Chương 44: Giằng co

Tiêu Chi tức giận bỏ đi, Tiêu Nguyên không thèm nhìn Tiêu Oánh lấy một cái, lười quan tâm nàng, Tiêu Oánh tức giận đến đỏ mắt, cắn răng dậm chân một cái, giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên rời đi.

Bên này Tiêu Chi ôm mặt trở về, Cầm di nương đau lòng, vội hỏi.

“Có chuyện gì thế này?”

“Còn không phải Tiêu Nguyên! Nó dám đánh nữ nhi trước mặt bao nhiêu người, từ nay về sau con làm gì có mặt mũi mà đứng trong phủ nữa.”

Tiêu Chi ôm mặt khóc, gò má mềm mại hiện năm ngón tay vô cùng rõ ràng, có thể thấy được Tiêu Nguyên đánh mạnh thế nào.

“Không chỉ như vậy, nó còn cười nhạo nữ nhi chỉ là thứ xuất, nhị tỷ tỷ thật cao tay, đi đến phủ Công chúa một chuyến liền nịnh bợ cửu muội muội, tức chết ta!”

“Còn có việc này nữa sao?”

Cầm di nương kinh ngạc, vừa tức vừa giận.

“Chờ phụ thân con trở về, di nương nhất định nói cho phụ thân, Cửu tiểu thư không biết chừng mực, rõ ràng ỷ vào Tướng gia sủng ái, lại càng không biết điều.”

Tiêu Chi nghe vậy, gật đầu lia lịa.

“Nhất định phải nói phụ thân đi tìm tổ mẫu, lần này không thể để nữ nhi bị đánh oan được.”

Cầm di nương vừa tức lại đau lòng, âm thầm mắng Tiêu Nguyên xen vào việc của người khác.

Tiêu Chi mới là người tức giận nhất, trước đây nàng từng nịnh bợ lấy lòng Tiêu Nguyên, nhưng bị Tiêu Nguyên cự tuyệt, ngay từ đầu đã không coi trọng nàng, sau thấy Tiêu Nguyên bị hai tỷ muội Tiêu Oánh đùa giỡn không biết bao nhiêu lần, Tiêu Chi liền nghỉ bỏ đi ý định ban đầu, không muốn đi nịnh bợ một tiểu thư rơm.

Ai ngờ, tính tình Tiêu Nguyên thay đổi bất thường, giương tay liền đánh, liền ngay cả Tiêu Nhược cũng gặp hạn, bị đưa đi thôn trang, giống như bỗng chốc thông suốt.

Buổi chiều, Cầm di nương mang theo Tiêu Chi đến trước mặt Tiêu Nhị gia khóc lóc vô cùng oan ức, Tiêu Nhị gia vừa nghe trong lòng liền bốc hỏa, một cô nương nho nhỏ cũng dám bắt nạt nhị phòng, lập tức không nói nhiều lời, trực tiếp đến Thanh An viện, vừa đúng lúc Hữu tướng đang ở đó, Tiêu Nhị gia rụt cổ, xoay người muốn đi.

“Nhị đệ!”

Hữu tướng gọi Tiêu Nhị gia lại.

Tiêu Nhị gia run chân, quay đầu hướng về phía Hữu tướng, ngượng ngùng cười cười.

“Đại ca.”

“Đã đến rồi thì ngồi đi, vừa thấy ta sao lại đi mất?”

Tiêu Nhị gia thật sự chịu không nổi ánh mắt sắc bén của Hữu tướng, lạnh cả sống lưng. Lão phu nhân dùng đầu gối cũng biết Tiêu Nhị gia đến đây vì chuyện gì, sắc mặt có chút âm trầm khó coi.

Tiêu Nhị gia kiên trì đi đến.

“Đại ca, không phải đệ muốn tới cáo trạng nhưng lần này tiểu cửu thật sự hơi quá đáng, lại dám ra tay đánh người?”

Hữu tướng mờ mịt.

“Tiểu cửu đánh ai?”

Hóa ra Hữu tướng không biết chuyện gì, Tiêu Nhị gia đứng thẳng lưng, liền thuật lại chuyện Cầm di nương nói với mình ra.

“Đại ca, chuyện là như vậy, tính tình tiểu cửu không tốt lắm, cần phải dạy dỗ nhiều.”

Hữu tướng nhìn về phía Lão phu nhân, Lão phu nhân đặt mạnh chén trà xuống, nói.

“Là Cầm di nương nói?”

Tiêu Nhị gia gật đầu.

“Hừ, đúng là kiến thức hạn hẹp không lên nổi mặt bàn.”

Lão phu nhân mở miệng liền mắng.

“Vừa rồi tiểu cửu đã nói hết mọi chuyện với ta, sao con không hỏi cục cưng của mình xem vì sao tiểu cửu lại đánh nàng?”

