Chương 54: Phân tranh trong lớp học

Tiêu Nguyên nhếch môi, không khó đoán ra tâm tư của Tiêu Oánh, thật không hổ là tỷ hai muội, ai cũng mắt cao hơn đầu.

Tiêu Oánh đang sốt ruột, Ngũ tiểu thư chuẩn bị xuất giá mà Đại tiểu thư vẫn còn ở khuê phòng, thanh danh lại bị ảnh hưởng, nếu tiếp tục như vậy sẽ trở thành gái lỡ thì mất.

Thanh danh của thân muội muội làm ảnh hưởng tới Tiêu Oánh, những phu nhân danh gia vọng tộc nào dám thú Tiêu Oánh về làm nhi tức đâu chứ.

Trái lại, có mấy hộ thương giáp đến Tướng phủ thăm dò, nhưng Tiêu Oánh mắt cao hơn đầu, không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, may mắn Lão phu nhân cũng không đồng ý.

Chẳng qua Tiêu Oánh cũng biết không có thể kéo dài bao lâu, thả thính khắp nơi, không có việc gì liền đi dạo trên phố, mong chờ có thể có cơ hội bất ngờ gặp một vị vương tôn quý tử nào đó.

Tiêu Oánh nhìn trúng Tần Quân Đình, cố ý tiếp cận, nhưng bị Tiêu Nguyên ở giữa ngăn cản, vừa tức vừa giận, náo loạn vài lần mất mặt xấu hổ, nhất thời không dám tiếp cận nữa.

Nghĩ tới chuyện này, Tiêu Oánh hận không thể xé nát Tiêu Nguyên cho hết giận.

Yên lặng một lúc, một nữ tử trung niên đi đến, nghiêm túc trang trọng, mặc váy dài màu trắng, mặt mũi lộ vẻ uy nghiêm, chính là Thẩm sư phụ.

“Ta là Thẩm sư phụ, từ hôm nay trở đi phụ trách vấn đề học thức của các vị, lần đầu gặp mặt, không biết các vị có trình độ như thế nào. Ở đây có một bảng chữ mẫu, cho các vị nửa canh giờ để viết lại.”

Thẩm sư phụ đưa cho mỗi người một bảng chữ mẫu, đầu tiên muốn nhìn chữ viết của các vị cô nương, sau đó mới xem trình độ.

Tiêu Nguyên cầm trong tay một bức cuồng thảo, nhìn mọi người xung quanh một vòng, tất cả đều cầm một bức giống nhau.

“Sao lại là cuồng thảo?”

Tiêu Chi nghi hoặc không hiểu.

“Có phải sư phụ nhầm rồi không, chữ viết nữ nhi phải tinh tế dịu dàng mới đúng chứ, luyện tập cuồng thảo không tránh khỏi mất đi bản tính vốn có.”

“Đúng vậy, đừng làm cho mọi người nghĩ rằng chúng ta đều là những cô nương phóng đãng không biết kềm chế, làm cho người ta khinh thường.”

Tiêu Tường cũng thả bảng chữ xuống, bĩu môi.

Lời này Tiêu Oánh cũng đồng ý, nữ nhi cần phải dịu dàng khéo léo hiền lành, không thể cuồng vọng không biết kềm chế giống như nam tử được.

Ánh mắt Tiêu Oánh vừa chuyển, nhìn Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu, muội nói xem?”

Thẩm sư phụ không mở miệng, ánh mắt cũng nhìn về phía Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên cong môi.

Kiếp trước nàng đắc tội triệt để với Thẩm sư phụ, làm khó dễ khắp nơi, không ít lần bị Lão phu nhân quở trách.

Kiếp này, Tiêu Nguyên sẽ không tái phạm ngu ngốc như thế nữa.

“Không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy, sư phụ nói như thế nào thì làm như thế đó, muội tin sư phụ để chúng ta luyện tập cuồng thảo chắc chắn có chỗ hữu dụng, chữ tiểu triện thanh tú nhưng lại có chút hẹp hòi, nếu có thể kết hợp với nhau, cứng mềm vừa phải, có thể xem là một cách tốt.”

Tiêu Nguyên ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Oánh, vẻ mặt Tiêu Oánh có chút trắng bệch.

“Tiểu cửu?”

Tiêu Nguyên đã bắt đầu đặt bút viết.

“Nếu đại tỷ không vừa lòng cứ việc đi tìm phụ thân và tổ mẫu, tổ mẫu mời sư phụ đến, chắc chắn có chỗ hơn người.”

Tiêu Nguyên nói một câu trực tiếp lấp miệng của ba người, còn nói thêm điều gì nữa thì chính là nghi ngờ Hữu tướng.

“Tiểu cửu, tỷ cũng nghĩ như vậy, nhưng sợ muội nhất khó chịu, thôi mau luyện chữ đi.”

Mấy người Tiêu Oánh và Tiêu Chi hơi nhếch môi, không dám nói thêm một từ nào nữa, ngoan ngoãn luyện tập, trong lòng lại buồn bực muốn chết.

Thẩm sư phụ sợ run, trước khi đến nghe người ta nói Cửu tiểu thư Tướng phủ kiêu căng, không phải là người dễ chọc, ỷ vào sủng ái ức hϊếp tỷ muội trong phủ, là người không biết suy nghĩ, rất dễ bị người khác kích động.

