Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 53: Đối chọi gay gắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh Lung các

Tiêu Nguyên mang theo trí nhớ hai đời, học rất nhanh, ma ma giáo dưỡng không ngừng gật đầu khen ngợi, khen nàng hết lời trước mặt Lão phu nhân.

Lão phu nhân vui cười đến nỗi không khép nổi khóe miệng, kéo tay Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu, không dễ gì mà được ma ma khen ngợi đâu, còn không mau cảm tạ ma ma.”

“Đa tạ ma ma.”

Tiêu Nguyên cười vô hại.

Ma ma xua tay liên tục, thích Tiêu Nguyên vô cùng, nữ tử này còn nhỏ tuổi, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý, tương lai chắc chắn sẽ có phúc.

Đợi ma ma rời đi, ý cười trên mặt Lão phu nhân hơi hơi ngừng lại.

“Tiểu cửu, có chuyện này tổ mẫu muốn thương lượng với con.”

Tiêu Nguyên nghe giọng của bà liền đoán ra được chút ít, tám phần là liên quan đến Phạm thị và Tiêu Nhược, nàng giả bộ nghe không hiểu, gật đầu với Lão phu nhân.

Lão phu nhân thấy hơi khó mở lời, tổng cảm thấy có lỗi với Tiêu Nguyên, cuối cùng vẫn bất chấp khó khăn, bà nói.

“Tiểu cửu a, thật sự không lừa gạt con, Tam Hoàng tử làm náo loạn mấy ngày nay không ăn không uống, Thục phi nương nương đau lòng, đi cầu Hoàng Thượng…”

Tiêu Nguyên giật mình.

“Tam Hoàng tử chung tình với ngũ tỷ tỷ, chúng ta vẫn nên thanh toàn cho họ thôi, đừng để Hoàng Thượng khó xử, tiểu cửu không sao, dù sao tiểu cửu tuyệt đối không gả cho Tam Hoàng tử.”

Liên Tịch Dạ si tình Tiêu Nhược, Tiêu Nguyên vẫn luôn biết, nhất định là do Tiêu Nhược nhân cơ hội nói thêm vào.

Liên Tịch Dạ vì muốn thể hiện bản lĩnh nam nhân, một phần chống lại Hữu tướng, còn có một phần là vì mặt mũi của chính hắn, Tiêu Nguyên bĩu môi khinh thường.

Lão phu nhân sửng sốt.

“Tiểu cửu?”

“Tổ mẫu, quân thần khác nhau, cho dù phụ thân có quyền thế ngập trời nhưng cũng chỉ là thần, đương nhiên không thể hơn quân, dân chúng hiểu lầm phụ thân nhiều năm như vậy, tiểu cửu thân là nữ nhi, cũng nên suy nghĩ cho phụ thân.”

Nguyễn ma ma vừa nghe xong tâm tình trở nên mềm mại, càng không cần nhắc đến Lão phu nhân, bà ôm Tiêu Nguyên, mở miệng gọi cục cưng liên tục, không phí tâm Lão phu nhân cưng chiều, nàng thật biết điều hiểu chuyện.

“Con yên tâm, cho dù các nàng trở về, tổ mẫu cũng không để bất cứ kẻ nào bắt nạt con.”

Ngoài miệng Lão phu nhân nói như vậy nhưng trong lòng sớm đã có biện pháp. Mặc dù lần này Phạm thị trở về cũng không thể tiếp tục làm chủ mẫu trong Tướng phủ.

Lão phu nhân đã sinh ra lòng cảnh giác với Phạm thị, lúc trước phù chính Phạm thị vì bà ta chăm sóc cho tiểu cửu, nhưng một khi con người đã ngồi trên địa vị cao tâm tư này liền thay đổi.

Vì an ủi Tiêu Nguyên, Lão phu nhân liền vung tay, trực tiếp đặt Trân Phẩm trai làm cho nàng ba bộ trang sức.

Mấy vị cô nương trong Tướng phủ nghe vậy chỉ biết ghen tức đến đỏ mắt.

= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =

Trong phủ có tiên sinh dạy học, trước đây do thời tiết quá lạnh, hơn nữa sư phụ trong nhà truyền tin báo nguy tới, từ đó trở đi liền không tìm được thời gian thích hợp, vì vậy chuyện này tạm gác lại.

Nhưng bây giờ, cách đây hai ngày có một vị sư phụ tới đây, gọi là Thẩm sư phụ.

Lão phu nhân ra lệnh cưỡng chế, mỗi ngày các cô nương trong phủ phải dành ra hai canh giờ để học tập, cuối tháng Lão phu nhân hoặc Hữu tướng sẽ khảo sát.

Trong đó thành tích tốt nhất chính là Tiêu Oánh, tiếp theo là Nhị cô nương Tiêu Xu, Tiêu Nguyên thì đếm ngược.

Tiêu Nguyên học tập rất kém, kiếp trước tất cả đều do mấy vị tỷ muội giúp đỡ lừa dối để qua bài, nói trắng ra, Tiêu Nguyên tặng không ít lễ vật, từ trang sức nhỏ đến lớn cho dù là vật do người có tiếng tăm chế tạo ra chỉ có duy nhất trên đời đều được mang ra hết.

Từ xưa đến nay, người trong phủ đều biết Tiêu Nguyên ra tay hào phóng, cho nên một đám kiếm đủ mọi cách để xuất công phu sư tử ngoạm.

