Liễu Thanh Vũ sửng sốt, nước mắt liền rơi như chuỗi ngọc bị đứt, không dừng lại được.
“Tiêu muội muội….”
Tiêu Nguyên ngước mắt, liếc xéo Liễu Thanh Vũ, nhìn dáng vẻ khóc lên khóc xuống của nàng, dở khóc dở cười.
“Liễu muội muội, đây là bệnh, nhất định phải trị, chậm trễ sẽ không tốt.”
Hai vai Khánh Nhạc run run, nín cười thật vất vả a.
Tiêu Nguyên thật nhanh mồm nhanh miệng.
Liễu Thanh Vũ lắc lắc đầu, nước mắt cứ như không dừng được, sốt ruột không thôi, mới vừa rồi nàng muốn giống như thật, cố ý nhỏ lên khăn một ít nước tỏi, vừa chạm vào mắt khiến nước mắt chảy không ngừng.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nhìn Liễu Thanh Vũ, vẻ mặt lo lắng.
“Vũ Nhi, không có việc gì chứ? Có muốn mời thái y đến xem không?”
Liễu Thanh Vũ lắc lắc đầu.
“Mẫu thân, Vũ Nhi không có việc gì, thật sự không liên quan Quận chúa, mẫu thân đừng hiểu lầm Quận chúa.”
Liễu Thanh Vũ nhìn thấy đáy mắt Cẩn Thục Trưởng Công chúa chớp lóe rồi biến mất, không khỏi sốt ruột.
Khánh Nhạc hừ hừ, quật cường quay đầu, không nhìn tới Liễu Thanh Vũ.
Chướng mắt!
“Vũ Nhi không có việc gì, đừng nói tốt thay nó, nó bắt nạt con không ít lần rồi?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa lơ đễnh nói.
Khánh Nhạc cười nhạo, kéo tay Tiêu Nguyên muốn đi.
Tiêu Nguyên cúi xuống, quay đầu nói với Liễu Thanh Vũ.
“Liễu tỷ tỷ đừng xem nhẹ bệnh này, trong sách có nói, bệnh này là điềm xấu, tai họa ập xuống toàn phủ, nhưng đừng xem đại phu!”
“Ngươi!”
Liễu Thanh Vũ xoa xoa khóe mắt, nước mắt chạy ra như suối, không dừng được, trong lòng hận chết Tiêu Nguyên, hận không thể xé nát miệng nàng, vừa tức vừa giận.
Lời Tiêu Nguyên nói, mấy vị phu nhân đứng cạnh tin tám phần, Liễu Thanh Vũ chính là điềm xấu, vừa sinh ra mẫu thân liền mất, Tín Hầu phủ liên tiếp gặp chuyện không may, nói không chừng là vì Liễu Thanh Vũ.
Mọi người càng nói càng lớn, Liễu Thanh Vũ tức giận.
“Mẫu thân, không phải như thế, Vũ Nhi chưa bao giờ bị bệnh gì, Tiêu tiểu thư nói bậy.”
Lão phu nhân lại mất hứng, nghiêm mặt.
“Liễu tiểu thư, tiểu cửu thích xem sách thuốc, không cừu không oán với Liễu tiểu thư, cần gì phải oan uổng Liễu tiểu thư. Nếu Liễu tiểu thư oan uổng gì cứ việc nói ra, mọi người ở đây sẽ phân xử.”
Liễu Thanh Vũ nghẹn lời, nhìn Lão phu nhân.
Lão phu nhân yêu thương Tiêu Nguyên, ở Kinh đô có tiếng bao che khuyết điểm, Liễu Thanh Vũ ngu xuẩn, lại ở trước mặt Lão phu nhân nói xấu Tiêu Nguyên, đúng là muốn chết!
Cẩn Thục Trưởng Công chúa gạt tay Liễu Thanh Vũ ra, hơi mất tự nhiên đưa tay lên sờ sờ cây trâm trên đầu, Liễu Thanh Vũ kinh hãi.
“Mẫu thân…”
“Thân thể tiểu thư không thoải mái, mau dẫn về phòng đi.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa cũng không ngốc, tạm thời sẽ không đắc tội với nhiều người, ngày đại hỉ lại khóc sướt mướt, cũng là xúi quẩy, liếc mắt ra hiệu cho Liễu Thanh Vũ.
Liễu Thanh Vũ oan ức cắn môi.
“Vũ Nhi, cáo lui.”
Liễu Thanh Vũ không cam lòng trở về, xiết chặt nắm đấm, sai một nước cờ liền biến thành dáng vẻ bây giờ, không khỏi hối hận.
“Hài tử này rất vui vẻ, trong ngày thường chưa bao giờ như vậy. Lần đầu đến Kinh đô, tuổi còn nhỏ, chắc là chưa kịp thích ứng, nào nào, chúng ta đi xem hí kịch đi.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa không quên giải vây giùm Liễu Thanh Vũ, sợ quý phu nhân hiểu lầm Liễu Thanh Vũ.
“Vài năm không gặp, Tiêu Cửu tiểu thư càng xinh đẹp, Lão phu nhân có tôn nữ như vậy, phúc khí thật tốt.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa khen Tiêu Nguyên mấy câu với Lão phu nhân.
Lão phu nhân cười cười.
