Triệu Tuân thấy Khánh Nhạc mang theo nha hoàn rời đi, liếc mắt ra hiệu.
“Gia… Chuyện này không ổn đâu.”
Triệu Tuân trừng mắt nhìn, Triệu Thất lập tức trung thành, vội vàng gật gật đầu.
Nháy mắt, đã không thấy bóng dáng đâu.
Tiêu Nguyên đi đến trước cửa sổ, mở một cánh cửa sổ ra, bên ngoài là hồ sen, sen tàn héo rũ, một mảnh trống rỗng, nhìn thấy phiền lòng.
Tiêu Nguyên thở phì phì, vò khăn tay.
“Hết người này đến người khác, mắt người nào cũng bị mù, chắc chắn vì tiền mà đến.”
Đang im lặng suy nghĩ, đột nhiên Tiêu Nguyên mở to mắt, chỉ thấy một nam tử kiễng mũi chân, thân nhẹ như yến bay vèo tới, dung nhan tuyệt sắc dần dần phóng to.
“Chẳng lẽ là ta hoa mắt?”
Tiêu Nguyên xoa xoa hai mắt, nháy mắt, chỉ thấy người nọ đã đứng trước mắt, nhất thời sắc mặt trầm xuống, xoay người muốn đi.
Triệu Tuân thấy nàng vừa rồi còn cười nhẹ nhàng vậy mà trong nháy mắt lại thay đổi, vội vàng giữ lấy tay Tiêu Nguyên.
“Ta có lời muốn nói với cô nương.”
Tiêu Nguyên ngoái đầu lại, liếc mắt nhìn Triệu Tuân, nhớ lại hôm ở Dĩ Phương các và lời nói lúc nãy của Khánh Nhạc, tức giận hít thở không thông.
“Ta? Ngươi tìm lầm người, ta là Tiêu Nguyên không phải Khánh Nhạc, lát nữa Khánh Nhạc mới trở lại.”
MM: Chỗ này TN – TT đang giận nên ta để Ta – Ngươi nha các nàng.
“Khánh Nhạc?”
Triệu Tuân nghi hoặc.
Tiêu Nguyên nhếch môi cười lạnh.
“Còn giả bộ, nơi này không phải là Tướng phủ, đây là phủ Công chúa, ngươi đã tìm tới tận nơi này, còn không biết xấu hổ đi hỏi ta?”
Tiêu Nguyên muốn đẩy Triệu Tuân ra, không quen nhìn dáng vẻ giả nhân giả nghĩa kia của hắn.
Ngụy quân tử!
Sắc mặt Triệu Tuân trầm xuống.
“Tiêu Nguyên, tốt xấu ta cũng đã cứu cô nương một mạng, cô nương nói xấu sau lưng ta, ta còn chưa tìm đến tính sổ đâu, phát điên cái gì?”
Triệu Tuân bỏ qua mặt mũi đến tìm Tiêu Nguyên, hắn còn chưa tính chuyện nàng nói hắn đoạn tụ mà nàng đã già miệng cãi láo.
Kề vai sát cánh giữa ban ngày ban mặt, Triệu Tuân nghĩ lại lại bực mình, khó trách cự tuyệt Tam Hoàng tử quyết tuyệt như vậy. Hóa ra là có nhân tình mới.
Triệu Tuân nhìn vào mắt Tiêu Nguyên, ánh mắt khinh thường và tức giận.
Tiêu Nguyên cười nhạo.
“Ta thích nổi điên ngươi quản được sao, đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta gọi người!”
Tiêu Nguyên cũng nhìn thấy đáy mắt Triệu Tuân tràn đầy khinh thường, tính trẻ con nổi lên, liều mạng muốn đẩy Triệu Tuân ra, nhưng Triệu Tuân giữ chặt không buông.
“Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi tới đây là để xem mặt?”
Triệu Tuân híp mắt, trầm giọng hỏi.
Tiêu Nguyên sửng sốt, chế giễu.
“Mắc mớ gì đến ngươi?”
Triệu Tuân vô cùng tức giận, nắm chặt cằm Tiêu Nguyên, vẻ mặt hiện lên tàn độc.
“Mau trả lời ta!”
Tiêu Nguyên giãy dụa nhưng không thể động đậy, vừa thẹn vừa giận, một đôi đôi mắt long lanh lộ vẻ tức giận và quật cường, dậm chân một cái.
“Đúng! Ngươi quản được sao? Liên quan gì đến ngươi!”
Tiêu Nguyên dồn hết sức lực đẩy Triệu Tuân ra, Triệu Tuân càng mạnh tay, nắm chặt tay Tiêu Nguyên không buông.
“Hừ! Quả nhiên ta quá xem trọng ngươi, còn cho rằng ngươi ngây thơ hồn nhiên, bị người ta hãm hại, không nghĩ rằng ngươi điêu qua tùy hứng, vô liêm sỉ!”
Lời Triệu Tuân nói như một con dao sắc đâm Tiêu Nguyên thật mạnh, Tiêu Nguyên ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở thật to, ngây ngốc.
Triệu Tuân nhìn, trong lòng có chút trống rỗng, lại không nỡ để nàng bị tổn thương, nói xong mới biết mình nặng lời, cảm thấy khó xử.
“Ta…”
Tiêu Nguyên cười lạnh, cố gắng hết sức thoát khỏi bàn tay của Triệu Tuân.