“Chuyện này.”

Tiêu Nhị gia dừng một chút.

“Chi Nhi sẽ không gây chuyện, chắc là có ai đó trêu chọc khiến tiểu cửu không vừa mắt cho nên mới động thủ.”

Lão phu nhân hừ một tiếng.

“Chi Nhi chỉ là thứ xuất mà dám bất kính với Xu Nhi, chẳng lẽ không nên đánh sao? Lão nhị a, con làm ta thất vọng quá, nói lý ra sủng thì thôi, trước mặt nhiều nha hoàn ma ma như vậy lại dám ra tay đánh Xu Nhi, ai cho nó lá gan đó?”

Tiêu Nhị gia sửng sốt.

“Chuyện này chắc có hiểu lầm gì rồi, Chi Nhi không có khả năng bắt nạt Xu Nhi, Xu Nhi nhát gan giống mẫu thân của nó, chắc chắn tiểu cửu hiểu lầm.”

Sắc mặt Lão phu nhân xanh mét, không ngờ như thế này lại thành ra mẫu thân như bà lại nói nhảm, lừa gạt Tiêu Nhị gia.

Hữu tướng ngồi nghe đã hiểu rõ chuyện, quay đầu nói.

“Đi gọi tiểu cửu, Chi Nhi đến đây!”

Chỉ chốc lát sau hai người đều có mặt, dấu tay trên mặt Tiêu Chi còn chưa biến mất, vẫn còn sưng đỏ, nàng lén trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, ôm mặt khóc lóc.

“Hôm nay, nếu trong hai con ai dám nói láo, ta liền đem đến miếu ở!”

Lão phu nhân thản nhiên nói.

Tiêu Chi cứng người, mở miệng.

“Tổ mẫu, đó là một hiểu lầm, thật sự tôn nữ không bất kính với nhị tỷ tỷ, chỉ đùa vui với nhị tỷ tỷ một chút, tôn nữ chỉ hỏi xem hôm nay đến phủ Công chúa có chuyện gì vui thì kể cho tôn nữ nghe, kết quả cửu muội muội xông lên tát tôn nữ một cái, tôn nữ oan uổng a.”

“Nói nhảm, rõ ràng muội thấy tỷ giơ tay muốn đánh nhị tỷ, nếu không phải muội đến ngăn lại thì người hôm nay bị đánh chính là nhị tỷ.”

“Người bị đánh không phải là tỷ sao!”

Tiêu Chi phản bác, sau đó chỉ chỉ vết thương trên mặt.

“Nhưng cửu muội muội nói xấu tôn nữ, nói tôn nữ là thứ xuất, làm mất mặt Tướng phủ, còn dám kiêu ngạo như vậy, cửu muội muội khinh thường nhị phòng có phải không?”

Tiêu Nhị gia vừa nghe lời này, liền nóng nảy.

“Đại ca, đây là ý gì?”

“Phụ thân, không phải như thế, là tam tỷ tỷ nói con xen vào việc của người khác, chuyện của nhị phòng không đến lượt đại phòng nhúng tay vào. Tiểu cửu chỉ nói đây là Hữu tướng phủ, cũng không nói gì đến chuyện khinh thường chi thứ hai, rõ ràng tam tỷ tỷ cắt câu lấy nghĩa! Trước mặt mọi người tam tỷ còn véo nhị tỷ, còn mắng tỷ ấy, rất nhiều nha hoàn đều có thể làm chứng.”

Tiêu Nguyên lại nói.

“Con hoàn toàn là tức giận không chịu nổi, tam tỷ tỷ sao lại có thể không thèm quan tâm đến thanh danh của Hữu tướng phủ nha, người không biết còn cho rằng tổ mẫu quản gia không nghiêm, dung túng thứ xuất, bao Dung nhị thúc sủng thϊếp diệt thê, nếu chuyện này để cho Ngự sử biết, nhất định sẽ dâng tấu nhị thúc, tiểu cửu chỉ có ý tốt mà thôi.”

Tiêu Nguyên ngoắc ngoắc môi, ra vẻ đáng thương, oan ức bĩu môi, ôm tay Lão phu nhân.

“Tổ mẫu, tiểu cửu oan uổng.”

“Ngươi!”

Tiêu Chi tức sắp hộc máu, lại bị Tiêu Nguyên trả đũa, thật sự đáng giận.

Hữu tướng híp mắt.

“Nhị đệ, muốn gọi nha hoàn làm chứng không?”

Tiêu Nhị gia nhìn Tiêu Chi, thấy nàng cúi đầu không nói gì, vòng đi vòng lại mình lại chịu thiệt, cơn giận này ông nuốt không trôi, gật đầu.

Tiêu Chi thấy thế, sắc mặt cứng đờ.

Chỉ chốc lát sau, tất cả nha hoàn có mặt lúc đó đều đến, Tiêu Nguyên thấp giọng nói với Lão phu nhân.

