Yến hội bắt đầu, đầu tiên đến phiên Khánh Nhạc dâng tặng lễ vật, nha hoàn gọi tên vài lần, nhưng mãi không thấy bóng dánh Khánh Nhạc đâu.
Không ít phu nhân ngồi bên dưới bắt đầu bàn tán, cũng không biết là ai bắt đầu truyền lời ra, Khánh Nhạc Quận chúa lén lút gặp nam nhân, bị nha hoàn bắt gặp được.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, liếc mắt nhìn nha hoàn, nha hoàn hiểu ý, Cẩn Thục Trưởng Công chúa tức giận, sắc mặt biến thành màu đen,
Nghiệt nữ!
“Không thể nào, sao Quận chúa lại có thể là người như vậy?”
“Biết mặt, biết người không biết lòng, ai biết sau lưng người khác Quận chúa là người như thế nào?”
“Này…”
Vị phu nhân kia nhìn sắc mặt Lão phu nhân, muốn nói lại thôi, sau đó liền đem chuyện Đại Hoàng tử đấu giá đêm đầu tiên của Thủy Tiên cô nương ra để nói, khiến các vị phu nhân kinh ngạc.
Sắc mặt Cẩn Thục Trưởng Công chúa càng buồn bực.
“Đi mời cô nương đến.”
Cô nương này là chỉ Liễu Thanh Vũ, đây là thời cơ tốt để lộ mặt, cứ thế cho một kế nữ, thật sự là đáng tiếc.
“Vâng!”
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn đi tới, sắc mặt càng khó coi, bước đi có chút luống cuống.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa quát nhẹ:
“Sao lại thế này? Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì nữa!”
Nha hoàn nháy mắt ra hiệu cho Cẩn Thục Trưởng Công chúa, nhưng Cẩn Thục Trưởng Công chúa còn chưa mở miệng, Lão phu nhân có chút lo lắng.
“Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lão phu nhân mở lời khiến không ít người chú ý, đều nhao nhao đi lại.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa cho rằng Khánh Nhạc đã xảy ra chuyện, lớn tiếng nói.
“Nói đi, chuyện gì?”
Sắc mặt nha hoàn trắng nhợt, do do dự dự, Cẩn Thục Trưởng Công chúa cau mày.
“Còn không mau nói!”
“Là… Là Vũ tiểu thư.”
“Cái gì?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa đứng bật dậy.
“Chuyện gì, Vũ Nhi sao rồi?”
Nha hoàn ấp úng mặt đỏ, Cẩn Thục Trưởng Công chúa căng thẳng, lập tức có phu nhân đứng ở phía sau nói.
“Công chúa, hay là mọi người đến đấy xem một chút?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa không nói hai lời, mang theo nha hoàn đến chỗ ở của Liễu Thanh Vũ.
Bên ngoài, nha hoàn ma ma vây đầy sân, người người xấu hổ đỏ mặt, tò mò ngó ngó vào bên trong, vừa thấy Cẩn Thục Trưởng Công chúa đến, lập tức lui về sau.
“Ưm… Ưm, tiếp tục.”
Trong viện yên tĩnh, bỗng nhiên phát hiện có thanh âm kỳ quái, sắc mặt mấy vị phu nhân liền thay đổi, giữa ban ngày ban mặt liền làm chuyện xấu hổ như vậy, quả thực hơi quá đáng.
“Cửu tiểu thư đâu?”
Lão phu nhân chỉ quan tâm Tiêu Nguyên, quay đầu liền hỏi.
“Tổ mẫu, sao mọi người đều tập trung ở đây vậy?”
Tiêu Nguyên nghi hoặc hỏi, tiến lên một bước ôm cánh tay Lão phu nhân.
“Đây là viện của ai?”
“Là của Liễu tiểu thư.”
Tiêu Xu thấp giọng nói.
Tiêu Nguyên hiểu rõ.
“Quận chúa đang chuẩn bị tiết mục ở phía trước, sao mọi người lại đến đây hết vậy?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nghiêm mặt, miễn cưỡng giải thích.
“Đó là một hiểu lầm, thân thể Vũ Nhi không khoẻ, không chừng là đang thoa thuốc…”
Các vị phu nhân châm biếm, không vạch trần, mệt Cẩn Thục Trưởng Công chúa sủng ái một nữ nhi như vậy, không khỏi nhìn sắc mặt đã biến đổi của Cẩn Thục Trưởng Công chúa.
“Đã là hiểu lầm vậy chúng ta trở lại xem tiết mục Quận chúa đã chuẩn bị đi?”
“Đúng vậy đúng vậy, đi nhanh đi.”
Có hai vị phu nhân cười hoà giải, đang muốn đi, Tiêu Nguyên yên lặng hé cửa sổ nhìn vào.
“A! Cứu mạng!”
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên toàn sân viện, Cẩn Thục Trưởng Công chúa dừng bước, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Đã có vài phu nhân chạy vào, vừa mở cửa ra, chỉ thấy một nam tử xiêm y không chỉnh tề chạy ra, thần sắc kích động.
Vừa đi ra, nhất thời liền ngây người.
“Công…. Công chúa?”
Nam tử thấy sắc mặt Cẩn Thục Trưởng Công chúa âm trầm, chân mềm nhũn.
