Chương 61: Đã quên

Tiêu Nguyên không muốn dính dáng đến Liên Tịch Minh, lại càng không muốn trêu chọc Triệu Tuân, người sau còn đáng sợ hơn người trước.

Mắt nhanh nhìn chằm chằm Liên Tịch Minh, hồi hộp.

“Chết tiệt, chạy đi đâu mất rồi, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy, nhanh đi tìm đi!”

Liên Tịch Minh tức giận.

Không biết sử dụng công phu gì, nguyên một người to lớn như vậy mà biến mất trong tầm mắt, kỳ lạ!

“Chắc chắn ở gần đây thôi, tìm cẩn thận cho ta, chắc chắn phải tìm cho bằng được!”

Liên Tịch Minh nhìn chung quanh một vòng, bên trái là rừng cây rậm rạp, bên phải thì trụi lủi, liếc mắt nhìn một vòng.

Liên Tịch Minh chăm chú nhìn rừng cây, vẫy tay ra hiệu cho thị vệ.

“Đi vào tìm, đừng để “hắn” bị thương.”

“Vâng!”

Tiêu Nguyên nhìn Liên Tịch Minh càng ngày càng gần, tim nhảy lên đến cổ họng, kinh hoảng.

Thần sắc Triệu Tuân thản nhiên, một bàn tay ôm chặt eo Tiêu Nguyên, chóp mũi tràn ngập hương thơm mê người, rất dịu dàng, dễ ngửi.

Một đôi mắt sáng lung linh, nhưng lại ẩn chứa một tia buồn bã, Tiêu Nguyên vừa nâng mắt, trực tiếp chống lại đôi mắt sáng như sao, mang theo ý cười, khóe miệng hơi cong, giống như đang thấy những ngôi sao.

Tiêu Nguyên nhíu mày, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Liên Tịch Minh mang theo người chạy vội tới, Tiêu Nguyên căng thẳng.

“Nếu hắn thấy nàng, ta sẽ mang nàng chạy đi, đảm bảo hắn không thể thấy được.”

Triệu Tuân nghiêm túc, giọng nói mang theo một tia lấy lòng, mới vừa rồi ánh mắt hắn nhìn Tiêu Nguyên quá mức nóng rực, Triệu Tuân còn không tưởng bị Tiêu Nguyên chán ghét.

Ít nhất, hiện tại không chán ghét chính mình.

Tiêu Nguyên nghi hoặc.

“Vì sao lại giúp ta?”

Triệu Tuân nghẹn lời, thật lâu sau cũng không thể nói ra lời xin lỗi.

“Có phải muốn nịnh bợ để ôm đùi phụ thân của ta không? Khiến ông ấy trở thành núi cho công tử dựa vào?”

Tiêu Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy khả năng này là thích hợp nhất.

“Không phải công tử và Đại Hoàng tử cấu kết với nhau… Chỉ cần hợp tác với nhau thì có ái dám làm khó công tử đâu chứ?”

Tiêu Nguyên miễn cưỡng nuốt xuống câu nói cấu kết với nhau làm chuyện xấu kia, đổi thành hợp tác với nhau, mặc dù chưa nói xong nhưng Triệu Tuân cũng biết nàng có ý gì.

Thản nhiên ừ một tiếng, sau đó mím môi không nói thêm gì nữa. Tâm tình rất phức tạp.

Tình cảm đã buông, còn có thể cầm lên lần nữa không?

Triệu Tuân ngoái đầu nhìn lại, đám người phía sau càng lúc càng xa.

Một tiếng huýt gió rất nhỏ vang lên, rất nhanh, một con ngựa xuất hiện, chạy lại.

Tiêu Nguyên chỉ cảm thấy lắc một cái, thân mình bay lên, cuối cùng rơi xuống trên lưng ngựa, kẹp chặt bụng ngựa.

“Giá!”

Tốc độ này giống như tia chớp, chỉ trong nháy mắt, nhiều lần Tiêu Nguyên muốn nhảy ra, đều được một cái bàn tay lớn giữ lại.

“Đừng nhúc nhích! Cẩn thận để cho người khác nhìn thấy sẽ làm mất thanh danh.”

Một tay Triệu Tuân đỡ lấy Tiêu Nguyên, tay kia giữ dây cương, cưỡi ngựa chạy trốn, thiên hạ trong lòng, tiếng hít thở kia không hiểu vì sao làm cho Triệu Tuân cảm thấy nhịp tim phiêu bạt mấy năm nay dần dần trở nên phong phú.

Triệu Tuân nhíu mi, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Tiêu Nguyên kinh hoảng.

“Đuổi theo sao?”

“Ôm chặt!”

Triệu Tuân cúi đầu nói.

Tiêu Nguyên nghe vậy, ngoan ngoãn ôm chặt, chóp mũi vấn vương mùi hương vô cùng quen thuộc, đáng tiếc nàng lại nghĩ không ra.

Nàng còn nhớ rõ Triệu Tuân, nhưng lại cố tình quên đi người này đã từng cứu nàng hai lần, biết Triệu Tuân là do trí nhớ kiếp trước.

Không ngờ sẽ gặp Triệu Tuân ở đây, vốn dĩ Tiêu Nguyên không muốn có liên quan gì đến người này.

