Chương 57: Cầu phúc

“Tổ mẫu quá bất công, làm hư tiểu cửu.”

Tiêu Chi vừa ra cửa đã không nhìn được, xiết chặt khăn tay, vừa tức vừa giận.

Vẻ mặt Tiêu Oánh lấp lánh.

“Tiểu cửu có nhan sắc, lại còn giả ngu làm nũng, tổ mẫu lớn tuổi, tự nhiên thích.”

Tiêu Chi cười cười, liếc mắt nhìn Tiêu Oánh.

“Nói cũng đúng, hừ, hủy hôn với Tam Hoàng tử, ta xem nó làm như thế nào mới tìm được mối nhân duyên tốt, nhõng nhẽo như vậy ai mà nuôi được.”

Tiêu Chi ghen tị, từ ăn mặc cho tới đãi ngộ của nàng không thể nào so với Tiêu Nguyên được.

Tiêu Oánh cười nhưng không nói gì, đáy mắt hiện rõ vẻ trào phúng.

Tỷ muội chờ để chê cười, Lão phu nhân sốt ruột không ngồi yên được nữa, suy nghĩ một chút liền nói.

“Tiểu cửu, hai ngày nữa tổ mẫu muốn đi dâng hương cầu phúc, hẹn cả Quốc công phu nhân nữa, con cũng đi cùng đi, mặc áo choàng bằng lông chồn đỏ kia, màu sắc mềm mại, nhìn thoải mái.”

Tiêu Nguyên gật đầu, ngốc trong viện hơn một tháng, cả người không thoải mái, đã sớm nghĩ tới chuyện đi hít thở không khí.

“Cửu tiểu thư, Quận chúa đến, đang ở Linh Lung các chờ người.”

Nha hoàn chạy tới báo, Lão phu nhân vỗ vỗ tay Tiêu Nguyên.

“Mau đi đi, đừng để Quận chúa đợi lâu.”

Tiêu Nguyên cười gật đầu, sau đó trở về Linh Lung các, tìm khắp một vòng nhưng không thấy người đâu.

“Quận chúa ở trong phòng.”

Hồng Tụ chỉ chỉ vào bên trong.

Tiêu Nguyên vòng qua bình phong, đi vào trong buồng, thấy trên giường xuất hiện thêm một bọc chăn.

“Sao thế? Vừa tới liền ngủ, tối qua đi chỗ nào à?”

Tiêu Nguyên tìm ghế ngồi xuống, uống một chén nước nhuận cổ họng, cười nói.

Khánh Nhạc tung chăn ra, lăn một vòng vào bên trong, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Đúng vậy, tối qua bắt trộm, bắt được một con chuột, đáng ghét.”

Tiêu Nguyên nghe vậy nhíu mi.

“Sao lại thế này?”

“Ai, đừng nói nữa, ta ra đây để đi giải sầu, cho phép ta nhàn rỗi mấy ngày, ngoại tổ mẫu đang giúp ta xem mấy toà nhà, đợi thêm một thời gian nữa sẽ ban thưởng phủ đệ. May mà ngày đó có ngươi đem chuyện làm to lên, nếu không lại phải ở chung một mái hiên như thế, cả ngày thấy một con chuột nhảy lung tung, ghê tởm muốn chết!”

Thân mình Khánh Nhạc run lẩy bẩy, đáy mắt chán ghét không giống như đang làm bộ.

Tiêu Nguyên che miệng cười khẽ.

“Chờ ngươi được ban thưởng phủ Quận chúa, không còn gò bó, lúc đấy ngươi là lớn nhất, thật tốt, bất kể nàng ta nhảy nhót hay làm gì thì thanh danh cũng hỏng rồi, còn làm được gì nữa.”

Tiêu Nguyên nói xong cúi xuống, đứng lên cầm một chén nước trong tay, đi đến trước giường, đưa cho Khánh Nhạc.

“Ta đoán nàng ta nghĩ bình nứt không sợ bể, cố ý làm ngươi ghê tởm, ngươi phải cực kỳ cẩn thận, đừng để mắc bẫy của nàng ta.”

Khánh Nhạc tiếp nhận chén trà, uống ừng ực, đem chén không trả lại cho Tiêu Nguyên, Hồng Tụ thấy thế, vội vàng tiếp nhận chén từ tay Tiêu Nguyên, chuẩn bị rót thêm một chén nữa.

“Không cần đâu, Hồng Tụ càng ngày càng cơ trí, khó trách tiểu cửu đến chỗ nào cũng đều mang ngươi theo, hay là ngươi đi theo ta?”

Khánh Nhạc cười nói.

“Quận chúa, người nhưng đừng trêu ghẹo nô tì, Thanh Phỉ tỷ tỷ sẽ đau lòng a.”

Hồng Tụ cười.

Tiêu Nguyên chống nạnh.

“Tốt lắm, ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi, nhưng trước mặt ta ngươi dám lôi kéo nha hoàn của ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào.”

Tiêu Nguyên nói xong liền nhào tới Khánh Nhạc, ra tay chọc cười, chỉ chốc lát sau, Khánh Nhạc liền bắt đầu cầu xin tha thứ, cười đến chảy nước mắt.

“Cùng lắm thì ngươi nhìn trúng người nào ta cũng cho ngươi, keo kiệt!”

Khánh Nhạc bỗng nghiêm mặt.

