Tiêu Nguyên ngước mắt, quả nhiên thấy một bóng người xuất hiện, hiển nhiên chính là người đã bắt nàng vào sáng nay.
Vẻ mặt Tiêu Nguyên đề phòng, nhếch môi đỏ mọng lên, không vui nói.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Triệu Tuân sờ mũi, một chút tự giác cũng không có, từ khi phát hiện Khánh Nhạc là nữ, Triệu Tuân liền giải thoát, khóe miệng cong lên, bước đến ngang nhiên.
“Tiêu cô nương ở sợ cái gì? Ta sẽ không làm gì cô nương?”
Tiêu Nguyên hừ hừ hai tiếng, ngước mắt nhìn phòng trong, Hồng Tụ ngủ như chết, không có một chút phản ứng nào, Triệu Tuân tới gần một bước, Tiêu Nguyên liền lui về sau một bước.
“Đừng tới đây, nếu không ta kêu người đến, nơi này không phải là nơi cho ngươi làm bậy.”
Triệu Tuân dương môi cười yếu ớt, trong đôi mắt lưu chuyển như ngọc sáng.
“Nghe đồn Tiêu cô nương không sợ trời không sợ đất, hôm nay tốt xấu gì thì Triệu mỗ cũng cứu cô nương một lần, nếu cô nương gọi người đến, làm hỏng thanh danh thì phải sao bây giờ? Ta không ngại thú một mỹ nhân đâu a.”
Triệu Tuân ngồi nghiêng trên giường, lười biếng híp mắt, giọng nói nhẹ đi ba phần, lười nhác nhìn Tiêu Nguyên, nhan sắc kia nhìn cả trăm lần không thấy chán, đáng yêu ngây thơ quyến rũ, da trắng mịn màng, da mặt trắng nõn.
Trên đời này khó mà tìm được nhan sắc xinh đẹp như thế.
Triệu Tuân thầm nghĩ.
Tiêu Nguyên nghe vậy, bộ ngực nhỏ nhấp nhô lên xuống, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
Người này, thật đúng là một chút xấu hổ cũng không có.
“Không cần nữa, công tử tới tìm ta có chuyện gì? Cứ việc nói thẳng đi.”
Tiêu Nguyên tìm cái ghế ngồi xuống, nếu Triệu Tuân làm như vậy, Liên Tịch Minh sẽ không buông tha cho hắn.
Triệu Tuân liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, cười cười, chậm rãi ngồi thẳng dậy, tự giác rót cho mình một chén trà đã nguội.
“Ùng ục ùng ục!”
Một trận âm thanh vang lên, bỗng nhiên Tiêu Nguyên đỏ mặt.
Triệu Tuân lấy bọc xiêm y phía sau, ném cho Tiêu Nguyên.
“Thay cái này đi, chúng ta đi ra ngoài.”
Vẻ mặt Tiêu Nguyên nghi hoặc.
“Ta ở bên ngoài chờ cô nương, đừng để lâu quá, nếu không sẽ có người phát hiện.”
Triệu Tuân nói xong, xoay người bước đi.
Tiêu Nguyên nhìn y phục trong tay.
Thằng nhãi này không có ý định cho mình từ chối.
Nàng thay y phục xong, Triệu Tuân ngoái đầu nhìn lại, cười nhạt, hai tay ôm lấy hông Tiêu Nguyên, kiễng mũi chân, nhảy lên.
“Này, ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Nguyên liền phát hoảng, bắt lấy cánh tay Triệu Tuân.
Triệu Tuân ôm chặt nàng, bay vọt lên, trong nháy mắt liền biến mất trong đêm đen, ngồi lên lưng ngựa, nhanh chóng cưỡi ngựa chạy đi.
Tiêu Nguyên ngước mắt lên nhìn ánh trăng bạc mỏng manh chiếu xuống người nam tử, vô cùng phóng khoáng thoải mái, bị hấp dẫn bởi đôi mắt thâm thúy như lưu ly, khi thì dịu dàng khi thì lạnh lùng.
Kỳ quái là Tiêu Nguyên cũng không kháng cự.
Triệu Tuân có cúi đầu, mím chặt môi, ý cười trong đôi mắt càng sâu, chóp mũi tràn đầy hương thơm, rất thỏa mãn.
Rất nhanh, ngựa dần dần dừng lại, cách đó không xa có một đống lửa, một mùi thơm ập tới rất nhanh.
Tiêu Nguyên dùng sức ngửi ngửi, dò tìm theo mùi thơm.
“Đây là cá Băng hà?”
“Mũi thật thính!”
Triệu Tuân cười, xoay người xuống ngựa, bế Tiêu Nguyên xuống.
Tiêu Nguyên đã đói bụng từ lâu, cho tới bây giờ vẫn luôn nhớ đến món cá này, đáng tiếc lại bị Liên Tịch Minh cản đường.
