Nháy mắt, mấy ngày trôi qua mới gặp người nào đó, Triệu Tuân nói thầm trong lòng, tự nhiên ngoan ngoãn không trốn ra ngoài.
Nhìn mỗi lần Tần Quân Đình xách bao lớn bao nhỏ đi tìm người nào đó, lần đầu tiên, Triệu Tuân hâm mộ thân phận biểu ca này.
Hắn cũng có biểu muội, cực kỳ bám người, nhìn thấy đã phiền, không giống Tiêu Nguyên.
“Gia, Tiêu cô nương!”
Triệu Thất mở to mắt, chỉ vào Tiêu Nguyên đang nữ phẫn nam trang, đi sau lưng Tần Quân Đình.
Triệu Tuân đang uống dở chén rượu, còn chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa bị sặc, hắn tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thất.
Triệu Thất rụt cổ, cúi đầu.
Triệu Tuân dời mắt, nhìn về phía hai người cách đó không xa, thái độ vô cùng thân thiết, vừa đi vừa trò chuyện, Tiêu Nguyên cười cực kỳ vui vẻ.
“Hừ! Thật sự nhìn lầm rồi!”
Triệu Tuân nhắm chặt mắt.
“Từ mai trở đi, không cần đưa đến nữa.”
“Vâng.”
Biết nàng bị cấm túc, Triệu Tuân thay đổi nhiều trò hiếm lạ cho nàng vui vẻ, giải buồn cho nàng, nhưng nàng thì tốt rồi, giữa ban ngày ban mặt liền bày ra dáng vẻ thân thiết với Tần Quân Đình như thế.
Biểu ca biểu muội có thân đến mấy thì tốt xấu gì cũng phải kiêng dè một chút.
“Đi!”
Triệu Tuân biến sắc, nghiêm túc quên đi cuộc gặp bất ngờ này, toàn thân toàn ý vùi đầu vào sự nghiệp.
Mỗi ngày đều dự tiệc thân mật xã giao, qua lại với nhiều người, không ít quan viên nhét mỹ nữ cho Triệu Tuân, hắn đều thu nạp hết.
Khai trương tửu lâu, hiệu cầm đồ, thanh lâu, chỉ cần có liên quan đến ba thứ trên thì Triệu Tuân đều tiếp xúc, rất nhanh liền đưa vào hoạt động, danh vọng ở Kinh đô của Triệu Tuân cũng dần dần lớn lên, dường như có thể mang danh đệ nhất phú thương của Kinh đô.
Bên kia, Tiêu Nguyên vội vàng muốn tới thăm Tần Quốc công, đã nhiều năm không gặp, Lão phu nhân phá lệ để Tiêu Nguyên đi ra ngoài một lúc, để tránh hiềm nghi, nàng hóa trang thành tiểu tư đi theo Tần Quân Đình.
Tần Quốc công vừa thấy, còn chưa kịp nhận ra.
“Tiểu cửu bái kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu!”
Hốc mắt Tiêu Nguyên sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
“Là tiểu cửu!”
Tần Quốc công sửng sốt, vội vàng nâng Tiêu Nguyên đứng dậy, Quốc công phu nhân trực tiếp tiến lên ôm Tiêu Nguyên, gọi nàng tâm can bảo bối.
Lại qua một hồi lâu, Tiêu Nguyên đối với từng người một hành lễ.
“Tiểu cửu bái kiến Đại cữu cữu, Đại cữu mẫu.”
“Ai, vài năm không gặp, tiểu cửu càng xinh đẹp, cực kỳ giống tiểu muội.”
Tần Đại gia không nhịn được cảm khái một câu, nhất thời nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Quốc công.
Quả nhiên, vừa nhắc tới thân mẫu của Tiêu Nguyên thì Tần Quốc công phu nhân lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Vô liêm sỉ, mắt mẫu thân ngươi không tốt, ngươi còn khiến nàng ấy đau lòng!”
Tần Quốc công tức giận gầm lên.
Tần Đại gia ngượng ngùng cười trừ.
Tiêu Nguyên thấy thế vội vàng tiến lên bày hết chiêu thức vốn có, ôm sát Tần Quốc công phu nhân, bắt đầu làm nũng. Nhất thời đã dỗ Tần Quốc công phu nhân nín khóc, mỉm cười.
“Đến đây, lần này trở về cũng không có gì tặng cho con, đây là tâm ý của ngoại tổ mẫu, con cầm lấy.”
“Còn có của cữu mẫu nữa, đừng từ chối.”
Viên thị cũng nói.
