Chữ Tiêu Oánh đơn giản yếu ớt, luôn có nét của chữ tiểu khải, chính là thể hiện nét chữ hẹp hòi trong miệng Tiêu Nguyên.
Tiêu Oánh vì cố gắng rèn luyện kiểu chữ khải này mà tốn không ít tâm tư, sắc mặt đỏ bừng.
“Thẩm sư phụ, chữ đệ tử không bằng một phần của người, khi nào về sẽ cố gắng nỗ lực luyện tập.”
Thẩm sư phụ dừng bước, nhìn Tiêu Oánh, người ngoài đều nói trưởng nữ Tiêu gia tài mạo song toàn, xem ra cũng chỉ thường thôi, còn lâu mới theo kịp Cửu tiểu thư nhỏ tuổi nhất.
“Ừ, Đại tiểu thư có thể học tập Cửu tiểu thư, hổ phụ sinh hổ tử, Đại tiểu thư tiếp tục cố gắng.”
Thẩm sư phụ nhận xét không khách khí, khiến mặt Tiêu Oánh càng đỏ hơn, cắn chặt răng.
Tiêu Chi che miệng cười, tràn đầy vui sướиɠ khi người khác gặp họa, Thẩm sư phụ đi qua đi lại, cầm lấy bức chữ lớn viết như rồng bay phượng múa, cau mày.
“Chữ Tam tiểu thư còn kém xa Đại tiểu thư, không có nội lực, không đủ sức, còn cần luyện tập nhiều hơn.”
Nụ cười của Tiêu Chi như bị đông cứng, có chút không vui nhìn Thẩm sư phụ.
“Những điều này đều do Lão phu nhân đề ra, nếu Tam tiểu thư có ý kiến gì, có thể đi tìm Lão phu nhân.”
Một câu của Thẩm sư phụ đem chặn hết lời của Tiêu Chi, lời vừa đến miệng đành miễn cưỡng nuốt xuống, không dám phản bác.
“Vâng, đệ tử đã biết.”
Tiêu Chi cười ngượng, nào dám đem chuyện này đến làm loạn trước mặt Lão phu nhân.
Thẩm sư phụ tiếp tục nhận xét chữ của Tiêu Tường, không đẹp cũng không xấu, bậc trung, Tiêu Tường không dám cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khiêm tốn nhận sai.
“Tốt, tiếp theo ta muốn nhìn xem khả năng làm thơ của các vị như thế nào, mọi người dựa theo bức tranh này để làm một bài thơ.”
Thẩm sư phụ mở bức tranh ra để mọi người nhìn rõ ràng, nhìn từ xa liền thấy một khóm hoa đang nở rộ.
“Dùng một đóa hoa trong này để diễn tả.”
Thẩm sư phụ lại nói.
Hai tay Tiêu Nguyên chống cằm, cố gắng suy nghĩ.
Tiêu Oánh cười nhẹ, mở miệng.
“Nhất tịch khinh lôi lạc vạn ti,
Tế quang phù ngõa bích tham soa.
Hữu tình thược dược hàm xuân lệ,
Vô lực tường vi ngọa hiểu chi.”
Thẩm sư phụ gật đầu.
“Không tồi, lại có hai loại hoa.”
Tiêu Chi cũng chịu yếu thế.
“Ào ào gió tây mãn viện mới,
Nhụy hàn hương lãnh điệp nan đến.
Hắn năm ta như vì Thanh Đế
Báo cùng hoa đào một chỗ khai.”
Thẩm sư phụ hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Tiêu Xu.
Tiêu Xu suy nghĩ một chút.
“Hoàng sư tháp Tiền Giang thủy đông,
Cảnh xuân lười khốn ỷ gió nhẹ.
Hoa đào nhất đám khai vô chủ,
Đáng yêu đỏ thẫm yêu thiển hồng.”
“Tốt!”
Thẩm sư phụ khen không dứt lời, Tiêu Chi trừng mắt nhìn Tiêu Xu, Tiêu Xu cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy.
“Tháng năm Lưu Hoa chiếu mắt minh,
Chi gian khi gặp tử mới thành lập.
Đáng thương nơi đây vô xa mã,
Điên đảo rêu xanh lạc giáng anh.”
Ngay cả Tiêu Tường cũng bon chen là một bài, Thẩm sư phụ gật đầu.
“Lục tiểu thư có thể làm ra bài thơ này, rất tốt.”
Tiêu Tường cười thẹn thùng.
“Đa tạ sư phụ khích lệ.”
Vì thế, chỉ còn lại Tiêu Nguyên, Tiêu Oánh che miệng, chờ Tiêu Nguyên chuẩn bị bêu xấu.
Tiêu Chi cũng cảm thấy vui sướиɠ khi người khác gặp họa, chỉ có Tiêu Xu lo lắng sốt ruột.
“Cửu muội muội, tới lượt muội.”
Tiêu Chi có ý tốt nhắc nhở.
Bây giờ không có ai giúp nàng ta, giờ xem nàng ta mất mặt như thế nào.
Tiêu Nguyên nhếch môi, mắt nhắm ngay gốc cây hải đường kia.
“Hai tháng ba lăng nhật nhật phong,
Xuân hàn vi liễu khϊếp viên công.
Hải đường bất tích yên chi sắc,
Độc lập mênh mông tế vũ trung.”
Cũng không tệ, Thẩm sư phụ gật đầu.