“Sợ cái gì, nàng ta không sợ vỡ bình, nhưng ta cũng không dễ chọc, chọc giận ta, mặc kệ nàng ta có ai che chở đi nữa, ta liền lấy roi đánh cho một trận, xem nàng ta có dám nói thật không. Ta đã nói với ngoại tổ mẫu, phủ Quận chúa ở gần Tướng phủ một chút thì không còn gì tốt hơn.”

Tiêu Nguyên bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Lại còn như thế? Ta không chỉ phải làm bạn, còn phải chăm lo cả chuyện ăn uống?”

Khánh Nhạc nghe vậy liền thả mình xuống giường, đạp rớt giày, trèo lên giường, giương tay chân ra bốn phía, nhìn dáng vẻ giống nhưng muốn chiếm lấy giường của Tiêu Nguyên.

“Phủ Quận chúa hoan ngênh ngươi mọi lúc, học ta một chút đi, đừng keo kiệt như vậy, đã nhiều ngày kim nén ở trong phủ rồi, ra ngoài hít thở chút không khí cho thoải mái hơn.”

Khánh Nhạc cảm thán tự đáy lòng.

“Hai ngày nữa ta và tổ mẫu đi cầu phúc, ngươi có đi không? Tuyết tan hết rồi, vừa hay có thể cưỡi ngựa săn bắn, bắt mấy con thỏ về nuôi.”

Tiêu Nguyên nói xong, vốn Khánh Nhạc không có hứng thú, nhưng nghe ý sau mắt liền sáng lên.

“Đó là một ý kiến hay, gần đó có một cái hồ, có thể bắt cá ở đấy, hương vị rất ngon, chúng ta nếm thử một chút.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Ngươi không nói, ta liền quên mất, chủ ý này không tệ, mang thêm mấy thị vệ đi cùng, khi trở về đưa cho phụ thân nếm thử.”

“Khó trách Hữu tướng sủng ái, coi ngươi như bảo bối trân quý, nữ nhi tri kỷ như thế biết đi đâu mà tìm. Một lời đã định, ta trở về chuẩn bị, hai ngày nữa tới tìm ngươi.”

Khánh Nhạc nghĩ.

“Vẫn nên chuẩn bị một bộ nam trang để tránh người khác nhìn thấy, ảnh hưởng tới thanh danh, không để người khác bắt được điểm yếu, khi nào xuống núi chúng ta đổi lại.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, đi nhanh đi.”

Khánh Nhạc che miệng, miệng ngân nga một khúc, dễ thấy tâm trạng đang rất tốt.

Tiêu Nguyên ngước mắt nhìn Hồng Tụ.

“Nghe thấy chưa, chuẩn bị một bộ nam trang, ngươi cũng thế, đi chuẩn bị đi.”

Cầu phúc rất buồn tẻ, Tiêu Nguyên đã chuẩn bị chu đáo, thừa dịp này xả hơi một chút, ấm ức cả ngày nay cũng giảm một chút

Nháy mắt, hai ngày sau.

Lão phu nhân mang Tiêu Nguyên đi cầu phúc, Hữu tướng chỉ dặn dò thị vệ vài câu đơn giản.

“Nếu muộn, mẫu thân nghỉ lại một đêm, không cần trở về vội.”

Lão phu nhân gật đầu.

“Tướng gia yên tâm đi.”

Tiêu Nguyên khoác áo choàng màu đỏ, từ xa đi tới, dung nhan mỹ lệ, da trẵng nõn nà, đôi mắt to tròn long lanh, cực kỳ xinh đẹp.

Lão phu nhân thấy thế, vừa lòng gật đầu.

“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”

Tiêu Nguyên gật đầu, đến ngoài cửa liền thấy Khánh Nhạc.

“Lão phu nhân.”

Khánh Nhạc kêu một tiếng ngọt ngào, dáng vẻ đoan trang nhu thuận.

“Quận chúa cũng tới rồi, đi thôi.”

Khánh Nhạc bỏ xe ngựa, ngồi cùng Tiêu Nguyên và Lão phu nhân, dọc theo đường đi khiến Lão phu nhân cười mãi không ngừng.

Đoán chừng đi mất khoảng hai canh giờ, xe ngựa dừng lại dưới chân núi, mùi hoa mai liền xông vào mũi, rất dễ ngửi.

“Đến rồi.”

Tiêu Nguyên vén màn lên, nhìn bốn phía, lại tới Đại Chiêu tự nữa rồi.

Vừa xuống xe, đúng lúc Tần Quốc công phu nhân cũng vừa đến, Lão phu nhân và Quốc công phu nhân vừa gặp nhau liền bắt đầu chào hỏi ân cần, hai người vốn là bạn thân chốn khuê phòng, tình cảm rất tốt.

Nhưng Viên thị vừa thấy Tiêu Nguyên liền ngây ngẩn cả người, lần trước gặp mặt, Tiêu Nguyên mặc nam trang, hóa trang thành tiểu tư đứng phía sau Tần Quân Đình, chỉ biết dung nhan nàng xuất sắc, nhưng không ngờ khi nàng mặc nữ trang lại xinh đẹp như thế, mặt mày dáng vẻ thơ ngây đáng yêu, lại có chút ngây thơ quyến rũ, không yếu ớt không dư thừa, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, nhất là đôi mắt rất thu hút người nhìn.

“Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu.”

Tiêu Nguyên cười ngọt ngào.