Chương 56: Ngẫu hứng làm một bài thơ

“Cửu muội muội!”

Tiêu Chi đuổi theo, trơ mắt nhìn Tiêu Nguyên chạy mất, dậm chân một cái, Tiêu Oánh cũng đuổi theo ngay phía sau.

“Bây giờ phải làm sao?”

Tiêu Chi hỏi.

Tiêu Oánh bĩu môi nhìn Tiêu Xu, Tiêu Chi hiểu ý, đi đến bên cạnh Tiêu Xu.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ giúp đỡ cửu muội muội, ta thấy cả rồi, đừng hòng nói dối, khi tổ mẫu hỏi tỷ phải đứng lên ăn ngay nói thật, tỷ có ý tốt giúp đỡ muội ấy nhưng đừng làm liên lụy đến bọn ta.”

Tiêu Chi cắn chặt răng, bắn ra mấy chữ, tràn đầy uy hϊếp.

Tiêu Xu trầm mặc.

“Nhị muội muội, muội cũng thật là, tiểu cửu còn nhỏ, thơ văn không tốt thì thôi a, cũng không nên nuông chiều muội ấy sinh hư, như thế là đang hại tiểu cửu đấy.”

Tiêu Oánh hít sâu thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Đi nhanh đi.”

Tiêu Xu đi sau cùng, xiết chặt khăn tay, chỉ trong chốc lát sau đuổi kịp mọi người.

Bên này, Tiêu Nguyên mếu máo, hai mắt đẫm lệ nhìn Lão phu nhân, miễn bàn dáng vẻ kia oan ức đến bao nhiêu.

“Tổ mẫu, đại tỷ và tam tỷ bắt nạt tiểu cửu, vu khống tiểu cửu đạo thơ của ngũ tỷ, tổ mẫu, người phải làm chủ cho tiểu cửu a.”

Tiêu Nguyên ôm lấy tay Lão phu nhân bắt đầu làm nũng, mang theo giọng nói nũng nịu, mới nghe thôi đã làm người ta mềm nhũn cả người.

“Đi gọi các cô nương tới đây!”

Lão phu nhân lạnh giọng nói với Nguyễn ma ma.

Lão phu nhân quay đầu lại ôm lấy Tiêu Nguyên.

“Con yên tâm, có tổ mẫu ở đây sẽ không cho bất cứ ai bắt nạt con.”

Tiêu Nguyên gật đầu, khóc thút thít, rúc đầu vào lòng Lão phu nhân, cọ tới cọ lui.

“Tổ mẫu là tốt nhất.”

Lão phu nhân cười xòa một tiếng, rất xa đã nhìn thấy mấy cô nương đang đi tới, liền nghiêm mặt lại.

“Tổ mẫu.”

Mấy người đều xoay người hành lễ, Tiêu Nguyên ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cúi đầu, bả vai nhỏ run run khóc thút thít.

Tiêu Chi rụt rụt miệng, uy phong như cái hôm đánh nàng mất đi đâu rồi, bĩu môi khinh thường.

Đúng là giả tạo.

Lão phu nhân trầm mặt, liếc mắt nhìn Thẩm sư phụ.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Thẩm sư phụ kể lại chuyện xảy ra trên lớp một cách khó khăn, từ nhỏ đến lớn đều kể hết một lượt, công bằng không thiên vị.

Lão phu nhân nghe vậy, chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Chi.

“Sao lại thế này?”

“Tổ mẫu, bài thơ đó là do nhị tỷ tỷ nhắc cho cửu muội muội, chính tai tôn nữ nghe thấy.”

Tiêu Chi nói hùng hồn, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Tiêu Xu bị điểm danh liền tiến lên một bước, lắc đầu.

“Không phải, tôn nữ không thông đồng với tiểu cửu, là tiểu cửu tự mình làm thơ.”

Nói xong, Tiêu Xu đọc lại bài thơ một lần, Lão phu nhân nhíu mày.

Không phải không giỏi thơ ca lắm sao, sao có thể biến thành cái dạng này.

Lập tức, Tiêu Nguyên lại đem chuyện Tiêu Oánh nghi ngờ lúc trước nói ra, đây là lần thứ hai nàng làm thơ, Tiêu Oánh giật giật mí mắt.

“Tiểu cửu, ý của ta không phải như vậy.”

“Lần thứ nhất là đạo thơ của ngũ tỷ, lần thứ hai là nhị tỷ tỷ nhắc bài, toàn là nói bậy, hóa ra ở trong lòng các vị tỷ muội, tiểu cửu là người như vậy.”

Tiêu Nguyên oan ức đỏ mắt.

Tiêu Nguyên càng oan ức, Lão phu nhân càng tức giận.

“Tổ mẫu….”

Tiêu Oánh mở miệng cũng không giải thích rõ, không nghĩ rằng Tiêu Nguyên sẽ đến cáo trạng, trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện này.

Lão phu nhân bình tĩnh lại, cười với Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu, có bằng lòng làm thơ tiếp không?”

Tiêu Nguyên gật đầu.

Ánh mắt Lão phu nhân trở nên dịu dàng, chuyển mắt nhìn hướng Thẩm sư phụ, thản nhiên nói.

“Thẩm sư phụ, ra đề đi.”

Thẩm sư phụ tiến lên, chăm chú nhìn bức tranh phía sau Lão phu nhân.

“Vậy mời Cửu tiểu thư lấy này bức tranh kia làm ngẫu hứng.”

