Chương 51: Nhiều người thương nhớ

Bóng người đứng cô đơn một mình, phía trước là ao nước xanh biếc, lá sen héo úa, thấp thoáng nhìn thấy vài con cá vui vẻ bơi lượn tung tăng.

Nam tử mặc một thân trường bào màu đen, dáng người cao ngất, cổ áo làm bằng lông mao cùng màu, dưới ánh mặt trời càng tôn lên vẻ cao quý, xinh đẹp.

Ngón trỏ mảnh khảnh vê một viên thức ăn, vẩy xuống ao, dụ dỗ một đám cá con tranh nhau đoạt lấy, nhảy lên khỏi mặt nước, vung vẩy đuôi.

“Gia, Đại Hoàng tử chuẩn bị sính lễ.”

Bịch một tiếng, đặt mạnh chén thức ăn của cá lên lan can làm một lượng lớn thức ăn văng xuống nước, nhất thời dụ dỗ không ít cá bơi tới tranh đoạt, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng có mấy con cá nhỏ yếu không chen lẫn được, chỉ có thể đứng ngoài xa, nam tử thấy thế, nhẹ buông tay, tiếp tục lấy một ít thức ăn ném ra xa một chút, những con cá nhỏ này liền bơi qua ăn rất vui vẻ.

Giọng nói Triệu Tuân lạnh lẽo như băng.

“Thứ kia đâu, chuẩn bị tốt chưa?”

Triệu Thất gật đầu.

“Đi lấy đến đây cho ta xem.”

Chỉ chốc lát sau, Triệu Thất cầm một chiếc l*иg đến, bên trong có con chó nhỏ vừa đầy tháng, dáng vẻ thơ ngây, vô cùng xinh đẹp.

Triệu Tuân nhìn xong, gật đầu.

“Màu sắc thuần khiết, không tệ, nhớ đưa qua bên kia.”

Con chó này tiêu phí không ít tâm tư của Triệu Thất, tìm rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được.

“Vâng!”

Triệu Tuân híp mắt, miệng khẽ điểm tên Liên Tịch Minh, vô ý thức lẩm bẩm.

“Tây Bắc có một quặng sắt, đem tin tức này để lộ cho Liên Tịch Minh.”

Triệu Thất ngây ngẩn cả người.

“Gia? Đó là quặng sắt a!”

Chỗ quặng sắt này làm Triệu Tuân tổn hao nhiều khí lực mới tìm được, cứ như vậy mà đưa cho Liên Tịch Minh sao?

Triệu Tuân hơi nhếch môi.

“Đã biết là quặng sắt, dù sao cũng phải có người đi khai phá. Nếu không, cứ ẩn giấu như thế thì cũng là vật chết.”

Triệu Thất nghẹn lời, rõ ràng Gia đang tức giận muốn sửa trị Đại Hoàng tử, cũng coi như Đại Hoàng tử gặp xui xẻo.

“Vâng!”

Triệu Thất nhìn vào mắt Triệu Tuân, đành phải khuất phục.

Triệu Tuân híp mắt, nhìn bầy cá phía dưới, vừa giận vừa tức.

“Tại sao luôn làm người khác muốn có được như thế! Ai cũng “nhớ thương”!”

Tần Quân Đình ỷ vào thân phận biểu ca, thường xuyên đi thăm Tiêu Nguyên, Triệu Tuân rất khó chịu, nhìn biểu ca biểu muội vô cùng thân thiết.

“Gia, hóa ra người ở chỗ này, Ánh Tuyết tìm người đã lâu.”

Một nữ tử nũng nịu bước lên, vừa đúng lúc thấy con chó nhỏ trong l*иg.

“Ô, thật đẹp.”

Ánh Tuyết đi lên phía trước, đưa tay ra sờ, Triệu Thất tức giận, vội vàng ôm l*иg sắt.

Ánh Tuyết biến sắc, oan ức nhìn Triệu Tuân.

“Gia…”

Triệu Tuân nhíu mày.

Bỗng nhiên Ánh Tuyết rụt cổ, ngượng ngùng cười, chậm rãi đến cạnh Triệu Tuân, một bàn tay vừa muốn ôm lấy cánh tay Triệu Tuân.

Triệu Thất nhắm mắt, không đành lòng nhìn thẳng.

“Ầm!”

“A!”

Triệu Tuân liền nhấc chân đá Ánh Tuyết, đá đi rất xa, làm nàng ta ngã chổng vó.

“Gia?”

Ánh Tuyết ngây ngẩn cả người, nằm úp sấp trong đống tuyết, cảm giác lạnh buốt ập đến, giật mình một chút.

“Cút!”

Triệu Tuân lạnh lùng phun ra một chữ, sắc mặt tối tăm, tâm tình rất không tốt, nhìn thấy liền phiền lòng.

Phía sau còn có hai ba người, thấy thế đều ngừng bước, hai chân run run, không nói nhiều lời liền quay đầu bỏ chạy.

“Còn không mau cút đi?”

Triệu Tuân gào lên.

Ánh Tuyết run run, cảm thấy oan ức nhưng rất sợ hãi, vội vàng bò lên chạy đi.

Triệu Thất sờ mũi.

Những người này đều mỹ nữ, đáng tiếc khẩu vị của Gia không tốt.

“Nhìn cái gì? Còn không mau đưa đi!”

Triệu Tuân híp mắt, Triệu Thất hoàn hồn.

“Vâng, thuộc hạ đi ngay.”

Triệu Tuân dựa lan can, nhìn chằm chằm đám cá trong ao, lắc đầu.

“Thật sự là ma chướng! Nghĩ đi nghĩ lại, tính tình hư hỏng, khéo lưỡi dẻo miệng, ngoại trừ dáng vẻ đẹp mắt một chút, cũng không có gì đặc biệt.”