“Tốt, Cửu tiểu thư còn tuổi nhỏ mà đã làm được như thế, rất tốt.”
“Ồ, đó không phải là thơ của ngũ muội muội sao?”
Bỗng nhiên Tiêu Chi mở miệng đầy kinh ngạc, sau đó dường như cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng che miệng, vẻ mặt vô hại.
Tiêu Oánh sửng sốt, bao cỏ này học làm thơ khi nào thế, chắc chắn là nàng ta nhìn lén của người nào đó thôi.
Vận khí tốt mà thôi.
“Cũng có chút quen mắt, tam muội muội không nói, ta cũng không nhớ ra.”
Tiêu Oánh ra vẻ khó xử, nhìn Thẩm sư phụ.
Thẩm sư phụ trầm mặt xuống.
“Cửu tiểu thư…”
Tiêu Nguyên đứng thẳng người, sống lưng thẳng tắp, liếc mắt nhìn Tiêu Oánh và Tiêu Chi.
“Nếu đại tỷ cảm thấy muội đánh cắp thơ của người khác, chi bằng bây giờ tỷ ra đề đi.”
Thẩm sư phụ thấy thần sắc Tiêu Nguyên ngay thẳng thật thà, không giống giả bộ, liền có chút do dự.
“Đại tiểu thư, người ra đề đi.”
Phải hay không phải, khảo nghiệm một lần là biết.
Sắc mặt Tiêu Oánh khẽ biến, Tiêu Nguyên cứng đầu không biết điều, cho bậc thang rồi mà không chịu xuống, vậy không thể trách nàng rồi.
“Vậy mời cửu muội muội lấy quang cảnh làm đề, không lấy tên hoa để làm thơ, nhưng thơ lại bao hàm hoa, tất cả chỉ thể hiện trong một bài.”
Tiêu Nguyên nhếch môi cười khẽ, quả thật đề này quá xảo quyệt, nhìn đi, tất cả đều là hoa đây chính là đang làm khó Tiêu Nguyên.
Ngay cả Thẩm sư phụ đang nhìn bức họa kia cũng lâm vào trầm tư.
Tiêu Nguyên nhìn, nói thẳng.
“Vũ qúa hoành đường thủy mãn đê,
Loạn sơn cao hạ lộ đông tây.
Nhất phiên đào lý hoa khai tẫn,
Duy hữu thanh thanh thảo sắc tề.
Tiêu Oánh biến sắc.
“Cửu muội muội, bức vẽ này rõ ràng là trăm hoa đang nở rộ, ý thơ và cảnh đối lập nhau rồi.”
“Đại tỷ, này bức họa này do Thẩm sư phụ vẽ, thời tiết lúc đấy như thế nào chắc Thẩm sư phụ rõ nhất, mây đen áp sát, giữa các đóa hoa mang theo sương sớm, nói vậy chỉ chốc lát sau sẽ mưa to tầm tã, hoa tàn, chỉ có cỏ xanh thôi.”
Tiêu Nguyên thản nhiên giải thích, Tiêu Oánh đem ánh mắt nhìn về phía Thẩm sư phụ.
Thẩm sư phụ gật đầu.
“Cửu tiểu thư nói không sai, ngày ấy giao du vùng ngoại thành, nhất thời nảy ra ý định vẽ bức tranh này, sau đó trời mưa mấy canh giờ liền, hoa tàn lụi, ý thơ và phong cảnh rất hợp nhau.”
Tiêu Nguyên cười ngọt ngào.
“Đệ tử lỗ mãng, không xứng với bức tranh tuyệt tác này.”
Thẩm sư phụ cười cười, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Oánh, ý cười chưa chạm đến đáy mắt.
Tiêu Oánh mở miệng thở dốc, lần đầu là trùng hợp, nếu lần thứ hai cũng trùng hợp thì quá mức may mắn rồi.
“Là nhị tỷ tỷ nói cho cửu muội, cửu muội muội chưa bao giờ làm thơ, chắc chắn là do nhị tỷ giúp.”
Tiêu Chi vẫn không tin bao cỏ Tiêu Nguyên có thể làm ra bài thơ như thế.
Sắc mặt Tiêu Nguyên trầm xuống.
“Tam tỷ tỷ có ý gì?”
“Chột dạ sao? Dám làm mà không dám nhận!”
Tiêu Chi giương cổ lên, vẻ mặt khıêυ khí©h.
“Tam muội muội, không phải tỷ, tỷ không giúp tiểu cửu.”
Tiêu Xu khoát tay, nàng còn chưa kịp nghĩ ra thì làm sao có thể giúp tiểu cửu.
“Nhị tỷ tỷ đừng giúp đỡ tiểu cửu nữa, vừa rồi hai người vẫn luôn thì thầm to nhỏ với nhau, hèn gì nhị tỷ tỷ giúp muội, nhất định do muội ấy lấy lòng nhị tỷ.”
Tiêu Chi nói chắc chắn như đóng đinh vào cột, khẳng định do Tiêu Nguyên lấy lòng Tiêu Xu.
Tiêu Nguyên đứng lên, nói với Thẩm sư phụ nói.
“Sư phụ, đệ tử không làm.”
Vẻ mặt Thẩm sư phụ cũng trở nên khó xử, Tiêu Nguyên thấy thế, trực tiếp vỗ bàn.
“Hừ, ta đi tìm tổ mẫu nhờ người phân xử!”
Tiêu Chi nghe vậy sắc mặt đại biến.