Triệu Tuân thành thạo ngồi xuống bên cạnh xoay tròn nhánh cây, đã có mấy xiên nướng sắp chín rồi, cá Băng hà ăn rất ngon, nhất là vào đầu mùa xuân.
Tiêu Nguyên vội vàng bước đến gần.
“Thế nào?”
Triệu Tuân cẩn thận nhặt xương cá, chậm rãi đưa tới trước miệng Tiêu Nguyên, thịt cá trắng mềm, tản mát mùi thơm mê người.
Tiêu Nguyên dừng lại, nghi ngờ nhìn Triệu Tuân.
“Rốt cuộc Triệu công tử có ý gì? Nếu muốn nhắc lại cho ta nhớ chuyện lúc sáng, muốn trả ân tình thì cứ việc nói thẳng, trở về ta sẽ nói cho phụ thân, nếu có tâm tư khác thì cho tâm tư này chết yểu từ trong bụng mẹ đi.”
Triệu Tuân dở khóc dở cười, đã đi xa rồi bây giờ mới phản ứng lại, có phải hơi chậm một chút hay không.
Triệu Tuân nghiêm mặt, cắn một miếng cá, chép miệng đầy thoả mãn.
“Tiêu cô nương, nếu ta có tâm tư khác thì lúc ở trong phòng ta đã làm rồi. Ví như lúc nãy chỉ cần ta đi ra khỏi phòng bị người khác nhìn thấy, như vậy có phải hiệu quả tốt hơn nhiều không? Cần gì phải đến vùng dã ngoại hoang vu này?”
Triệu Tuân dứt lời, Tiêu Nguyên nghẹn lời, liếc mắt nhìn Triệu Tuân, thấy con cá vừa bị hắn cắn một miếng, trên thân còn để lại dấu răng, vô cùng tươi mới, còn bốc hơi nóng lên.
“Quả nhiên là ngon, coi như ngươi biết phân biệt tốt xấu!”
Tiêu Nguyên toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đám cá trước mắt, liên tục cắn vài miếng, kỳ quái là, rõ ràng nàng không có hảo cảm với Triệu Tuân nhưng lại không cảnh giác hắn.
Tiêu Nguyên ăn trên tay hắn, dường như ăn không đã, đưa tay giành lấy, Triệu Tuân cười nhạt, tao nhã.
Triệu Tuân cầm mấy món ăn dân dã trên mặt đất được xuyên qua bằng cành cây, gác lên giá nướng, quay đầu lại nhìn Tiêu Nguyên.
“Cẩn thận chút, đừng để nghẹn.”
Tâm tình Triệu Tuân sung sướиɠ,
Đúng là cô nương ngốc, tính tình tốt hơn rồi, đoán chừng ăn xong bữa tiệc này, ân oán giữa hai người cũng nên tiêu tan.
Ước chừng một lát sau, gà nướng bắt đầu tỏa hương, lớp da ngả màu, cho thêm chút hương liệu, hương thơm tỏa ra càng mê người.
Tiêu Nguyên nhìn không chớp mắt, lại mở miệng.
“Ai, công tử nói xem, tìm phụ thân ta để hỗ trợ cái gì, phụ thân ta rất lợi hại đấy.”
Buồn cho Hữu tướng lại bị nữ nhi bán đứng như vậy, tất cả chỉ vì một con gà.
Triệu Tuân cười, nghĩ muốn lấy lòng Tiêu Nguyên, cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.
“Có liên quan gì đến Hữu tướng đâu? Hôm nay nếu không có cô nương, chưa chắc ta đã ở đây một đêm, ngồi ăn món ăn dân dã một mình không thấy ngon.”
Triệu Tuân muốn thăm dò Tiêu Nguyên, cho nàng một bậc thềm, Tiêu Nguyên đơn thuần lương thiện, còn có một chút sĩ diện.
“Cũng đúng.”
Tiêu Nguyên cũng không ngốc, cơ hội dâng lên miễn phí. Nếu không cần thì quên đi, ân tình của Hữu tướng không tùy tiện tặng cho người khác.
Tiêu Nguyên nhìn chằm chằm con gà, Triệu Tuân rút chủy thủ bên hông ra, cắt một miếng nhỏ.
“Thay ta nếm thử xem hương vị thế nào rồi?”
Triệu Tuân hào phóng nói.
Tiêu Nguyên vội vàng há miệng, miếng thịt được đưa vào miệng liền tan ra, miệng đầy hương thơm, vừa thơm vừa mềm, hai mắt nàng như phát sáng.
Không đợi Tiêu Nguyên mở miệng, Triệu Tuân lại đút miếng thứ hai cho nàng. Tiêu Nguyên ăn liên tục, gật đầu không ngừng.
“Không tệ, không thể tưởng được tay nghề của công tử rất khá.”
Triệu Tuân nghe vậy, khóe miệng cong lên một chút, cười rất giống hồ ly đang cười, rất xinh đẹp.