Tiếng gió gào thét bên tai, ngựa chạy nhanh đến thần kỳ, rẽ vài lần đã cắt đuôi được người phía sau.

Dần dần, ngựa ngừng lại.

Tiêu Nguyên ngó đầu ra, nhìn trước nhìn sau, quả thực không thấy người đâu nữa, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

“Đa tạ Triệu công tử cứu giúp, sau này nếu cần hỗ trợ gì, ta sẽ nhớ kỹ.”

Tiêu Nguyên giãy dụa muốn xuống ngựa, lại bị một bàn tay giữ chặt hông.

“Cô nương vẫn còn tức giận?”

Triệu Tuân ho khan hai tiếng, hỏi.

Tiêu Nguyên nhíu mày, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, đáy mắt không che lấp được vẻ nghi hoặc.

“Triệu công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, trở về ta nhất định nói cho phụ thân ta, để ông ấy giúp đỡ công tử.”

Triệu Tuân nhíu mày.

Xem ra tiểu nha đầu này tức giận không nhẹ, còn chưa nguôi giận, vẫn còn phát cáu.

“Không cần, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

Triệu Tuân nói.

Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn Triệu Tuân.

Đây là do chính Triệu Tuân không cần, Tiêu Nguyên chỉ mong Triệu Tuân ra vẻ thanh cao. Vì thế, cong cong môi, cười ngọt ngào.

“Vậy đa tạ Triệu công tử.”

Trong giọng nói của Tiêu Nguyên mang theo nhàn nhạt xa cách, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, cảnh giác, dường như đang sợ mình bị nhiễm phải.

Tiêu Nguyên càng làm như thế này, Triệu Tuân càng hận không thể tự cho mình hai cái tát, chuyện này không được gấp, phải tính từ từ, hít sâu một hơi.

“Tiêu cô nương khách khí rồi.”

Tiêu Nguyên gỡ tay Triệu Tuân nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào, nàng ngước mắt nhìn Triệu Tuân, vỗ vỗ tay hắn.

Đôi mắt kia sâu thẳm như đáy vực, hơi hơi ngưng lại, một thân trường bào màu đen, cổ áo cũng được làm bằng lông mao cùng màu, dưới ánh mặt trời phá lệ xinh đẹp, cao quý.

Cả người Triệu Tuân tản ra hơi thở tôn quý bễ nghễ, ngạo mạn như sư tử, khi thì dịu dàng, khi lẽo lạnh như băng, làm người ta không nắm bắt được.

Chẳng qua người như vậy Tiêu Nguyên không dám trêu chọc, nàng thà rằng cách xa càng tốt.

Người này, không đơn giản.

Ánh mắt Tiêu Nguyên bây giờ cực kỳ giống với lần ngã xuống núi tuyết trước đây, lúc gạt tuyết ra, ánh mắt đó mang theo cảm giác kinh ngạc, cảnh giác xen lẫn sợ hãi.

“Cô nương đang sợ ta?”

Triệu Tuân híp mắt, không hiểu sao lại muốn nổi giận, có gì đó không thích hợp.

Tiêu Nguyên lập tức lắc đầu, ngửa người ra sau, cố gắng kéo xa khoảng cách.

“Triệu công tử, ta có thể tiến cử công tử với phụ thân của ta, nể mặt ta, phụ thân sẽ chiếu cố nhiều hơn, công tử thả ta xuống đi.”

Giọng nói Tiêu Nguyên mang theo một chút buồn bực, cắn chặt môi, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía sau, sợ lát nữa Liên Tịch Minh lại đuổi đến kịp.

Tiêu Nguyên ngước mắt, đôi mắt lóe lên một chút sắc lạnh.

“Công tử đùa giỡn ta? Ngươi đang đợi Đại Hoàng tử đến, nhân cơ hội này tranh công với Đại Hoàng tử, có phải không?”

Tiêu Nguyên vừa tức, vừa giận.

Đê tiện!

Nàng vùng vẫy muốn nhảy xuống ngựa, nhưng cánh tay bên hông lại càng đè xuống, mạnh mẽ giữ chặt, không chịu buông ra.

Triệu Tuân lạnh mặt.

“Cô nương nói gì?”

“Chẳng lẽ không đúng à, chờ ta chui đầu vô lưới có phải không, tiểu nhân bỉ ổi, ngươi và Đại Hoàng tử đều là cá mè một lứa, vô sỉ!”

Tiêu Nguyên tức giận mắng, thân mình giãy dụa, không nói nhiều lời xoay người cúi xuống, dùng hết sức cắn mạnh vào tay Triệu Tuân.

Vẻ chán ghét kia khiến Triệu Tuân sợ run, thét lớn một tiếng, chậm rãi buông lỏng tay ra, Tiêu Nguyên vòng chân qua, động tác nhảy lên vô cùng tiêu sái linh hoạt, khóe miệng còn dính vết máu, thấm lên môi nàng.

Tiêu Nguyên quay đầu nhìn Triệu Tuân, không nói nhiều lời, bỏ chạy, không thèm quay đầu lại.

Triệu Tuân cúi đầu, lòng bàn tay còn có vết răng, chảy máu không ngừng, có thể thấy nàng cắn mạnh cỡ nào.