Chương 63: Ban đêm xông vào hương khuê

Bên này, Tần Quốc công phu nhân cũng không quá an ổn, Viên thị chăm chú nhìn Tần Quốc công phu nhân, suy nghĩ, do dự một hồi.

“Mẫu thân, nhi tức thấy dường như Đại Hoàng tử có chút địch ý với tiểu cửu a, trước đây hủy hôn với Tam Hoàng tử, Đại Hoàng tử lại có ý muốn thú tiểu cửu, tiểu cửu dây dưa không rõ với hai vị Hoàng tử, chuyện này…”

Viên thị biết lần này đến Đại Chiêu tự, ý của Tiêu Lão phu nhân đơn giản chỉ là đang có ý đồ với Tần Quân Đình.

Ban đầu, Viên thị có chút do dự, bà cực kỳ không đồng ý chuyện này, lỡ may trong tương lai, vị Hoàng tử kia mà lên ngôi Hoàng Đế, thì xui xẻo sẽ ập lên đầu nhi tử của bà.

Hơn nữa, nhan sắc kia quả thật khiến người ta thương nhớ, chỉ sợ Tần Quân Đình không thể kìm được.

Tần Quân Đình nhìn mẫu thân của mình, vẻ mặt như chợt hiểu ra.

“Mẫu thân, tiểu cửu không phải là người như vậy, Đại Hoàng tử muốn thú tiểu cửu, không phải là vì e ngại thế lực sau lưng tiểu cửu, không dám đắc tội với Hữu tướng sao?”

“Quân Đình, việc này con không hiểu, mẫu thân có thể hại con sao, Tiêu gia nhiều nữ nhi như vậy, Đại Hoàng tử thú người nào chẳng được? Hơn nữa, không phải Tiêu gia có nữ nhi làm Tam Hoàng phi đấy sao?”

Tần Quốc công phu nhân xoa huyệt thái dương, nhìn Viên thị.

“Chuyện này con đừng tham gia vào, Quốc công gia tự có ý của mình.”

Viên thị nghẹn lời, sâu trong đôi mắt hiện lên một chút không vui.

Bà chọn nhi tức, ngay cả quyền được mở miệng cũng không có, đây là đạo lý gì?

“Quân Đình a, tiểu cửu là người thông mình, tổ mẫu thấy hết, tương lai chắc chắn hài tử này có không ít phúc phận, triều đình thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không đoán trước được, đôi khi không dính dáng tới cũng chưa chắc đã thoát được một kiếp, nhân quả tuần hoàn, mọi việc đều có số mệnh của nó.”

Tần Quốc công phu nhân rất thích tiểu cửu, nếu gả cho Tần Quân Đình, chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Thương nữ nhi đã mất, thương tiểu cửu, Tần Quốc công phu nhân dài thở dài một tiếng, cảm thấy bất đắc dĩ.

Viên thị và Tần Quốc công phu nhân làm bà – tức hai mươi mấy năm, liếc mắt nhìn một cái cũng biết rõ ràng Tần Quốc công phu nhân đã động tâm.

Viên thị suy nghĩ nhanh, nhất định phải nghĩ cách nói rõ chuyện này, tốt nhất là tìm cho Tần Quân Đình một danh môn quý nữ thích hợp.

Dáng vẻ, thân phận của Tiêu Nguyên đều là nhất đẳng, nhưng tên tuổi của nàng làm người người nhớ thương, Viên thị cũng không muốn nhi tử của bà chịu khổ.

“Tổ mẫu nói đúng, tôn nhi nhớ kỹ.”

Tần Quân Đình nói.

Tần Quốc công phu nhân gật đầu, đối với đích trưởng tôn này, bà vô cùng vừa lòng và yên tâm.

Viên thị ở bên cạnh cười, chỉ cười chứ không nói thêm gì nữa.

Bên kia, đôi mắt Liên Tịch Minh âm trầm như nước, nhìn qua vô cùng tức giận, ra lệnh cho thị vệ.

“Đi hỏi thăm một chút, hôm nay ai đi qua rừng cây dưới chân núi, Bản điện không tin không tìm ra.”

“Vâng!”

Chỉ một lát sau, Triệu Tuân cũng đã trở lại, lại mang thêm mấy con mồi về, phần lớn đều còn sống.

Bỗng nhiên ánh mắt Liên Tịch Minh dừng trên người Triệu Tuân, có chút nghi ngờ.

Triệu Tuân bình tĩnh, đôi mắt u ám như suối sâu nhìn không thấy đáy, môi mỏng mím nhẹ, cả người toát lên vẻ cao quý.

Liên Tịch Minh còn tưởng mình bị hoa mắt, một thương nhân nho nhỏ lấy đâu ra khí thế như thế?