“Ta vô liêm sỉ hay không thì liên quan gì đến ngươi? Xen vào việc của người khác!”
Triệu Tuân nhìn vệt đỏ trên mặt nàng, lại nghe giọng nói chán ghét của nàng, bỗng chốc liền tức giận, lửa giận nhất thời bốc lên cuồn cuộn.
“Tốt Tốt! Là ta xen vào việc của người khác, Tiêu Cửu, xem ra mấy năm nay, lời đồn đãi trong Kinh đô không phải là tin vô căn cứ, ngươi ỷ vào Hữu tướng chống lưng, lại có chút nhan sắc nên muốn làm gì thì làm. Ta không nghĩ rằng ngươi là nữ tử không có lòng tự ái như thế, là ta nhìn lầm rồi!”
Triệu Tuân nói xong, Tiêu Nguyên thở lên thở xuống, vừa cáu vừa giận.
“Ngươi!”
Tiêu Nguyên cảm thấy chua xót, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt trào như là chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống ào ào, đôi mắt đen bóng ướt đẫm, cắn chặt hàm.
Triệu Tuân cũng buồn, nhưng cũng tức giận, không nỡ rời đi, thở sâu.
Tiêu Nguyên khóc như hoa lê trong mưa, đưa tay lau nước mắt, nói khẽ.
“Đã biết ta hư hỏng còn cố ý đến trêu chọc ta! Nếu đã biết ta là đích nữ của Hữu tướng, xem ra ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tiêu Nguyên suy nghĩ cẩn thận, Triệu Tuân muốn tiếp cận Hữu tướng, cho nên mới đối xử tốt với nàng, hắn chẳng khác gì Liên Tịch Dạ.
Triệu Tuân nắm chặt cửa sổ, hận không thể khâu miệng nàng lại, không kềm chế được, hắn liền biến thành có ý đồ riêng.
“Đi nhanh đi, nể tình ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ không nói cho người khác.”
Tiêu Nguyên nói xong, tiêu sái quay người muốn đi.
Triệu Tuân cười lạnh, nhảy lên một cái bắt được Tiêu Nguyên.
Nữ nhân không có lương tâm này, mấy lần hắn không so đo, tự thuyết phục chính mình, biết hôm nay nàng sẽ đến, tìm hết một vòng, đến khi tìm được lại thấy nàng nói xấu sau lưng hắn, hắn cũng nhịn.
Bây giờ ngay trước mặt tự mình lại như thế này, ân cứu mạng trong miệng nàng cũng trở nên nhẹ bỗng, Triệu Tuân tức giận!
“Làm gì?”
Tiêu Nguyên sửng sốt.
Ngay sau đó, Triệu Tuân ôm hông Tiêu Nguyên, nhìn dung mạo mấy ngày nay cứ ám ảnh hắn, không thở ra hơi, nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở, khóe mắt còn vương nước mắt, hơi ngây ngô mị thái, cực kỳ mị hoặc.
Đầu óc Triệu Tuân trống rỗng, trực tiếp hôn lên môi đỏ mọng, Tiêu Nguyên mở to mắt xấu hổ và giận dữ, giãy dụa.
Một tay Triệu Tuân giữ chặt hai tay Tiêu Nguyên ở sau lưng, tay kia đỡ thắt lưng nàng, cúi đầu hôn khẽ.
Cái hôn này vừa dính vào, giống như nghiện, mang theo hương thơm, bỗng chốc lấp đầy khoang ngực, trở nên phong phú.
Triệu Tuân cố gắng không thèm nghĩ những thứ lung tung lộn xộn này nữa, chỉ cần Tiêu Nguyên hối cải thay đổi bản tính, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, tha thứ cho nàng một lần!
Tiêu Nguyên mở mắt, đáy mắt chán ghét thật sâu, Triệu Tuân sửng sốt.
Thừa dịp hắn thất thần, Tiêu Nguyên dùng sức dẫm chân Triệu Tuân một cái thật mạnh, vùng vẫy thoát ra, đối với hắn mà nói, với lực này chỉ như gãi ngứa cho hắn, không có cảm giác.
Chỉ là, ánh mắt chán ghét kia….
Buông môi, Tiêu Nguyên cắn chặt răng, gắt gao trừng mắt nhìn hắn, Triệu Tuân nhất thời bị nàng chọc giận, nhịn không được mở miệng trào phúng.
“Sao, người khác có thể chạm vào, sao ta lại không thể?”
Tiêu Nguyên không chút do dự gật đầu.
“Ta chê ngươi bẩn! Buông ta ra, sau này chúng ta hai người không ai nợ ai.”
Triệu Tuân ngây ngẩn cả người, giận quá hóa cười, buông lỏng tay ra.
“Tiêu Nguyên, là ta nhìn lầm ngươi!”
Tiêu Nguyên sợ hắn lại nổi điên, lau nước mắt rồi đi ra ngoài, Triệu Tuân thấy nàng không quay đầu lại, trong lòng buồn bã đến lợi hại.
“Gia?”
Triệu Thất càng thêm buồn bực,
Sao Tiêu Nguyên lại chạy?
Vừa quay đầu lại, Triệu Thất ngây ngẩn cả người, giật mình một chút, thần sắc Triệu Tuân lạnh lẽo dọa người, ánh mắt lạnh buốt, như là muốn gϊếŧ người!