“Ôi, sao lại có nam tử đi ra từ khuê phòng của Liễu tỷ tỷ?”
Vẻ mặt Tiêu Nguyên nghi hoặc, sắc mặt Lão phu nhân càng trầm, che mắt Tiêu Nguyên.
“Không được nhìn, nếu nhìn nữa trở về phạt sao chép kinh thư một trăm lần, mau, mang Cửu tiểu thư đi ra ngoài, bẩn mắt.”
Tiêu Nguyên lè lưỡi, bị nha hoàn lôi đi, vài vị quý nữ nghe thế, cũng vội vàng đi theo đi ra ngoài.
Trong phòng, Liễu Thanh Vũ ngây dại, cả người đầy dấu vết xanh tím, đầu óc nàng trống rỗng, vừa rồi xảy ra chuyện gì đều hiện lên trong đầu, nàng vừa sợ vừa giận.
“Tiểu…. Tiểu thư?”
Thái Cúc sờ sờ gáy, cảm thấy đau nhức khó nhịn.
Thần sắc Liễu Thanh Vũ biến đổi, nàng biết Cẩn Thục Trưởng Công chúa đang đứng bên ngoài, tim đập thật mạnh.
Liễu Thanh Vũ nói khẽ với Thái Cúc, phân phó vài câu, Thái Cúc mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi.
“Tiểu thư? Này…”
Liễu Thanh Vũ thở sâu.
“Không có việc gì, nhiều lắm ăn mấy bản tử, nếu ngươi không nhận, ta xảy ra chuyện, mẫu thân nhất định giận chó đánh mèo sang ngươi, đến lúc đó không phải bị bán đi thì chính là bị đánh đến chết, chính ngươi chọn đi.”
Liễu Thanh Vũ liên tục dọa nạt, Thái Cúc đành phải cắn răng gật đầu đáp ứng.
“Vâng, nô tì nghe tiểu thư.”
Liễu Thanh Vũ cười cười.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi cầu tình với mẫu thân.”
Dứt lời, khóe mắt Liễu Thanh Vũ nhìn thấy bình hoa, cầm lấy, không chút do dự đánh vào đầu mình, trên trán toàn máu là máu.
“Tiểu thư!”
Thái Cúc thiếu chút kinh hô ra tiếng, thân mình Liễu Thanh Vũ mềm nhũn gục xuống dưới.
Ngoài cửa, trước mặt nhiều người như vậy Cẩn Thục Trưởng Công chúa không có cách nào thay Liễu Thanh Vũ giấu diếm nữa, thở sâu, đối với nha hoàn nói.
“Đi xem!”
“Vâng!”
Nha hoàn đẩy cửa mà vào, đứng ở cửa kinh hãi.
“Công chúa, Vũ tiểu thư bị thương!”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa vừa nghe xong liền chạy nhanh tiến lên, lại phát hiện Liễu Thanh Vũ nằm trong vũng máu, thân mình Thái Cúc run run đứng ở một bên, xiêm y không chỉnh tề.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nhẹ nhàng thở ra, người phía sau nhanh chóng ngó đầu vào.
“Hóa ra không phải Liễu tiểu thư, mà là nha hoàn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bị Liễu tiểu thư phát hiện, lại đả thương Liễu tiểu thư!”
“Buồn cười!”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa tức đến bốc hỏa, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo.
“Công chúa… Không, không phải nô tì.”
Thân mình Thái Cúc run lên, sao cảnh tượng êm đẹp lại biến thành như thế này, đúng ra chuyện này phải xảy ra ở chỗ Khánh Nhạc Quận chúa chứ.
“Mẫu thân.”
Liễu Thanh Vũ tỉnh lại đúng lúc, ôm đầu, có nha hoàn chạy đến đỡ Liễu Thanh Vũ.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa cực kỳ đau lòng, vội vàng nói.
“Mau, nhanh đi mời thái y đến!”
“Mẫu thân, là nữ nhi không tốt, đã quấy rầy thọ yến của mẫu thân.”
Khuôn mặt Liễu Thanh Vũ tái nhợt, khóc thút thít, yếu đuối khiến người thương tiếc.
“Con nói ngốc gì vậy.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa hờn dỗi, mắt nhìn Liễu Thanh Vũ tràn đầy đau lòng, đột nhiên ánh mắt vừa chuyển, nhìn sang Thái Cúc.
“Nói! Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Cúc sửng sốt, chân mềm nhũn liền quỳ xuống.
“Nô tì biết sai, nô tì có tội….”
Cẩn Thục Trưởng Công tức giận thở phập phồng.
Nam tử vừa nghe xong cũng sửng sốt, rõ ràng hắn lên giường cùng Liễu Thanh Vũ, sao bây giờ lại thành Thái Cúc rồi?
Nam tử suy nghĩ thật nhanh, có tư tình với Thái Cúc, cùng lắm thì chỉ ăn vài bản tử là xong chuyện, nếu là Liễu Thanh Vũ thì chuyện lại khác, làm không tốt sẽ mất mạng nhỏ, nghĩ xong, đành phải phụ họa theo.
“Công chúa tha mạng, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, nhìn thấy Thái Cúc liền không kìm lòng được….”