Nhưng mà dung mạo Triệu Tuân thật xuất sắc, giơ tay nhấc chân tao nhã quý khí, làm cho người ta không nhịn được mà tán thưởng.

Người như vậy cũng chỉ là thương nhân đê tiện mà thôi, quả thật đáng tiếc.

Liên Tịch Minh bỗng nhiên có chút ganh tị, im lặng đặt mình ngang bằng với Triệu Tuân rồi so sánh, sau đó cười nhẹ.

Hắn đường đường là Đại Hoàng tử, cần gì phải so hơn thua với một thương nhân, hạ thấp thân phận của mình chứ.

“Điện hạ, năng lực Triệu mỗ có hạn, chỉ có thể bắt được từng này, kém xa thần uy oai hùng của Điện hạ.”

Triệu Tuân nói xong chăm chú nhìn một xe ngựa chất đầy con mồi phía sau của Liên Tịch Minh.

Giọng Triệu Tuân thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có vẻ khiêm tốn, ngược lại rất kiêu ngạo.

Liên Tịch Minh cười cười.

“Triệu huynh cũng không kém, không tệ, con mồi này Triệu huynh săn được ở đâu?”

Triệu Tuân khẽ mở miệng.

“Tây bắc, ở đó có một cánh rừng sâu, đoán chừng nơi đó có khá nhiều, nhưng đáng tiếc, Triệu mỗ tính sai.”

Hướng Tiêu Nguyên chạy trốn đúng là phía tây bắc, nếu Triệu Tuân nói đến đông nam, Liên Tịch Minh sẽ hoài nghi, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Tuân, giỏ mũi tên cũng chỉ còn một cái, hắn gật đầu.

“Tây bắc có nhiều thú hơn một ít, tuyết đầu mùa vừa tan, động vật sẽ xuất hiện, Triệu huynh mới đến mà đã được như vậy là tốt rồi”

Liên Tịch Minh không nghi ngờ gì nữa, nhìn thị vệ, thị vệ gật đầu hiểu ý, cầm chủy thủ đi làm con mồi, một vài người ở lại nhóm lửa.

“Món ăn nơi này dân dã, nhưng không tầm thường, nhất là cá Băng hà ngon dị thường, Triệu huynh phải nếm thử một lần.”

Triệu Tuân gật đầu.

“Như vậy từ chối thì bất kính.”

Một đám người ăn uống no đủ, Triệu Tuân nhìn con cá trong tay, ngon hoàn hảo, khóe miệng cong cong, ngước mắt xem sắc trời đang dần dần buông xuống.

Liên Tịch Minh không có ý định rời đi, trực tiếp ngủ lại Đại Chiêu tự một đêm, bên phía Liên Tịch Dạ đã được sắp xếp thỏa đáng.

= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =

Đến chạng vạng, bởi vì sắc trời đã tối muộn Tần Quốc công phu nhân và Lão phu nhân cũng nghỉ lại ở đây.

Tiêu Nguyên và Khánh Nhạc cũng không muốn ra ngoài một mình, lỡ may gặp phải người đáng ghét nào đó lại phá hỏng tâm tình.

Khánh Nhạc bĩu môi.

“Ai, đáng tiếc, chưa ăn cá Băng hà a, đều do đại biểu ca, nếu sớm biết ta sẽ không đến.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Đúng vậy, nếu biết hắn cũng đến chúng ta đổi ngày khác rồi, ngày mai để thị vệ đi bắt cá, chúng ta mang về đưa cho đầu bếp.”

“Được, quyết định như vậy đi, đến lúc đó để cho đầu bếp Tướng phủ làm, mùi vị cũng không tệ, đủ loại khẩu vị.”

Khánh Nhạc nghĩ lại, không nhịn được mà chảy nước miếng, Tiêu Nguyên bật cười một tiếng.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, ngươi đừng tham ăn nữa, đi nhanh đi, ngày mai dậy sớm một chút.”

Tiêu Nguyên bắt đầu đuổi người, Khánh Nhạc gật đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mệt mỏi một ngày, nên sớm trở về nghỉ ngơi.

“Tốt! Ngày mai gặp lại.”

Khánh Nhạc đứng lên, vỗ vỗ xiêm y, xoay người bước đi.

Tiêu Nguyên khoát tay, cũng không tiễn, trực tiếp ngã xuống giường, lâm vào trầm tư.

Hồng Tụ ở tại cách vách, ban đêm sợ Tiêu Nguyên muốn cái gì sẽ dễ dàng tiến vào.

Khoảng chừng nửa canh giờ, cửa sổ có động tĩnh, Tiêu Nguyên kinh hoảng ngồi dậy, thiếu chút nữa muốn hét lên.

“Là ta.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, Tiêu Nguyên nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.