Chương 59: Chân tướng sáng tỏ

“Sao nơi này lại có người ngoài tiến vào?”

Liên Tịch Minh lạnh mặt, liếc mắt nhìn thị vệ.

“Chuyện này…”

Vẻ mặt thị vệ bối rối.

Đúng lúc này có một con thỏ nhảy ra, Liên Tịch Minh kéo cung lên, vèo một tiếng, con thỏ con nằm bất động, nhất thời không để tâm đến sự tồn tại của hai người kia.

“Con thỏ này thật đẹp, khi nào vể tìm thái y, xử lý vết thương cẩn thận.”

Liên Tịch Minh gật đầu hài lòng, con thỏ kia lông trắng như tuyết, đôi mắt to đỏ hồng, có chút đáng yêu.

“Gia, nhìn người nọ khá quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.”

Triệu Thất nhìn kỹ lại, thấy hai người vừa xuống núi, đan vào nhau, tiếng cười vang lên như tiếng chuông bạc.

Bỗng nhiên Triệu Tuân ngước mắt lên, nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, người khoác áo choàng, cười sáng lạn, quả thật nhìn rất quen mắt.

Thấy Triệu Tuân ngẩn người, Liên Tịch Minh có chút tò mò nhìn theo, chăm chú nhìn hai người kia.

“Nhìn gì thế? Hai người kia, mấy người quen nhau sao?”

Vốn dĩ chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi Liên Tịch Minh nhìn lại, sắc mặt khẽ biến.

“Đây không phải là Tiêu Cửu cô nương sao, người kia là ai? Nhìn rất quen mắt.”

Thần sắc Liên Tịch Minh trở nên khó coi.

Giữa ban ngày ban mặt lại ở cùng một nam nhân, chơi đùa dưới chân núi, đúng là không biết xấu hổ!

Liên Tịch Minh nhất thời không nhớ ra được, chỉ cảm thấy người bên cạnh vô cùng quen thuộc.

Khánh Nhạc sợ bị người khác nhận ra, cố ý dán râu giả, che giấu dung mạo thanh tú, ngây thơ.

Mà Tiêu Nguyên thì dễ nhận hơn, nhưng kỳ quái chính là Liên Tịch Minh vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra nàng.

Triệu Tuân nhíu này.

Trong đầu chợt lóe tia sáng, nhìn dung mạo người nọ, càng ngày càng giống với một người, hôm nay lại đi cùng Tiêu Nguyên, trừ phi, Khánh Nhạc Quận chúa!

Hóa ra là nàng!

Chẳng trách ở yến hội sinh thần Cẩn Thục Công chúa, lần đầu tiên nhìn thấy Khánh Nhạc Quận chúa hắn cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được ai.

Lần này, Triệu Tuân tỉnh mộng, trong lòng vui sướиɠ, tim như ngừng đập một nhịp, mừng rỡ như điên.

Lúc trước là hắn hiểu lầm, buông lời nhục mạ Tiêu Nguyên, bây ngờ nghĩ lại, Triệu Tuân chỉ hận không thể đánh miệng mình mấy cái.

Tiêu Nguyên là một cô nương tốt, hiền lành như vậy, mà hắn lại hiểu sai về nàng, đoán chừng bây giờ nàng ghét hắn đến chết rồi.

Nhưng mà Triệu Tuân cong môi, mỉm cười sáng lạng, đôi mắt dịu dàng như trước.

Triệu Tuân thu liễm ý cười, nghiêng mắt liếc nhìn Liên Tịch Minh, bày ra vẻ mặt khó hiểu, tò mò như trước, một chút nóng cháy cùng tình thế nhất định nơi đáy mắt hắn khiến người ta kinh sợ.

Triệu Tuân nhún vai, may mắn nói.

“May mắn Điện hạ không thú Cửu tiểu thư.”

Triệu Tuân không nhắc tới thì thôi, vừa nhớ lại sắc mặt Liên Tịch Minh trầm xuống, cảm giác mất mặt, bực mình không thôi.

Nữ nhân Tiêu Nguyên này không biết tuân thủ nữ tắc, nhất định phải tự mình giáo huấn nàng, phải cho nàng biết như thế nào gọi là nữ tắc

Vẻ mặt Triệu Tuân chớp lên, vội vàng mím môi, thản nhiên nói.

