Tiêu Nguyên thừa lúc còn thời gian, ra sức ghi sổ nợ giúp Khánh Nhạc, mua không ít trang sức và trâm cài.
“Lại đi mua một ít quế hoa cao của Thiên Hương lâu, tổ mẫu thích ăn nhất, mua cả món móng giò hầm của tửu lâu bên cạnh mà phụ thân thích ăn nữa.”
Đây là Tiêu Nguyên muốn vội vã lấy lòng hai vị kia, Hồng Tụ vội vàng gật đầu.
“Vâng, nô tì đi ngay, tiểu thư đợi nô tì một lát.”
Tiêu Nguyên khoát tay.
“Đi đi.”
Tiêu Nguyên ở trong xe ngựa nhàm chán vô nghĩa, uống trà, bỗng nhiên bên tai truyền vài lời nghị luận.
“Ai a, ai lại ra tay mạnh như thế, mua địa bàn đối diện với Tầm Vị các.”
“Là Triệu gia mới tới, đừng xem thường người ta là thương nhân, Đại Hoàng tử đi đến đâu cũng đều mang hắn theo, có Đại Hoàng tử làm chỗ dựa thì ngạc nhiên gì chứ.”
“Có phải chính là Triệu Nhị gia trả một trăm vạn lượng bạc chỉ ngồi nghe đàn một đêm không? Ha ha, thật sự quá lời cho công tử Lưu gia, đêm đầu tiên của Thủy Tiên cô nương hiến cho hắn, giày vò Thủy Tiên cô nương cả đêm. Ài, hóa ra tên kia bất lực a.”
Khóe miệng Tiêu Nguyên nhếch lên, không nhịn được nở nụ cười, dựng lỗ tai lên.
“Đừng nói bừa, bất lực đâu mà bất lực, căn bản người ta không để mắt đến Thủy Tiên cô nương mà thôi, các cô nương trong Triệu phủ đều xinh đẹp, dáng người eo thon, trong sạch, nói trắng ra Thủy Tiên cô nương chỉ là kỹ tử, nhìn dáng vẻ mị hoặc của Thủy Tiên cô nương, không biết bị dạy dỗ bao nhiêu lần rồi.”
“Đúng đấy, chỉ có chưa phá thân thôi chứ chuyện gì mà chưa làm. Nhìn các cô nương trong Triệu phủ ai nấy đều xinh đẹp, ước chừng hai mươi mấy người, so với Thủy Tiên cô nương không biết ai hơn ai kém đâu.”
“Còn nữa, vừa rồi lại dẫn ba người vào, dáng vẻ cũng không tệ đâu.”
Dần dần, tiếng nói càng ngày càng xa, Tiêu Nguyên cúi mặt xuống, bĩu môi.
“Hai mươi mấy người, cũng không sợ mệt chết a!”
Tiêu Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng có chút đổ vỡ, tức nghẹn khó chịu.
“Ngươi đi xuống tìm Hồng Tụ đi, chúng ta trở về sớm một chút.”
Tiêu Nguyên phân phó.
“Vâng!”
Tiêu Nguyên chống cằm, lâm vào trầm tư.
Khó trách hôm nay không tới, không tới thì thôi, dù sao sau này cũng không gặp lại.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên con ngựa hí lên một tiếng, Tiêu Nguyên bị bất ngờ không kịp phòng liền đυ.ng đầu vào xe ngựa, nhất thời choáng váng.
“A!”
Tiêu Nguyên giữ chặt cửa sổ, dường như cả người có thể văng ra khỏi xe bất cứ lúc nào, mành che bay lên, Tiêu Nguyên nhìn thấy con ngựa lao nhanh như phát điên, trên đường đi gặp rất nhiều người bán hàng rong.
“Mau tránh ra, mau tránh ra!”
Tiêu Nguyên hắng giọng hô to, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch.
“A!”
“Tránh ra!”
“Ầm!”
Trực tiếp chạy qua một gian hàng, bánh xe bị xóc lên, thiếu chút nữa Tiêu Nguyên bị bay ra ngoài.
“Gia, phía trước có ngựa điên, chúng ta đi qua bên kia đi.”
Triệu Thất nói.
Triệu Tuân híp mắt lại, ngồi trầm tư trên lưng ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất để cưỡi ngựa đuổi tới Hữu Tướng phủ, nhưng dọc theo đường không thấy bóng dáng người kia đâu.
Chắc là đã trở về.
“A!”
Một tiếng hét to, Triệu Tuân ngoái đầu nhìn lại, sắc mặt khẽ biến.
“Giá!”
“Gia?”
Tiêu Nguyên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, ngón tay giữ chặt không buông, nhiều lần đầu đυ.ng phải thành xe, choáng váng hoa mắt, dần dần buông lỏng tay.
Con ngựa chạy xa ra khỏi đám người, dường như phát điên, không dừng lại được, chạy như điên lao ra ngoài thành,.
“Giá!”
“Cứu mạng a!”
Tiêu Nguyên kêu đến khản cổ họng.
Triệu Tuân nghe thấy tiếng kêu càng căng thẳng, kẹp chặt bụng ngựa, giống một mũi tên rời cung, nhanh đến thần kỳ.