“Công chúa tán thưởng quá rồi, lão thân cảm thấy Quận chúa tự nhiên hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu nhất.”
Ngoài miệng Lão phu nhân nói như vậy, trong lòng càng nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa không vừa mắt.
Không chỉ có Lão phu nhân nghĩ như vậy, mà các phu nhân ở đây cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là e ngại hai vị phía trên, không dám tỏ vẻ thôi.
Sắc mặt Cẩn Thục Trưởng Công chúa khẽ biến, cười ngượng ngùng, giả bộ nghe không hiểu.
Có vài vị phu nhân thấy không khí không tốt, vội vàng chuyển chủ đề khác, cho Cẩn Thục Trưởng Công chúa một chút mặt mũi, khiến Cẩn Thục Trưởng Công chúa vui vẻ cười liên tục.
“Phò mã gia tiêu sái anh tuấn, dáng vẻ ngời ngời, phong thái quý khí, mới vừa rồi ánh mắt nhìn Công chúa vô cùng dịu dàng.”
“Đúng vậy, Công chúa có phúc khí thật tốt, lần này Phò mã gia hồi kinh, nhất định sẽ được Hoàng Thượng coi trọng.”
Các vị phu nhân nịnh bợ lấy lòng Cẩn Thục Trưởng Công chúa, dù gì người ta cũng là đích nữ của Thái Hậu, không thể đắc tội. Những ai không thích trực tiếp quay mặt qua chỗ khác, xem như vừa không đắt tội, vừa không mang mệt vào người.
Rất nhanh, bên này tràn ngập tiếng cười, bỗng chốc hòa tan không khí không thoải mái lúc trước, không ai nhắc tới nữa.
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Bên này, Khánh Nhạc mang theo Tiêu Nguyên về tới phòng, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
Tiêu Nguyên cũng đi theo, tức giận.
“Khóc cái gì, nàng ta càng làm thế, ngươi càng không buông tha mới đúng, ngươi mới là Quận chúa, chẳng lẽ ngươi sợ a?”
Khánh Nhạc vừa nghe xong, lau nước mắt, cười nhạo.
“Bản quận chúa sợ nàng ta chắc? Nực cười! Chẳng qua ta vô ý bị cát bay vào mắt thôi.”
Tiêu Nguyên cười yếu ớt, cũng không vạch trần.
“Lúc này mới đúng, nàng ta là trò hề gì chứ? Ngươi cần gì phải tức giận, không đáng giá chọc tức mình, nhìn ai kia trong nhà ta ý, ta mới không thèm tức giận.”
Khánh Nhạc bật cười, trong lòng ấm áp.
“Ngươi làm rất đúng, nên phạt nặng, không nên thông cảm, mẫu thân không quản được ta, liền đem tâm tư thả hết vào nàng ta, vốn muốn thừa dịp hôm nay lộ diện, để lại ấn tượng tốt, ha ha, bây giờ không chừng vẫn còn đang khóc kia kìa.”
Nước mắt Khánh Nhạc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Tiêu Nguyên cười cười.
“Nàng ta chỉ là thứ xuất, đâu có tiền đồ gì? Đơn giản chỉ nể mặt Công chúa thôi, chắc chắn không có nhà quyền quý nào muốn thú nàng làm nhi tức đâu.”
Khánh Nhạc gật gật đầu.
“Đúng vậy, mấy ngày gần đây có một vị thương nhân nổi tiếng tới Kinh đô, ngay cả đại biểu ca cũng có ý định mượn sức, mẫu thân có ý gả nàng ta cho hắn!”
Ầm!
Chén trà trong tay Tiêu Nguyên run lên, văng mấy giọt ra ngoài, Khánh Nhạc nghi hoặc nhìn lại.
“Cầm không chắc thôi, lời ngươi vừa nói là thật sao?”
Khánh Nhạc nghiêm túc gật gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Nguyên cứng đờ, trong lòng mắng người nào đó vài lần, mới hồi kinh đã để người khác nhớ thương, lại còn là một đóa hoa đào thối, Tiêu Nguyên lại càng chán ghét Liễu Thanh Vũ.
Vừa đúng lúc Triệu Tuân đứng ở trên tường, thình lình nghe được động tĩnh, nhịn không được tới gần xem xem, khuôn mặt Tiêu Nguyên nhỏ nhắn, có chút mất tự nhiên, mệt mỏi, đột nhiên trong lòng Triệu Tuân như nở hoa, khóe miệng giương lên sung sướиɠ.
Triệu Thất lau mồ hôi.
Gia nhà hắn lại làm sao nữa vậy? Vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, bây giờ thì nhìn tường cười khúc khích.
“Quận chúa, trong cung truyền ý chỉ đến, Công chúa nói người đi tiếp chỉ.”
Lúc này, một nha hoàn đứng ở ngoài cửa thông báo.
Khánh Nhạc sợ run, nhìn về phía Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên khoát tay.
“Ngươi mau đi đi, nhiều người ầm ỹ đau đầu, ta trốn ở đây yên tĩnh một lúc, ngươi đi nhanh về nhanh, đừng để người khác đến quấy rầy ta.”
“Được, ta đi một lúc sẽ trở lại.”
Khánh Nhạc gật gật đầu, mang theo nha hoàn nhanh chóng rời đi.