Chương 41: Dạy dỗ huynh muội

Liễu Thanh Vũ vừa tức vừa căng thẳng, vị tanh ngọt dâng lên trong miệng, vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy mỉa mai trong mắt Khánh Nhạc.

Chắc chắn là Khánh Nhạc giở trò quỷ sau lưng!

Chỉ chốc lát, có tiểu tư hô một câu.

“Công chúa, không tốt, thiếu gia đã xảy ra chuyện.”

Sắc mặt Cẩn Thục Trưởng Công chúa trở nên khó coi, suýt chút nữa không thở nổi, chuyện bên này còn chưa kịp giải quyết, bên kia lại xảy ra chuyện.

Vài vị phu nhân lại nhỏ giọng nghị luận, Cẩn Thục Trưởng Công chúa lạnh mặt.

“Lại xảy ra chuyện gì?”

Tiểu tư rụt cổ, sắc mặt ngượng ngùng, có chút khó mở miệng.

“Nô tài cũng không biết, Phò mã gia chỉ nói Công chúa mau qua đó xem một chút.”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa nghe vậy, không nói hai lời phất tay áo, bước đi, các vị phu nhân cũng đi theo, trong mắt đều là kỳ quái.

Công chúa mời hồi Kinh không lâu mà trong phủ đã xảy ra nhiều chuyện náo nhiệt như vậy.

Đợi đến khi mọi người đã tản đi hết, Khánh Nhạc thu lại vẻ mặt oan ức, hướng về phía Liễu Thanh Vũ cười cười khinh thường, không nói hai lời, lập tức tát Liễu Thanh Vũ một cái thật mạnh.

“Đồ đê tiện! Vừa rồi ngươi thích chứ, dám tính kế Bản quận chúa!”

Khánh Nhạc cũng rất tức giận, nếu không có Tiêu Nguyên, người hôm nay trúng chiêu chính là nàng, nếu thế cả đời nàng sẽ không thể ngóc đầu lên.

Liễu Thanh Vũ bị đánh bất ngờ, ôm má, dấu tay đỏ rực in rõ trên mã, rất chật vật.

“Đắc ý cái gì? Cho dù như vậy, mẫu thân vẫn không thích ngươi, có mẫu thân ở đây, chuyện nhỏ này có là gì? Nhưng mà Quận chúa, thanh danh kém, tính tình kém, có lúc ngươi sẽ phải khóc.”

Liễu Thanh Vũ giận quá hóa cười, cười nhạo Khánh Nhạc, đáy mắt tràn đầy trào phúng.

Khánh Nhạc bị ngừng một nhịp thở, giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Thanh Vũ, muốn tiến lên lại bị Tiêu Nguyên ngăn cản.

“Vị tiểu thư này sợ chưa rõ ràng tình thế bây giờ, dưới chân Thiên Tử, Công chúa, Vương tôn quý tộc nhiều đếm không xuể, không phải là đất phong để Công chúa tùy ý định đoạt. Quận chúa có Thái Hậu yêu thích, Hoàng Thượng yêu thương, tương lai tất nhiên là danh môn quý thê, nhưng mà, ai, chậc chậc, dựa vào dung mạo như cháo trắng đồ ăn đạm của Liễu tỷ tỷ, ngay cả làm thϊếp cũng khó, huống chi là thê. Khánh Nhạc, cần gì phải chấp nhặt với nàng ta?”

Tiêu Nguyên nói từng chữ, sắc mặt Liễu Thanh Vũ càng trắng bệch, cắn chặt hàm răng không buông, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Vừa rồi là ngươi đẩy ta, còn nhỏ tuổi mà miệng lưỡi bén nhọn. Ngươi vừa bị người khác chối bỏ thì lấy tư cách gì mà nói ta?”

Liễu Thanh Vũ lớn tiếng, thét chói tai, giống như phát điên, hận không thể xé nát gương mặt của Tiêu Nguyên.

Sắc mặt Tiêu Nguyên khẽ biến.

“Bốp!”

Vừa nhấc tay lên, đánh mạnh, cười nhạo một tiếng.

“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là đích nữ của Hữu tướng, mà ngươi không là cái gì! Đồ đê tiện, nếu ngươi còn không ngoan ngoãn, có tin Bản cô nương vẽ vẽ trên mặt ngươi!”

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bỗng chốc bị người khác tát hai cái, Liễu Thanh Vũ vừa tức vừa bực, không tự giác lui về sau một bước.

Nàng từng nghe qua thanh danh của Tiêu Nguyên, một khi đã điên lên thì không quan tâm đến hậu quả, có Hữu tướng làm chỗ dựa, ngay cả mấy vị Hoàng tử đều phải vây quanh nàng. Nhìn thái độ vừa rồi Cẩn Thục Trưởng Công chúa đối Lão phu nhân cũng có thể nhìn thấy Hữu tướng có ảnh hưởng lớn như thế nào đến triều đình.

Liễu Thanh Vũ hừ hừ hai tiếng, không dám nói nữa, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, chắc chắn không dám trêu chọc Tiêu Nguyên.

