Tiêu Nguyên sửng sốt, quay đầu nhìn qua khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh thẫm, Thái Cúc nghiêng mặt qua, Tiêu Nguyên hơi nhếch môi.
Là nha hoàn bên cạnh Liễu Thanh Vũ!
“Bên chỗ Đại thiếu gia….”
Nam tử sợ run, không vui, nghi hoặc hỏi.
Thái Cúc thăm dò, nhìn người trước mắt, tiếng pháo đã vang lên, dứt khoát nói.
“Không thể đợi lát nữa, nói không chừng Đại thiếu gia….”
Thái Cúc dừng một chút, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào, nam tử hiểu ý, Liễu Thanh Châu vô cùng háo sắc, vừa tới mấy ngày, lây dính không ít nha hoàn. Không chừng bây giờ còn đang ôm nha hoàn ngủ cũng nên.
“Trước tiên làm cho tốt chuyện cô nương giao, còn lại nói sau.”
Thái Cúc dậm chân một cái.
Đại thiếu gia không đáng tin, thật sự đã quá dễ dãi với Tiêu Nguyên rồi!
Chỉ chốc lát sau, bóng người đi xa, Tiêu Nguyên đẩy đẩy Triệu Tuân, nổi giận đùng đùng.
Triệu Tuân buông lỏng tay ra, nhưng cánh tay bên hông không rút về, đè nàng phía sau núi giả, cử chỉ hai người vô cùng thân mật, mờ ám.
“Thật quá đáng, Liễu Thanh Vũ dám tính kế Khánh Nhạc!”
Tiêu Nguyên thở phì phì, nghiến răng nghiến lợi, tức đến đỏ mặt.
“Muốn giúp một tay hay không?”
Triệu Tuân nhỏ giọng hỏi.
“Muốn!”
…
“Không cần ngươi giúp!”
Bỗng chốc Tiêu Nguyên đẩy Triệu Tuân ra, nhớ tới chuyện vừa rồi, tức giận quát Triệu Tuân.
Triệu Tuân sửng sốt.
Nữ nhân này… lại xảy ra chuyện gì a? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao, sao nháy mắt đã thay đổi rồi?
Tiêu Nguyên xoay người muốn đi, Triệu Tuân ngăn cản không nhường, Tiêu Nguyên tức giận dậm chân.
“Đã là lúc nào rồi, ta muốn đi cứu người, ngươi mau tránh ra!”
Triệu Tuân không nói hai lời, ôm Tiêu Nguyên nhún một bước, từ trên núi giả bay xuống dưới, nháy mắt rơi xuống đất, nhẹ buông tay, Tiêu Nguyên chạy đi.
Triệu Tuân híp mắt, sờ sờ cái mũi, trong tay còn có lưu lại hương thơm.
“Triệu Nhị gia? Tìm được người rồi.”
Thần sắc Triệu Tuân biến đổi, đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Ra đây hít thở chút không khí, thuận tiện ngắm nhìn cảnh sắc trong phủ Công chúa, quan to quý nhân nhiều quá, Triệu mỗ sẽ không tới thỉnh an từng người.”
Quản gia sửng sốt, hôm nay khách nhân đến rất nhiều, Triệu Tuân lại có thân phận như vậy, vì thế hắn liền từ chối.
“Có muốn tiểu nhân tìm giúp người một nha hoàn dẫn đường không?”
Triệu Tuân lắc đầu.
“Không cần, ta đi dạo một chút, nơi này hoàn cảnh không tệ, ngươi bận cứ đi đi, chờ Đại Hoàng tử xong việc, sẽ cho gọi tại hạ.”
“Ai.”
Quản gia gật đầu.
“Vậy tiểu nhân đi trước, mời người tự nhiên.”
Triệu Tuân gật gật đầu.
Rất nhanh, Triệu Thất sẽ trở lại.
“Người đâu?”
Triệu Tuân hỏi.
“Bị thuộc hạ ném vào hồ nước, hầu hạ một chút.”
Triệu Tuân gật gật đầu, sau đó mang theo Triệu Thất quay lại đường cũ, đến chỗ Khánh Nhạc.
= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =
Khánh Nhạc vừa trở về, có chút nghi hoặc.
“Tiểu cửu đi đâu?”
“Tiểu thư, uống một ngụm trà trước rồi thay đổi y phục, yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Thanh Phỉ xoay người giúp Khánh Nhạc rót một ly trà, Khánh Nhạc đưa tay tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
“Nhanh đi tìm xem, hay là bị lạc mất rồi, nàng lần đầu đến đây, trong phủ còn có kẻ bại hoại kia a!”
Khánh Nhạc nghĩ nghĩ, có chút lo lắng, vội vàng nói Thanh Phỉ đi tìm người.
“Vâng, nô tì đi một chút sẽ trở lại!”
Khánh Nhạc gật gật đầu, ngồi một lúc, cảm giác đầu choáng váng, cả người bị một luồng nhiệt đánh ập lại, cả người khó chịu.
