Linh Lung các
Tiêu Nguyên thành thành thật thật ngồi ngốc trong viện sao chép tĩnh tâm kinh, cả người thoải mái, khóe miệng hơi hơi cong lên, cho dù bị phạt cũng vui vẻ.
“Tiểu thư, vừa rồi Quận chúa phái người đưa thư tới.”
Hồng Tụ nhanh chóng đem thư Khánh Nhạc gửi đến, đưa cho Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên vội vàng tiếp nhận, mở ra nhìn lướt qua, khóe miệng cong lên một chút.
“Thật tốt quá, cái tên Liễu Thanh Châu chết tiệt bị đưa đi rồi, Liễu Thanh Vũ mất thanh danh lại tự tử không thành, hừ, ta xem nàng còn có thể gây nên sóng gió gì, nếu Công chúa ra tay ngoan độc hơn một chút thì đuổi đi là xong, không còn gì có thể làm hại Khách Nhạc.”
Nụ cười Tiêu Nguyên hơi cứng lại, vốn dĩ Khánh Nhạc không thích ở phủ Công chúa, nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới Khánh Nhạc, dù sao cũng không có nhà nào muốn thú nhi tức có tính tình buông thả như thế.
Lỡ may mọi chuyện để Cẩn Thục Trưởng Công chúa quyết định, chẳng phải tệ hơn sao?
“Nếu Khánh Nhạc có thể chuyển ra khỏi phủ Công chúa, xây dựng phủ đệ riêng thì tốt quá.”
Tiêu Nguyên sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư.
Giây lát liền qua ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tần Quân Đình đến bái phỏng Lão phu nhân, Lão phu nhân thấy Tần Quân Đình thì cực kỳ vừa lòng.
Nói năng tao nhã, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ điềm đạm, có lễ, tướng mạo đường đường, không khó nhìn ra có gia giáo tốt như thế nào.
“Đi gọi tiểu cửu đến.”
Đôi mắt Lão phu nhân lấp lánh, vì hạnh phúc nửa đời còn lại của Tiêu Nguyên mà nhiều ngày qua bà luôn dành hết nhiệt huyết và tâm tư. Vừa nhìn thấy Tần Quân Đình, ánh mắt liền phát sáng.
Da đầu Tần Quân Đình tê rần, cười thản nhiên ứng phó Lão phu nhân.
“Quốc công gia có khỏe không? Tính tính thời gian chắc cũng sắp trở lại rồi.”
Tần Quân Đình gật đầu.
“Phiền Lão phu nhân lo lắng, tổ phụ và tổ mẫu đều rất tốt, trước khi trở về, tổ mẫu còn cố ý phân phó Quân Đình đến vấn an Lão phu nhân. Nếu không có chuyện gì xảy ra bất ngờ, có lẽ tháng sau mọi người sẽ trở lại.”
Lão phu nhân cười cười.
“Trở lại là tốt rồi, nhiều năm bên ngoài như vậy, cũng không thoải mái bằng ở nhà.”
Một lát sau, Tiêu Nguyên đi đến, nhưng Tiêu Oánh đi theo phía sau, sắc mặt Lão phu nhân hơi biến đổi.
Tiêu Oánh cúi đầu, ra dáng tiểu thư khuê các dịu dàng khéo léo, hành kễ theo khuôn phép.
“Oánh Nhi tham kiến tổ mẫu.”
Tiêu Nguyên ngược lại là nàng hoạt bát hơn.
“Tiểu cửu bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu, người tìm con?”
Lão phu nhân thu hồi thần sắc, thản nhiên ừ một tiếng, nhìn Tiêu Nguyên rồi chỉ về phía đối diện, Tần Quân Đình lập tức đứng lên.
“Đình biểu ca?”
Khóe miệng Tiêu Nguyên cong lên, kinh ngạc vui mừng, sau đó vỗ đầu, chỉ lo suy nghĩ tới Khánh Nhạc mà quên mất Tần Quân Đình.
Tiêu Nguyên lè lưỡi, có chút ân hận.
“Biểu ca, huynh tới rồi.”
Đầu tiên, Tần Quân Đình mở to mắt nhìn Tiêu Nguyên, vừa rồi nha đầu kia vừa vui mừng lại vừa ân hận, hắn nhìn rất rõ ràng.
Chưa kịp nói gì thì thấy Tiêu Oánh đi lên phía trước, hơi cúi người.
“Tham kiến đại biểu ca.”
Tần Quân Đình nhíu mi, một tiếng biểu ca này có chút gượng ép, mối quan hệ giữa hai người có dùng tám sào cũng không chạm tới a. Chẳng qua e ngại Lão phu nhân, Tần Quân Đình gật đầu nhẹ, thản nhiên nói.
“Biểu muội.”
Tiêu Oánh ngước mắt, trong đôi mắt thoáng thất thần, nàng từng gặp Tần Quân Đình, nhưng lúc đấy còn rất nhỏ, mấy năm rồi không gặp, bây giờ hắn cao lớn, phong thần tuấn lãng, nhìn cao quý sang, so với Hoàng tử không thua kém một chút nào, làm hai gò má nàng hơi hơi nóng lên.
“Sao biểu ca lại trở về rồi, mấy năm không gặp, thay đổi thật lớn, mọi người bên ngoại tổ phụ có khỏe không?”
Tiêu Oánh ngượng ngùng mở miệng, dáng vẻ thân thiết, nhìn chằm chằm Tần Quân Đình.