“Nhiều lời với nàng ta làm gì? Chỉ là thứ nữ không lên nổi mặt bàn mà thôi, không biết tự lượng sức mình!”

Khánh Nhạc cũng suy nghĩ cẩn thận, nàng có thân phận, nếu bị oan ức thì tìm Liễu Thanh Vũ mà đòi lại.

Cẩn Thục Trưởng Công chúa mà gây khó dễ cho nàng, nàng liền tiến cung, núi cao còn có núi cao hơn, tuyệt đối không được để mình bị ức hϊếp!

“Ngươi!”

Sắc mặt Liễu Thanh Vũ hết xanh rồi trắng, hết sức khó coi, tức giận trừng mắt nhìn Khánh Nhạc, vừa tức vừa hận.

“Đi thôi, đi xem trò hay khác!”

Tiêu Nguyên nói xong, có chút vội vàng, lười nói nhiều lời vô nghĩa với Liễu Thanh Vũ. Người như thế chính là thiếu dạy dỗ!

Khánh Nhạc liền rộng lượng, vỗ vỗ tay, đi theo Tiêu Nguyên. Bỏ lại Liễu Thanh Vũ oan ức lau nước mắt, khóc thương tâm muốn chết.

“Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”

Liễu Thanh Vũ xiết chặt nắm tay.

Bên này, Liễu Thanh Châu phóng đãng với tiểu tư, ngoài ra còn có một nữ nhân. Hai nam một nữ, cảnh tượng này vô cùng sôi động.

Lúc này, danh tiếng của phủ Công chúa đã rơi xuống đáy cốc.

Nam tử đứng đầu nhìn qua khoảng ngoài ba mươi tuổi, dung nhan tuấn dật, dáng người hùng vĩ, mày kiếm hơi nhíu lại, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt giận dữ.

Khánh Nhạc thấy người kia liền khinh thường bĩu môi, Tiêu Nguyên nhìn lại, rõ ràng chính là Liễu Phò mã.

Liễu Phò mã không nói hai lời đá Liễu Thanh Châu đang nằm co quắp trên mặt đấy một đá.

“Người đâu! Tát nước!”

Rầm một tiếng, Liễu Thanh Châu tỉnh lại, đang muốn chửi ầm lên lại phát hiện phụ thân đang nhìn mình với vẻ mặt âm trầm, bỗng nhiên giật mình một chút.

“Phụ thân…. Mẫu thân?”

Liễu Thanh Châu cúi đầu xuống.

Sao xung quanh nhiều người như vậy?

Cả người lạnh buốt, lạnh run run lập cập, Liễu Thanh Châu cúi đầu, lập tức nhìn thấy hắn chỉ đang mặc một cái khố, ngoài ra không mặc gì, vật dưới thân đau đớn kịch liệt, hắn cảm thấy mông lung.

Một đại hán đang nằm bên cạnh Liễu Thanh Châu, xem ra Liễu Thanh Châu vẫn có chút thông minh, xem ánh mắt mọi người nhìn hắn lộ vẻ khinh thường, sắc mặt liền trắng bệch.

“Nghiệp chướng! Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Liễu Phò mã tức giận hừ mũi, lúc này, hai nam một nữ đều đã tỉnh lại, gào khóc lên.

“Phò mã gia, nô tì vô tội, hôm nay nô tì đang trực thì gặp Đại công tử, nô tì….”

Nha hoàn kia khóc không kịp thở, đông lạnh khiến môi biến thành màu tím, dáng vẻ yếu ớt nhu nhược, sợ tới mức ra sức dập đầu xin tha mạng.

Liễu Thanh Châu biến sắc.

“Nói nhảm, rõ ràng là hai người các ngươi lén lút với nhau bị ta bắt được. Ta có ý tốt muốn khuyên các ngươi, vậy mà các ngươi lại ra tay với ta. Phụ thân, oan uổng a, con thề không hề làm ra mấy chuyện như thế này, cầu phụ thân làm chủ.”

“Thiếu gia?”

Đại hán kia cũng lờ mờ, vừa nghe Liễu Thanh Châu đẩy hết trách nhiệm lên người mình liền nóng nảy.

“Thiếu gia, rõ ràng là người tìm nô tài đến, lại đưa cho nô tài một chén rượu, còn nha hoàn này không tới từ đầu nên không biết!”

Liễu Thanh Châu tức giận đến nghẹn lời, ngón tay chỉ vào đại hán, run run, như lão ma ma thét chói tai.

“Nói nhảm!”

Liễu Thanh Châu học theo thói quen ở nơi đất phong, không ít thiếu công tử thoa thêm chút phấn. Hơn nữa thân mình Liễu Thanh Châu gầy yếu phong phanh, dáng vẻ xinh đẹp, khiến người khác không tự giác đã nghĩ đến ngựa gầy Dương Châu.

Các quý phu nhân không tự giác lui về sau một bước, càng thêm chán ghét, giống như tránh một thứ gì đó không sạch sẽ.

Hai người trong phủ Công chúa đều như thế này, làm bẩn mắt các cô nương.

Lão phu nhân tức giận đến no, kéo tay Tiêu Nguyên rồi nói.