Đột nhiên bánh xe xóc nảy, Tiêu Nguyên buông tay, thân mình liền bay ra ngoài, đầu mê mê trầm trầm, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy người.
Phụ thân, tổ mẫu, còn có biểu ca, mọi người bên ngoại tổ phụ, miệng Tiêu Nguyên lẩm bẩm, nàng không thể chết được, nàng còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, đầu càng ngày càng nặng nề, tầm mắt trở nên mờ ảo.
Triệu Tuân kiễng mũi chân, bay nhanh đến đỡ lấy, dùng hết toàn lực, ôm lấy Tiêu Nguyên, lăn mấy vòng trên mặt đất, Tiêu Nguyên đã ngất đi.
“Này, tỉnh tỉnh, tiểu cửu?”
Triệu Tuân cũng bị dọa không nhẹ, nhớ tới khoảnh khắc vừa rồi, ngón tay hắn vẫn còn đang run.
Trên đầu Tiêu Nguyên mấy mảng xanh tím, còn có vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch, khóe môi cắn chặt chảy máu, cả người lạnh lẽo, chắc chắn rất sợ hãi.
Triệu Tuân cảm thấy tự trách.
Đúng lúc này, ầm! Một tiếng vang thật lớn, con ngựa đυ.ng phải một thân cây mới dừng lại, xe ngựa nát văng khắp nơi, ngựa cũng nằm trên mặt đất run rẩy không ngừng.
Thần sắc Triệu Tuân trở nên ngưng trọng, vừa lúc Triệu Thất đuổi tới, thấy chủ tử ôm Tiêu Nguyên trong lòng liền sửng sốt.
“Gia?”
“Đi kiểm tra con ngựa kia xem có gì khác thường.”
Giọng nói Triệu Tuân lạnh lẽo như băng tan.
Tốt nhất đừng để hắn tra ra, nếu không hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!
“Vâng!”
Triệu Tuân cởϊ áσ khoác, bọc lấy Tiêu Nguyên, sau đó ôm lên ngựa, vô cùng cẩn thận, giống như một vật quý hiếm.
Một bàn tay vòng qua dưới thắt lưng nàng, để nàng úp mặt vào người hắn, chắn hết thế giới bên ngoài. Thúc ngựa không dừng đi tìm đại phu, cho đến khi xác định không có việc gì, Triệu Tuân mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tại sao có thể như vậy?”
Lão phu nhân thấy Tiêu Nguyên máu chảy đầm đìa liền ngẩn ra, cả người hốt hoảng.
“Lão phu nhân, Tiêu tiểu thư đã không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, tại hạ đã đi tìm đại phu.”
Triệu Tuân giải thích.
Lão phu nhân nghe thế mới cảm giác trái tim như sống lại.
Sau đó liền có người đem chuyện Tiêu Nguyên gặp ngựa điên được Triệu Tuân cứu nàng một mạng kể lại cho bà.
Vốn dĩ Lão phu nhân có ấn tượng tốt với Triệu Tuân, giờ phút này đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút quỳ xuống cảm tạ mà thôi.
“Lão phu nhân làm quá rồi, chỉ tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến, tại hạ cáo lui trước.”
“Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, Tướng phủ thiếu Triệu công tử một nhân tình, nếu có việc gì chỉ cần nói một tiếng. Quản gia, mau giúp ta tiễn Triệu công tử.”
Lão phu nhân sắp chảy nước mắt, nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần, sau đó vội vàng nhìn Tiêu Nguyên. Nhưng Lão phu nhân đau lòng không thôi.
“Mau, đi mời thái y đến.”
Không phải Tiêu Nguyên chưa từng ra ngoài, sao ngựa lại có thể vô duyên vô cớ nổi điên, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống.
“Hôm nay sao lại để xảy ra chuyện này? Khai rõ từng lời, sao tiểu thư lại bị thương?”
Mã phu ấp úng, bị dọa phát sợ, vội vàng nhắc lại lời Tiêu Nguyên giao cho.
“Lão phu nhân, nô tì nghe theo lời tiểu thư đi mua quế hoa cao và móng giò, chỉ trong chớp mắt ngựa bị điên, nô tì đuổi không kịp, xin Lão phu nhân trách phạt.”
Hồng Tụ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, bị dọa mất hồn.
Lão phu nhân nghiêm mặt, xem như có thể hiểu rõ mọi chuyện.
“Ngựa đâu, đi kiểm tra xem có manh mối gì không, đang yên đang lành lại phát điên!”
Lão phu nhân cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp, nhất là trong Kinh đô, ngựa bị kinh sợ là chuyện cực kỳ ít khi xảy ra, ngựa kéo xe đều trải qua huấn luyện, không có khả năng vô duyên vô cớ gặp chuyện không may.
Chuyện này, Lão phu nhân ắt phải tra đến cùng.
Nghĩ đến tiểu cửu suýt chút nữa đã mất mạng, Lão phu nhân đứng bật dậy, tức giận khoát tay.
“Ngay cả chủ tử mà cũng không chăm sóc cẩn thận, nuôi các ngươi có tác dụng gì, đem hai người này xuống, phạt ba mươi đại bản răn đe.”
“Vâng!”