“Đều tốt, phiền biểu muội quan tâm.”
Giọng nói Tần Quân Đình mang theo xa cách, cũng không thèm nhìn Tiêu Oánh lấy một cái.
Tiêu Oánh gật đầu, còn muốn nói thêm mấy lời. Lão phu nhân thấy thế sắc mặt trầm xuống.
“Oánh Nhi, ta nhớ trong khố phòng còn có một ít vải lụa muốn đưa cho con, Nguyễn ma ma, mang Đại tiểu thư qua đó.”
Khuôn mặt Tiêu Oánh cứng đờ, oan ức cắn cắn môi.
“Tổ mẫu…”
“Đại tiểu thư, mời đi bên này.”
Tiêu Oánh hít sâu một hơi, cười nhạt.
“Tổ mẫu, lát nữa Oánh Nhi quay lại thăm người, biểu ca, muội đi trước một bước.”
Tần Quân Đình không trả lời, không biết đang suy nghĩ cái gì, Lão phu nhân tức đến muốn mắng chửi người nào đó, nhìn bóng lưng Tiêu Oánh có chút lạnh người.
Tiêu Oánh ra vẻ không biết, cố ý kéo dài thời gian, đi thật chậm.
Tiêu Nguyên bĩu môi, tâm tư Tiêu Oánh như được phơi bày rõ ràng, tận dụng mọi thứ, tung võng lớn ra hi vọng có thể vớt được một cái gì đó.
Da mặt thật dày a.
Tiêu Nguyên chu môi, nhìn Tần Quân Đình, quả thật dáng vẻ khiến người ta yêu thích, mày rậm mắt to, diện mạo bất phàm.
Tần Quân Đình nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, hắn đâu có trêu chọc ai a.
“Tiểu cửu, biểu ca con vừa tới, con mang đi dạo xung quanh một vòng, giữa trưa đến ăn cơm cùng tổ mẫu.”
Lão phu nhân nói, càng nhìn Tần Quân Đình càng thích.
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Biểu ca, mời đi bên này.”
Tần Quân Đình cũng không cự tuyệt, liền đi theo Tiêu Nguyên ra ngoài, rời khỏi Thanh An viện, bỗng chốc Tiêu Nguyên trở nên hoạt bát.
“Biểu ca, khuôn mặt này của huynh quá hấp dẫn người khác, lần này đến đây không biết làm bao nhiêu tiểu cô nương nhung nhớ a, đoán chừng tương lai cữu mẫu sẽ phải hoa mắt đấy.”
Tiêu Nguyên cười duyên, trêu ghẹo.
“Nói bậy! Tiểu cửu dám học xấu cười biểu ca, hôm qua đi vội vàng quá, huynh hỏi muội, mấy năm nay ở trong phủ có bị bắt nạt không? Đại phu nhân đối xử với muội như thế nào, có gì muội cứ nói, nay ngoại tổ phụ cũng sắp trở lại, sẽ là chỗ dựa cho muội.”
Lúc nãy Tần Quân Đình nhìn thấy Tiêu Oánh, nhịn lắm mới không nhíu mày, không đoan trang giống nữ nhi gia một chút nào, lắc lắc đầu.
Tiêu Nguyên nhếch môi.
“Biểu ca, ai có thể bắt nạt tiểu cửu được chứ? Biểu ca không cần lo lắng, chỉ có tiểu cửu bắt nạt người khác thôi, đâu có người nào dám bắt nạt tiểu cửu!”
Tần Quân Đình gật đầu.
“Vậy hôn sự với Tam Hoàng tử, muội thật sự không muốn?”
Hắn vừa trở về, nghe không ít người nói đến chuyện này, trong trí nhớ của hắn, Tiêu Nguyên luôn nháo đòi gả cho Liên Tịch Dạ, đang êm đẹp sao tự nhiên tính tình lại thay đổi?
Tần Quân Đình có chút tò mò.
Tiêu Nguyên dừng bước, gật đầu.
“Đúng vậy, Tiêu Cửu nói lời giữ lời, tuyệt không gả cho Tam Hoàng tử, tiểu cửu muốn đích thân lựa chọn phu quân.”
Tiêu Nguyên nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng không che giấu được ánh mắt lấp lánh.
Tần Quân Đình nhíu mi.
“Làm càn! Xem ra Lão phu nhân và Hữu tướng chiều hư muội rồi.”
Tiêu Nguyên cũng không giận, mang theo Tần Quân Đình dạo quanh hoa viên, hồ nước tròn như cái bàn, phía trên là núi giả, nước chảy không ngừng.
Nàng xoay người, đối mặt với Tần Quân Đình, hai người nói nói cười cười, vừa bước chân đi.
“Biểu ca, lần này trở về có phải sẽ ở lại luôn không?”
Tiêu Nguyên ngước mắt lên hỏi, nàng nhớ kiếp trước Tần Quốc công phủ liên lụy vào cuộc chiến tranh trữ, đối địch với Hữu tướng, kỳ thật là bị người khác hãm hại, khiến Hoàng Thượng giận dữ, toàn phủ bị lưu đày ngàn dặm, sung công toàn bộ gia tài, ngoại tổ phụ bị bệnh, chết trên đường đi.
Lo suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay bị người giữ chặt.
“Tiểu cửu, cẩn thận!”
Tiêu Nguyên ngoái đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện tay kia cũng bị nắm chặt, hết sức căng thẳng.
Ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt lạnh buốt, đông đến thấu xương, khí lạnh bức người.