“Tiểu cửu, thân mình tổ mẫu có chút không khoẻ, bồi tổ mẫu trở về đi, Trưởng Công chúa, cáo từ!”

Có Lão phu nhân đi đầu, còn lại không thiếu phu nhân cũng đều tìm lý do, mang theo cô nương rời đi, thậm chí có người còn mang ý định kết thân với phủ Công chúa thì giờ đây sắc mặt giống như ăn phải ruồi bọ, khó coi như thế nào thì không cần nói cũng biết.

Mệt Cẩn Thục Trưởng Công chúa ở sau lưng khen ngợi Liễu Thanh Châu thành cái dạng gì. Hóa ra lại là loại này.

Vài vị phu nhân không nói hai lời, vội vàng nói lời từ biệt với Cẩn Thục Trưởng Công chúa, mang theo nữ nhi muốn rời đi.

Thần sắc Liễu Phò mã bây giờ quả thực muốn gϊếŧ người.

Liễu Thanh Châu không khỏi rụt cổ, lui về sau.

“Phụ thân, con thật sự oan uổng…”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa chỉ cảm thấy buồn phiền, có chút khó chịu, chợt hít thở không thông, thọ yến đang tốt đẹp lại kết thúc như vậy, nhiều năm qua chưa bao giờ bà bị sỉ nhục như thế, mắt phượng nhíu lại.

Mấy vị phu nhân vốn đã rời đi lại dừng bước, càng thêm tò mò, dừng lại xem kịch vui.

“Nghiệt tử! Người đâu! Lập tức thu thập hết tất cả, đem nghiệt tử này đến biệt trang, không cho ra khỏi cửa một bước, nếu không nghe theo thì đánh gãy chân!”

Liễu Phò mã suy nghĩ cực nhanh, chuyện trước mắt, chỉ có thể bỏ qua Liễu Thanh Châu.

“Phụ thân!”

Liễu Thanh Châu kinh hãi.

“Con bị người khác hãm hại, oan uổng a.”

Thật vất vả mới đến phủ Công chúa, còn chưa được hưởng phúc đã bị tiễn bước, Liễu Thanh Châu thiếu chút nữa nhảy lên.

Liễu Phò mã không nói hai lời, liền đạp Liễu Thanh Châu, khiến Liễu Thanh Châu kêu gào thảm thiết.

“Bình thường ta dạy dỗ ngươi như thế sao? Làm càn, làm càn, Liễu gia không thể giữ tai họa như ngươi ở lại, còn thất thần làm gì, đi đi!”

Liễu Phò mã nói xong, ánh mắt nhìn Khánh Nhạc một vòng, giây lát lướt qua ý lạnh, cả người tức giận phát run.

Rất nhanh, vài thị vệ liền kéo Liễu Thanh Châu đi, Liễu Phò mã đi tới bên cạnh Cẩn Thục Trưởng Công chúa, xoay người cúi đầu.

“Công chúa, đừng tự trách, là ta dạy dỗ không tốt, mong Công chúa trừng phạt, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể, không đáng giá.”

Vốn dĩ Cẩn Thục Trưởng Công chúa đang tức giận, bỗng chốc tiêu tán không ít, miễn cưỡng mỉm cười.

“Phò mã nói gì vậy, Thanh Châu cũng là nhất thời hồ đồ, bị người xúi giục hư hỏng, mới đến, khó tránh khỏi không thích ứng kịp, Bản cung không trách.”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa nói xong, ánh mắt nhìn chăm chú đại hán cùng nha hoàn, ánh mắt lộ vẻ sắc bén.

“Còn không mau nói, đến cùng sao lại thế này! Chắc chắn Công tử không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nếu không khai thật, Bản cung tuyệt không tha thứ!”

Đại hán và nha hoàn nhìn nhau, sống lưng lạnh toát, bọn họ đều nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cẩn Thục Trưởng Công chúa.

Nha hoàn kia phản ứng rất nhanh, chỉ vào đại hán.

“Là hắn, là hắn đem công tử vào trong phòng, nô tì nhất thời tò mò, liền đi theo.”

“Nói bậy, rõ ràng là ngươi….”

Đại hán nghẹn lời, lại nói tiếp đương nhiên lại đem Liễu Thanh Châu kéo vào.

Cẩn Thục Trưởng Công chúa khoát tay.

“Xúi giục chủ tử không thể tha thứ, kéo xuống, đánh năm mươi đại bản, bán!”

“Công chúa tha mạng…”

Hai người không kịp kêu oan đã bị kéo đi rồi, hơn nữa nha hoàn kia khó tin, run rẩy mở to hai mắt.

Không phải đỡ tội cho Liễu Thanh Châu thì các nàng được bỏ qua sao?

Mấy vị phu nhân nhìn nhau, trong mắt hiện vẻ nghi ngờ, khó nói.

Chẳng lẽ, Liễu Thanh Châu thật sự oan uổng?

“Làm phiền Công chúa lo lắng.”

Liễu Phò mã lại khiêm tốn nói.

Đúng lúc này, một nha hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy tới.

“Không tốt, Công chúa, tiểu thư muốn tự sát.”