Kiếp trước Tiêu Nguyên dốt nát kém cỏi, bị mấy tỷ muội dỗ xoay quanh, thi từ ca phú mọi thứ đều không hiểu, sau khi xuất giá nhận phải không ít sự khinh thường.

“Đại tỷ, nghe nói Đại bá mẫu và ngũ muội muội sắp trở về, có phải sự thật không?”

Tiêu Chi nhìn Tiêu Nguyên bằng ánh mắt kỳ quái, cố ý nói.

“Ôi chao, Tam Hoàng tử thật đúng tình sâu nghĩa nặng, không phải là ngũ tỷ tỷ thì không thú, nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn luôn đau khổ cầu xin Hoàng Thượng, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ngũ tỷ tỷ cũng hết khổ rồi.”

“Đúng vậy, đại tỷ tỷ, nghe nói mấy ngày ngay Đại Hoàng tử đều đến phủ, muội muội thấy ánh mắt Đại Hoàng tử lúc nhìn tỷ tỷ có gì đó không bình thường cho lắm.

Người vừa nói là Tiêu Tường, thứ xuất Tam phòng, xếp thứ sáu, từ nhỏ bị Tam phòng ném vào Tướng phủ, thường ngày giỏi nhất là gió chiều nào xuôi theo chiều nấy.

Tiêu Oánh cười nhẹ, sống lưng thẳng tắp, tỏ vẻ giận dữ mắng Tiêu Tường.

“Đừng nói bậy! Đại Hoàng tử tới tìm phụ thân, đừng vội làm hỏng thanh danh của ta, ta và Đại Hoàng tử không liên quan, không vương vấn vậy mà muội lại lắm lời!”

Tiêu Tường cũng là không buồn bực, vội vàng nhận sai.

“Đại tỷ tỷ, muội sai rồi, có thể do muội hiểu lầm, chẳng qua là đại tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, lại là đích trưởng nữ, thân phận tôn quý, người khác coi trọng tỷ cũng không có gì lạ.”

Tiêu Tường dẻo miệng, lời ngọt như mật, dỗ Tiêu Oánh vui mừng ra mặt, gò má ửng hồng.

Tiêu Nguyên ngồi ở bên cạnh, cầm sách trong tay giả bộ không nghe thấy.

Tiêu Xu ngồi cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Tiểu cửu, nếu muội không biết có thể hỏi tỷ.”

Tiêu Nguyên cười, gật đầu.

“Được, đa tạ nhị tỷ.”

Tiêu Xu nghe vậy cười ngượng.

Tiêu Nguyên rất thích Tiêu Xu, thục nữ dịu dàng, tấm lòng lương thiện, là một cô nương không có những suy nghĩ mờ ám đen tối, vì thế Tiêu Nguyên rất thích tiếp xúc với nàng.

“Cửu muội muội, nhìn thế nào cũng thấy hình như muội đang mất hứng nha, hôm nay tổ mẫu thưởng cho muội ba bộ trang sức vàng ròng để an ủi, đừng keo kiệt như vậy, đều là tỷ muội không có gì đáng ngại a.”

Tiêu Chi có tính thù dai, còn nhớ lần trước bị Tiêu Nguyên làm cho xấu mặt, bây giờ cố ý nói khích nàng.

“Tiểu cửu, ngũ muội muội trở về chắc chắn sẽ tới gặp muội để xin lỗi, muội tha thứ cho ngũ tỷ tỷ của muội đi.”

Tiêu Oánh chớp mắt mấy cái, ra vẻ hào phóng.

“Nếu có gì không hiểu, muội có thể hỏi tỷ.”

Tiêu Oánh nửa thật nửa giả, uy hϊếp nàng.

Tiêu Chi cười nhạo, ngay cả Lục cô nương Tiêu Tường cũng che miệng cười trộm, ai chẳng biết Tiêu Nguyên chỉ là bao cỏ dốt nát chứ!

Tiêu Nguyên nhíu mày.

“Đại tỷ, muội hơi phân vân, ngũ tỷ tỷ khiến tổ mẫu tức giận, không cho nàng xuất giá từ Tướng phủ mà lại để tỷ ấy xuất giá từ căn nhà bên cạnh, muội không muốn qua đó đưa trang lễ đâu. Ngày ấy mở tiệc chiêu đãi nhiều khách nhân như vậy, lỡ may mọi người hiểu lầm sẽ không tốt lắm.”

Sắc mặt Tiêu Oánh khẽ biến đổi, thật muốn cạy đầu Tiêu Nguyên ra xem trong đầu nàng chứa cái gì, sao lại hỏi một đằng đáp một nẻo.

Ngoài mặt, Lão phu nhân đáp ứng cho Tiêu Nhược xuất giá nhưng sống chết thế nào cũng không đồng ý để nàng xuất giá từ Tướng phủ, chỉ có thể đi ra từ căn nhà bên cạnh, không thể nghi ngờ gì nữa, ý là muốn bỏ Tiêu Nhược ra ngoài.

Xui xẻo nhất chính là Tiêu Oánh, thanh danh của thân muội muội không tốt, nàng ta cũng chịu ảnh hưởng không hề nhỏ.

Tiêu Nguyên dứt lời, Tiêu Tường mặt không đổi sắc rút tay về, Tiêu Chi cũng lui về sau một bước, ý cười trên mặt có chút mất tự nhiên.

Tiêu Oánh bực tức, ngực phập phồng lên xuống, tức giận trở lại ghế ngồi xuống, đợi xem Tiêu Nguyên bêu xấu, ai bảo nàng cứng đầu cố chấp!
« Chương TrướcChương Tiếp »