Tiêu Nguyên ngước mắt nhìn lên, đây là bức ‘Cúc cuối thu’, rất nhanh, nàng thu hồi thần sắc liếc mắt nhìn mấy người Tiêu Oánh.

Tiêu Oánh nhìn bức tranh, nhếch môi cười.

Tiêu Nguyên kia gà mờ, đoán chừng còn chưa biết bức tranh này vẽ gì, đến lúc đó chỉ có mất mặt mà thôi.

Tiêu Nguyên chậm rãi nói.

“Hoa khai bất tịnh bách hoa tùng,

Độc lập sơ li thú vị cùng.

Ninh khả chi đầu bão hương tử,

Hà tằng xuy lạc bắc phong trung.”

Tiêu Oánh đơ mặt, nhìn Tiêu Nguyên có vẻ khó tin, Tiêu Chi cũng sửng sốt không kém.

Lão phu nhân thỏa mãn là vui mừng.

“Không tệ, trở về nói với phụ thân của con, đem bài thơ này viết ra rồi treo trong căn phòng này, chưa có bài thơ nào hay như thế. Nguyễn ma ma, lập tức căn dặn xuống, làm cho Cửu tiểu thư thêm hai bộ xiêm y, ngoài ra lấy tấm lông chồn đỏ trong khố phòng làm cho Cửu tiểu thư một chiếc áo choàng.”

Tiêu Nguyên lắc đầu.

“Tiểu cửu đa tạ tổ mẫu, lông chồn để lại giữ ấm cho tổ mẫu đi, tiểu cửu vẫn còn mấy chiếc a.”

“Màu đỏ tượng trưng cho vui mừng, vừa xứng với tuổi của con, tổ mẫu từng này tuổi rồi, đâu dùng những màu sắc diễm lệ như thế được nữa.”

Lão phu nhân cười càng sâu, Tiêu Nguyên lắc đầu, cố chấp nói.

“Tiểu cửu có thể giúp tổ mẫu làm một đôi vỏ gối, tiểu cửu sợ tổ mẫu bị lạnh.”

“Vô liêm sỉ, nói con lấy thì con cứ cầm đi!”

Sắc mặt Lão phu nhân nghiêm túc, giọng nói kia không giấu nổi vui mừng, trong mắt đều là hình ảnh của Tiêu Nguyên.

Mấy người Tiêu Oánh đứng bên cạnh đều xiết chặt tay, Tiêu Nguyên miệng ngọt như đường mật, quá giả tạo, làm Lão phu nhân bị dỗ xoay quanh.

Tấm lông chồn đỏ kia là do Hữu tướng săn được, màu sắc tươi mới rất đẹp, mấy tỷ muội bọn họ mong ước đã lâu, không nghĩ rằng nó lại thuộc về Tiêu Nguyên bằng cách này.

Bất công! Rất bất công!

Sắc mặt mấy người đều thay đổi.

Lão phu nhân khẽ nâng mắt, ra hiệu cho Thẩm sư phụ.

“Sư phụ vất vả rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng, cáo lui trước.”

Thẩm sư phụ ngượng ngùng lui ra.

Quả nhiên không thể đắc tội Cửu tiểu thư.

Thẩm sư phụ vừa đi, da đầu mấy người Tiêu Oánh tê rần hết cả lên, cứng hết cả người.

“Cửu muội muội, là tỷ hiểu lầm muội, đại tỷ nhận lỗi với muội.”

Tiêu Oánh hít sâu một hơi, ý cười trong suốt.

Tiêu Chi nhìn Tiêu Oánh.

Thật giả dối.

“Cửu muội muội, tỷ cũng nhận lỗi với muội.”

Người ngốc cũng nhìn ra sắc mặt Lão phu nhân rất không tốt, vội vàng đứng ra nhận sai, chẳng qua đối mặt với Lão phu nhân, Tiêu Chi có chút nhút nhát, không dám nhiều lời.

“Các con khiến ta thất vọng rồi, mở miệng câm miệng đều là vu hãm, hủy hoại thanh danh của tiểu cửu. Trở về hết đi, sao chép nữ giới năm trăm lần, không xong đừng mong bước chân ra khỏi cửa, ngày mai trở đi sẽ có ma ma giáo dưỡng tới dạy dỗ từng người một.”

Lão phu nhân nói với mấy người, thất vọng vô cùng, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Thứ xuất chính là thứ xuất, vĩnh viễn không lên nổi mặt bàn.

“Tổ mẫu?”

Tiêu Oánh sửng sốt, có chút không cam lòng, còn muốn nói thêm gì đó.

“Có phải muốn ta đem thơ đến trước mặt Nhược Nhi thì ngươi mới bằng lòng tâm phục khẩu phục hay không?”

Sắc mặt Lão phu nhân âm trầm triệt để, Tiêu Oánh sợ tới mức giật mình một chút, giật giật khóe miệng, không dám nói thêm điều gì nữa.

Lão phu nhân sống nhiều năm như vậy, sao không nhìn ra chút trò vặt này của Tiêu Oánh chứ, vì thế càng thêm kiên quyết, xử lý chuyện Tiêu Nhược xong sẽ gả Tiêu Oánh đi xa.

“Đều lui ra đi!”

Lão phu nhân đau đầu, trước đây còn cảm thấy tốt, không ngờ lại là hạng người không biết suy nghĩ như vậy.

Tiêu Nguyên ngước mắt, đối mặt với hai người, cười nhạt, đôi mắt lóe sáng. Tiêu Oánh và Tiêu Chi tức giận đến xanh mặt, hận không thể bóp chết Tiêu Nguyên, giận dỗi rời đi.