Bây giờ xem ra cũng không đúng hoàn toàn, nhìn đôi mắt giảo hoạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn không ra chút nuông chiều nào.

Nói lời nào ra lời nấy, làm cho người ta không thể nào phản bác, tuổi còn nhỏ mà mang khí chất cao quý như thấm vào xương cốt, dạy bảo tốt sẽ trở thành người tài.

Không hổ là tiểu thư được sủng ái.

Thẩm sư phụ đi đến bên cạnh Tiêu Nguyên, sửng sốt, Tiêu Nguyên đặt bút viết, khẽ nhíu mày.

“Có gì đó không ổn sao?”

Tiêu Chi tò mò hỏi, trong giọng nói không che lấp được vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

“Thẩm sư phụ, cửu muội muội còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu luyện chữ, không được như ý cũng là điều dễ hiểu.”

“Đúng vậy, Thẩm sư phụ, bên cạnh cửu muội muội nhà ta có sư phụ chuyên viết chữ, qua loa cho xong đi.”

Tiêu Tường cũng phụ họa theo, ánh mắt lóe sáng.

Thẩm sư phụ nghe vậy mày càng nhíu chặt.

“Đây có đúng là lần đầu tiên người viết?”

Tiêu Nguyên lắc đầu.

“Không phải, bình thường nhàn nhã không có việc gì ta có luyện viết.”

“Cửu muội muội, sư phụ trước kia chưa bao giờ dạy cuồng thảo, sao muội…”

Tiêu Oánh muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên cười lạnh.

“Sư phụ không dạy, sao đại tỷ liền biết ta chưa từng luyện?”

“Ai, tiểu cửu, cần gì phải tức giận.”

Tiêu Oánh bất đắc dĩ, trong lòng vui đến nở hoa.

Tiêu Nguyên là người như thế, vịt chết còn mạnh miệng, luôn thích nói ngược lại, mỗi lần không hay ho đều vẫn là nó.

Thẩm sư phụ nhíu mày.

“Chữ Cửu tiểu thư viết vô cùng khỏe khoắn, so với chữ mẫu còn tốt hơn, hổ thẹn, nhưng lại có một cỗ khí thế sắc bén, chữ viết có ý, tuổi còn nhỏ đã có thể viết ra chữ cuồng thảo tốt như vậy, rất tốt.”

Thẩm sư phụ dứt lời, Tiêu Oánh sửng sốt, theo tầm mắt nhìn chữ viết của Tiêu Nguyên, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Sở dĩ Thẩm sư phụ nhíu mi là vì chữ viết của Tiêu Nguyên quá sắc bén, giống như kỳ nhân, chữ viết vững vàng, như là muốn thẩm thấu qua lớp giấy trên bàn, rồng bay phượng múa, tạo thành nét đặc trưng riêng của bản thân.

“Sư phụ quá khen, đây đều là do phụ thân dạy ta.”

Tiêu Nguyên thấy sắc mặt Thẩm sư phụ có chút không đúng, Thẩm sư phụ có chút ngông nghênh, bản mẫu là do Thẩm sư phụ tự viết, tự cho là nữ tử không thể kém hơn nam nhân.

Tuy có tài nhưng tính tình có chút cổ quái, nếu cảm thấy kém hơn Tiêu Nguyên, Thẩm sư phụ chắc chắn mất hết mặt mũi, nhưng nghe Tiêu Nguyên giải thích lại bình thường trở lại.

“Thì ra là thế, chữ viết của Hữu tướng cũng không phải bình thường, Cửu tiểu thư được Hữu tướng chân truyền, có thể thấy được bỏ ra không ít công sức.”

Một người là quyền tướng đương triều, thua dưới tay Hữu tướng, trong lòng Thẩm sư phụ cũng dễ chịu một chút.

“Cửu muội muội, viết thật đẹp!”

Tiêu Xu nhìn, khen thật lòng.

Tiêu Nguyên mỉm cười.

“Đa tạ nhị tỷ tỷ khích lệ, còn chưa tốt đến thế, mong sư phụ chỉ giáo thêm.”

Thẩm sư phụ gật đầu, nhìn Tiêu Nguyên càng thuận mắt.

“Có cơ hội sẽ dạy riêng cho người.”

Sắc mặt Tiêu Oánh trở nên khó cói, cắn chặt môi, nắm tay xiết chặt.

Đều là đích nữ mà sao khác biệt như thế.

Hữu tướng chưa bao giờ dạy nàng tập viết, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, lại có thời gian ở cạnh Tiêu Nguyên, trong lòng Tiêu Oánh rất khó chịu.

“Đều là nữ nhi Đại phòng, Đại bá phụ có thể dạy cửu muội muội, chắc chữ của đại tỷ cũng không thể nói chơi được, đại tỷ, có thể cho mọi người xem chữ của tỷ được không?”

Tiêu Chi chăm chú nhìn sắc mặt xám trắng của Tiêu Oánh, cố ý nói thế, làm Tiêu Oánh trừng mắt nhìn Tiêu Chi.

Tiêu Chi không sợ chút nào.

Giả bộ cao quý, chẳng phải trước đây cũng chỉ là thứ nữ thôi sao!

Thẩm sư phụ nghe vậy, chậm rãi đến gần Tiêu Oánh, mặt Tiêu Oánh đỏ lên.