“Ha ha! Tiểu mỹ nhân, ta tới rồi!”
Một nam tử đẩy cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại, xoa tay, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Khánh Nhạc.
Đây chính là Quận chúa hàng thật giá thật a, sau này người khác thấy hắn phải gọi một tiếng Quận mã gia, nam tử chỉ cần tưởng tượng thôi mà trong lòng cảm thấy vui sướиɠ.
Sắc mặt Khánh Nhạc càng ngày càng trầm, ngước mắt nhìn nam tử vẻ mặt bỏ ổi, thiếu chút nữa phun ra, vừa muốn đứng lên, hai chân mềm nhũn, lại ngồi xuống.
“Ngươi! Làm càn!”
“Ha ha! Đừng nóng vội đừng nóng vội, đợi chút nữa sẽ có lúc nàng thích.”
Nam tử vội vàng cởi y phục, Khánh Nhạc cắn môi, vừa tức vừa hoảng hốt.
Khánh Nhạc cắn răng, đứng dậy, chống bàn, tay cầm chén trà, đầu nặng nề choáng váng, nghiêm mặt nói với nam tử.
“Đừng tới đây! Ngươi dám mạo phạm Bản quận chúa, Bản quận chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, thừa dịp bây giờ không có ai, mau chạy nhanh đi!”
Rõ ràng Khánh Nhạc tức giận, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng, cực kỳ giống mời gọi.
Hai chân Khánh Nhạc mềm nhũn, thân thể ngã xuống, cảm thấy tuyệt vọng.
“Ha ha…”
Bỗng nhiên nam tử cười to, đang muốn tiến lên, bịch một tiếng, thân mình ngã xuống thẳng tắp, không nhúc nhích.
Khánh Nhạc ôm đầu, sửng sốt.
“Khánh Nhạc?”
Tiêu Nguyên vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng thở ra.
May mắn vẫn còn kịp.
Khánh Nhạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu… Tiểu cửu!”
Dứt lời, Khánh Nhạc nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
“Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
Tiêu Nguyên đá đá nam tử, nam tử thét lớn một tiếng rồi không nhúc nhích nữa.
“Đem hắn đi, còn có cái này, cho Liễu Thanh Vũ uống hết!”
Tiêu Nguyên đi đến bàn, cầm lấy chén trà, trực tiếp nhét vào trong tay Triệu Thất, Triệu Thất ngẩng đầu nhìn Triệu Tuân, Triệu Tuân gật đầu, lúc này Triệu Thất mới nhận lệnh khiêng người đi.
Tiêu Nguyên tức đến đỏ mắt.
“Tiện nhân! Dám tính kế Khánh Nhạc!”
Triệu Tuân thấy nàng tức giận, từ trong lòng, lấy một cái bình sứ ra.
“Cho nàng ấy ăn cái này thì sẽ không có việc gì, nếu không lát nữa sẽ có người tới.”
Tiêu Nguyên không nghi ngờ gì hắn, trực tiếp đút cho Khánh Nhạc, quay đầu nhìn về phía Triệu Tuân, tức giận nói.
“Sao ngươi còn ở đây?”
Triệu Tuân nghẹn lời, vất vả theo nàng nãy giờ, bây giờ qua cầu rút ván.
Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ.
“Hai ngày nữa ta và Khánh Nhạc mời ngươi một bàn tiệc rượu.”
Tiệc rượu Triệu Tuân ăn không ít lần, cũng không phải ai cũng có cơ hội mời hắn đi, nhưng lần này, Triệu Tuân đáp ứng rất thoải mái.
“Được! Một lời đã định, đến lúc đó ta đến Tầm Vị các phòng chữ Thiên chờ hai người.”
Tiêu Nguyên gật gật đầu, xem như đáp ứng, Triệu Tuân nghĩ nghĩ, lại dặn dò một phen, sau đó mới đi.
“Ừm!”
Khánh Nhạc ôm đầu, mê mê trầm trầm.
“Khánh Nhạc, ngươi tỉnh lại rồi, làm ta sợ muốn chết, tiện nhân Liễu Thanh Vũ này, lại dám thiết kế ngươi, tức chết ta, ta tuyệt không tha cho nàng!”
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Nguyên lóe lên tia sắc bén, Khánh Nhạc phục hồi lại, sắc mặt trầm xuống, nắm chặt tay Tiêu Nguyên.
“Ta không làm gì nàng ta, nàng ta vừa đến Kinh đô đã dám tính kế ta, cơn tức này, cho dù thế nào ta cũng nuốt không trôi!”
Khánh Nhạc tức giận phát run, hận không thể bóp chết Liễu Thanh Vũ, bỗng nhiên Tiêu Nguyên cười cười, nói nhỏ với Khánh Nhạc vài câu.
“Thật?”
Tiêu Nguyên gật gật đầu, khóe miệng Khánh Nhạc nhếch lên một chút châm chọc.