Trong hộp gấm chứa đầy trang sức, trong đó một chiếc trâm phượng nhỏ rất khác biệt, hoa văn sống động, vừa thấy liền biết là đồ xa xỉ.
“Đa tạ ngoại tổ mẫu, Đại cữu mẫu, tiểu cửu rất thích.”
Tiêu Nguyên cúi người hành lễ.
Viên thị cười gật đầu.
“Nhị cữu cữu của con đang trên đường về, do mấy vị cái tỷ tỷ không khoẻ nên đi chậm một chút, khi trở về con sẽ có thêm người bầu bạn rồi.”
Tần Quốc công phu nhân kéo tay Tiêu Nguyên, nhìn dung nhan của nàng giống như nữ nhi của bà liền xúc động và tiếc thương.
Tiêu Nguyên nói ngọt một chút liền đem Tần Quốc công phu nhân tươi cười rạng rỡ.
“Hài tử ngoan, Tướng phủ và Quốc công phủ không cách xa nhau, có rảnh thì thường xuyên đến đây bầu bạn với ngoại tổ mẫu, về phía phụ thân của con, ngoại tổ phụ sẽ báo lại.”
Tần Quốc công thấy Tần Quốc công phu nhân vui vẻ, cũng vui vẻ theo.
“Không cần ngoại tổ phụ nhắc nhở, tiểu cửu sẽ thường xuyên đến xin cơm a, đến lúc đó ngoại tổ mẫu đừng ghét bỏ tiểu cửu mới đúng.”
Tiêu Nguyên nhếch lên môi đỏ mọng, cười duyên xinh đẹp.
Tần Quốc công phu nhân nghiêm mặt.
“Người nào dám đuổi con, ngoại tổ mẫu làm chủ cho con.”
Viên thị đứng cạnh cười cười, âm thầm kinh hãi.
Vài năm không gặp quả thật Tiêu Nguyên trưởng thành không ít, nhất là dáng vẻ lại vô cùng xuất chúng.
Cũng không biết nhan sắc như vậy, sau này có thể gả cho loại gia đình nào, tiểu cửu kim tôn ngọc quý, khiến người gặp người thích.
Tần Quốc công phu nhân giữ Tiêu Nguyên ở lại ăn cơm, mọi người nói chuyện vui vẻ, đầm ấm.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, Tiêu Nguyên sờ mũi, vẻ mặt Tần Quốc công phu nhân vẫn giữ vững không tha.
“Mau để tiểu cửu trở về đi, hai bên cách nhau không xa, chúng ta ở lại Kinh đô, khi nào muốn gặp chẳng được?”
Tần Quốc công khuyên nhủ.
“Đúng vậy, ngoại tổ mẫu, tiểu cửu sẽ thường xuyên đến thăm người.”
Lúc đấy Tần Quốc công phu nhân mới từ bỏ, thả Tiêu Nguyên trở về.
“Ai, nháy mắt đã lớn như vậy, ta còn nhớ rõ trước khi rời Kinh con mới chỉ cao từng này.”
Tần Quốc công phu nhân khoa tay múa chân vẽ ra trong không trung một độ cao, cười sắp chảy nước mắt, phấn điêu ngọc mài, cực kỳ giống Mẫn Hòa lúc còn nhỏ.
“Đúng vậy, nhi tức nhìn tiểu cửu giơ tay nhấc chân, quý khí đầy người, tương lai chắc chắn sẽ hơn người, có thể thấy Tiêu Lão phu nhân tận tâm bồi dưỡng, những quý nữ bình thường khác, cho dù có học cũng không thể học được.”
Viên thị khen Tiêu Nguyên không dứt miệng, căng chùng vừa phải, không kiêu ngạo không nóng nảy, tự nhiên thoải mái.
“Nghe nói gần đây tiểu cửu học quản gia, mời ma ma tới dạy, cũng không biết Tiêu Lão phu nhân có ý gì, chẳng lẽ, Hữu tướng đã tìm được mối nhân duyên tốt cho tiểu cửu?”
Viên thị dứt lời, Tần Quốc công phu nhân lâm vào trầm tư, ánh mắt dừng lại trên người trưởng tôn Tần Quân Đình, ý cười trong đáy mắt càng sâu thêm ba phần.
“Đúng vậy, cũng khéo lại có phúc a.”
Tần Quốc công phu nhân cười nhẹ.
Viên thị mờ mịt, lại tổng cảm thấy Tần Quốc công phu nhân có ngụ ý khác.
Khóe miệng Tần Quân Đình giật giật.
Không phải học quản gia, rõ ràng là bị Tiêu Lão phu nhân phạt cấm túc a.