Triệu Tuân lắc lắc đầu, rất nhanh đã quăng chuyện này đi.

= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =

Trong nháy mắt, đã mấy ngày trôi qua, mỗi ngày đi theo Liên Tịch Minh bận rộn đến chân không chạm đất, gần nhất tâm tình Liên Tịch Minh vô cùng vui sướиɠ, duy chỉ có chuyện ở phủ Hữu tướng kia không tốt lắm.

“Điện hạ cần gì phải canh cánh trong lòng, dục tốc bất đạt, Cửu tiểu thư còn nhỏ tuổi, trước nàng còn có mấy vị tỷ tỷ chưa thành hôn, càng bức bách, càng không tốt. Không phải Hữu tướng còn có một vị đích trưởng nữ sao? Tuổi trẻ mỹ mạo, rất được Hữu tướng sủng ái, sao Điện hạ không suy xét một chút?”

Triệu Tuân nâng chén rượu lên, ánh mắt đúng dừng trên người Tiêu Oánh vừa bước ra khỏi cửa hàng trang sức.

Vài ngày rồi cũng không biết nha đầu kia thế nào.

Liên Tịch Minh nhìn theo, một bóng dáng xinh đẹp uyển chuyến, yểu điệu thon thả, dung mạo xinh đẹp.

“Nhưng là Tần gia….”

“So với một biểu cô nương khác họ như Cửu tiểu thư thì đương nhiên là không thể nào hữu dụng bằng thân tiểu thư được. Hứa cho vị trí Trắc phi, hai người cùng ngồi cùng ăn, chẳng phải rất tốt?”

Triệu Tuân thản nhiên nói.

Liên Tịch Minh muốn thú Tiêu Nguyên hoàn toàn là vì bình ổn Hữu tướng, mượn sức Tần gia, nếu bức chặt quá thì…

Liên Tịch Minh nhíu mi.

Mấy ngày gần đây, Hữu tướng liên tiếp phát uy với Liên Tịch Dạ, tấu chương dâng lên trên triều đình cũng không ít, mấy cửa hàng trên danh nghĩa của Liên Tịch Dạ, dù sáng hay tối đều bị người khác chèn ép, tổn thất trầm trọng.

Liên Tịch Minh do dự.

“Triệu huynh nói có lý, Bản điện hơi nóng vội.”

Triệu Tuân gật đầu.

“Do Tiêu tiểu thư không biết điều, làm lớn chuyện, không nể mặt Điện hạ, hơn nữa Tam Hoàng tử luôn luôn kiên trì muốn thú với Tiêu Ngũ tiểu thư, chỗ Hữu tướng…”

Triệu Tuân muốn nói lại thôi, ra vẻ lạnh nhạt.

Liên Tịch Minh nhăn mày, dường như có thể ép chết một con ruồi, nhưng nếu buông tha cho Tiêu Nguyên, vạn nhất bị Hoàng tử khác thừa thắng xông lên mượn sức, như thế có khi mất nhiều hơn được.

“Nếu phải thú Tiêu Cửu tiểu thư, cũng không nhất thiết phải là Điện hạ tự mình thú nàng, đổi bằng thân tín của người, kết quả không phải là như nhau sao.”

Triệu Tuân nói rất trôi chảy, ánh mắt Liên Tịch Minh phát sáng, chỉ vì muốn thú Tiêu Nguyên mà An Vương phủ vốn muốn đính thân với hắn cũng rất oán hận, chỉ vì e ngại mặt mũi của hắn mà không nói ra thôi.

“Chủ ý này không tệ, để Bản điện trở về suy nghĩ lại.”

Triệu Tuân cười yếu ớt gật đầu, ánh mắt chạm đến dưới lầu, một thân ảnh cầm bao lớn bao nhỏ, nhân tiện đi qua đi lại mua chút điểm tâm, vẻ mặt mang theo ý cười. Phương hướng kia rõ ràng đang tới phủ Hữu Tướng, khóe miệng Triệu Tuân nhếch lên.

“À, biểu ca?”

Tiêu Oánh vừa ra khỏi cửa liền gặp Tần Quân Đình.

Tần Quân Đình ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt trở nên lạnh xuống.

“Tiêu Đại tiểu thư.”

Tiêu Oánh làm như không nghe thấy, nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Tần Quân Đình.

“Biểu ca lại tới thăm tiểu cửu sao, tiểu cửu thật hạnh phúc, bị cấm túc còn có người nhớ thương, không giống Oánh Nhi nhân dịp sinh nhật mới có thể ra ngoài một ngày.”

Tần Quân Đình nhíu mày.

“Một khi đã như vậy, không quấy rầy Tiêu Đại tiểu thư, cáo từ.”

“À, biểu ca, vừa khéo muội cũng phải trở về, hay là muội mang đồ cho tiểu cửu giúp huynh, khỏi làm phiền biểu ca đi một chuyến.”

“Không phiền Tiêu Đại tiểu thư, ta còn có chuyện quan trọng tìm Lão phu nhân.”

Tần Quân Đình dứt lời, nhấc chân bước đi, ngữ khí xa cách.

Tiêu Oánh trầm mặt xuống, dậm chân một cái lại đi vào cửa hàng.

Triệu Tuân thu hồi thần sắc, mím chặt môi.

Tiêu Oánh xinh đẹp như hoa, khí chất xuất chúng, nhưng Tần Quân Đình lại không có chút cảm xúc nào.

Triệu Tuân lâm vào trầm tư.

Cứ tiếp tục như vậy không biết còn bao nhiêu người nhớ thương nàng nữa. Không được, hắn không thể ngồi chờ chết.