“Đại Hoàng tử, Triệu mỗ đi trước một bước, nghe nói trên núi còn có mấy con nai, không biết thật giả, thật sự tò mò.”

Triệu Tuân nắm dây cương, thu hồi thần sắc, ra vẻ thoải mái, làm người ta không cảm thấy có gì bất thường.

Liên Tịch Minh cũng xoay người.

“Như thế cũng tốt, Triệu huynh đi trước đi, lát nữa chúng ta gặp lại.”

Hiển nhiên Liên Tịch Minh không tính dừng tay, Triệu Tuân nháy mắt ra hiệu cho Triệu Thất, kẹp chặt bụng ngựa, liền xông ra ngoài, vừa chuyển hướng rẽ ngang, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Triệu Tuân mừng như điên không thể kìm nén được nữa, mím môi nói, Liên Tịch Minh thật sự đánh chú ý lên người Tiêu Nguyên, chứ không phải nhín trúng Hữu tướng, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra “một chút” kia của hắn đã đủ để cho Triệu Tuân hóa giải nghi hoặc.

“Vâng!”

Bọn họ đang ở giữa sườn núi, mà Tiêu Nguyên đang ở chân núi, đường núi khó đi, đám thị vệ kia chắc chắn sẽ không nhanh bằng hắn.

Triệu Tuân huýt sáo một hơi, trên bầu trời liền xuất hiện một con chim ưng, dừng ở trên tay Triệu Tuân, Triệu Tuân lấy yêu bài trong lòng ra, phía trên có khắc một chữ to.

Triệu Tuân vung tay lên, chim ưng giương cánh bay cao, chỉ có thể nhìn thấy một chấm bé xíu, tìm kiếm khắp nơi, sau đó cúi người lao xuống, bay thẳng đến chỗ của Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên ngước mắt lên nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái.

“Con chim kia làm sao thế, sao cứ bay quanh chúng ta vậy.”

Khánh Nhạc nhún nhún vai, mắt nhìn chằm chằm con chim ưng.

“Đây là Cẩm Tước! Vô cùng hiếm thấy, là một loại linh điểu, Hoàng Đế cữu cữu cũng có một con, ta từng thấy qua. Tiểu cửu, nếu có thể thu phục Cẩm Tước, sau này sẽ có chỗ cần dùng.”

Khánh Nhạc luôn nhìn chằm chằm con chim kia, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Lợi hại như vậy sao?”

Tiêu Nguyên kinh ngạc, không đợi nói xong, nàng liền ôm đầu kêu đau.

Một tấm yêu bài rớt xuống, Cẩm Tước vỗ vỗ cánh, bay lên cao, xoay người bay đi.

“Ai, chớ đi a!”

Khánh Nhạc đang muốn đi đuổi theo, nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Nguyên, vội vàng hỏi thăm.

“Tiểu cửu, ngươi sao thế?”

Tiêu Nguyên ôm đầu, một cái không nhỏ bao nhanh chóng sưng lên, nắm đầu sỏ trong tay, lắc đầu.

“Ta không sao, đừng lo lắng.”

Tiêu Nguyên nhìn tấm yêu bài kia, cúi xuống, lập tức ngẩng đầu lên nhìn khắp tứ phía, quả thực thấy nhiều người đang chạy từ xa tới.

“Không tốt, Đại Hoàng tử đến, chạy mau!”

Tiêu Nguyên không nói nhiều lời, mang theo Khánh Nhạc bỏ chạy, con đường duy nhất chỉ có phía sau núi, thật sự Tiêu Nguyên không muốn nhìn thấy người này, rất mất hứng.

“Đại biểu ca?”

Khánh Nhạc biến sắc, nàng hơi sợ Liên Tịch Minh, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của hắn cũng đủ làm nàng run sợ.

“Chạy mau! Đừng bị hắn bắt được, nếu không, món nợ kia không biết phải tính như thế nào.”

Rõ ràng Liên Tịch Minh hoài nghi Tiêu Nguyên, vì một cô nương mà mất trắng trăm vạn lượng bạc, nếu buông tha Tiêu Nguyên và Khánh Nhạc mới là lạ.

“Ngươi nói rất đúng, chúng ta vừa xuất hiện như vậy, không biết giải thích như thế nào, lập tức liền lộ ra sơ hở.”

Khánh Nhạc vỗ gáy, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.