“Lúc đó đại tỷ cũng có mặt.”

“Mời Đại tiểu thư qua đây!”

Lúc Tiêu Oánh đến, mí mắt giật giật, thi lễ với Lão phu nhân và Hữu tướng.

“Tổ mẫu, phụ thân.”

Lão phu nhân khoát tay chặn lại.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, con đã ở đấy thì kể lại xem.”

Tiêu Oánh nhìn sắc mặt Tiêu Chi, lại nhìn Tiêu Nguyên và Hữu tướng, nhất thời lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nói thật đắc tội Tiêu Chi, nói láo khiến Lão phu nhân chán ghét, nàng nhanh chóng suy nghĩ.

“Là tam muội muội và nhị muội muội nói đùa mấy câu, nhị muội muội có việc phải đi, tam muội kéo nhị muội lại, lại bị tiểu cửu thấy, tạo thành hiểu lầm.”

Tiêu Oánh nói xong, Tiêu Chi chút đắc ý, Tiêu Oánh lại nói.

“Nhưng mà lúc nói chuyện với nhị muội, quả thật giọng điệu của tam muội có chút bất kính.”

“Đại tỷ!”

Tiêu Chi sửng sốt.

Lão phu nhân nói với nha hoàn.

“Lời Đại tiểu thư nói có phải thật không?”

Mấy nha hoàn ngoảnh mặt nhìn nhau, gật đầu.

“Tổ mẫu, tam tỷ nói nhiều lời vũ nhục nhị tỷ, đại tỷ cũng nghe thấy.”

Tiêu Nguyên bĩu môi, liếc mắt nhìn Tiêu Oánh.

Tiêu Oánh dừng hít thở, ngước mắt nhìn Tiêu Nguyên, cánh môi mím chặt. Muốn nàng đắc tội triệt để với Tiêu Chi sao.

Quả nhiên, Lão phu nhân ngước mắt nhìn Tiêu Oánh.

“Có gì nói nấy, không được che giấu.”

Da đầu Tiêu Oánh tê rần, dừng một chút, đành phải nói lại hết tất cả lời của Tiêu Chi, tận lực không nhìn ánh mắt gϊếŧ người của Tiêu Chi, trong lòng vừa giận vừa tức.

Có chuyện gì xảy ra với Tiêu Nguyên vậy!

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, Tiêu Nhị gia cũng sửng sốt.

“Chuyện này.”

“Đem người mang về đi, phạt sao chép ba lần gia quy, cấm túc một tháng, nếu có lần sau, tuyệt không tha thứ.”

Hữu tướng lên tiếng, Tiêu Nhị gia mềm nhũn chân, vội vàng đáp ứng.

Cho dù Tiêu Chi không cam lòng cũng không dám phản bác, đành phải đi theo Tiêu Nhị gia lui xuống, ra cửa, nước mắt Tiêu Chi liền rớt xuống.

“Phụ thân, đều là nữ nhi không tốt, chọc giận tiểu cửu, lần sau nữ nhi thấy người đại phòng nhất định đi đường vòng.”

Vốn Tiêu Nhị gia còn chứa một bụng lửa giận, vừa nghe lời này liền tiêu không ít, hơn nữa Tiêu Chi còn đứng gần Tiêu Nhị gia, dấu tay kia vẫn rất rõ ràng, đương nhiên Tiêu Nhị gia cho là Lão phu nhân thiên vị.

“Vi phụ không trách con, lần sau cách xa tiểu cửu một chút, tính tình nóng nảy, cũng không biết ai có thể chịu được, đi thôi.”

Tiêu Chi nghe vậy, trong lòng buông lỏng, không khỏi đem Tiêu Nguyên mắng mấy lần.

Trong phòng, Lão phu nhân khoát tay.

“Đều lui ra đi.”

Tiêu Nguyên cũng muốn đi, lại bị ánh mắt Lão phu nhân ngăn lại, Tiêu Oánh thấy thế cúi đầu, lui xuống, lúc gần đi xiết chặt nắm đấm.

Hữu tướng nhìn Tiêu Nguyên hừ hừ hai tiếng.

“Sao vi phụ không biết, từ khi nào tiểu cửu thích làm việc trượng nghĩa nhỉ?”

Tiêu Nguyên ngượng ngùng cười cười, Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Tốt lắm, yến hội cũng tham gia xong rồi, từ ngày mai không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ở nhà cho ta, sao chép tĩnh tâm kinh, thay đổi tính tình.”

Tiêu Nguyên định đáp ứng lại nhớ ra ba ngày sau phải đáp tạ Triệu Tuân, vì thế xuất ra đòn sát thủ, đeo bám dai dẳng cho đến khi Lão phu nhân đồng ý chỉ cho đi ra ngoài hai canh giờ mới thôi.