Tiêu Nguyên đứng ở dưới mái hiên, từ trên cao nhìn xuống, nàng liếc mắt nhìn Hiểu Thúy và Hiểu Văn, Trương ma ma, đột nhiên ánh mắt hiện lên một chút tàn khốc.
“Người đâu! Kéo Hồng Loan ra đánh cho ta, khi nào chưa chịu khai thì chưa dừng lại, đánh chết cũng không sao!”
“Tiểu thư!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Loan trắng bệch, không thể tin vào mắt mình nhìn về phía Tiêu Nguyên, trong đầu chỉ có câu đánh chết cũng không sao kia.
“Vâng!”
Hồng Tụ không nói nhiều lời, kêu thị vệ đem Hồng Loan đặt trên ghế băng dài, dựng bản tử rất lớn ở trước mặt, khiến người nhìn hoảng sợ, Hồng Loan run lẩy bẩy.
“Tiểu thư tha mạng a, thật sự không phải nô tì, nô tì bị người oan uổng.”
Hồng Loan giãy dụa gọi loạn, nhìn đáy mắt Tiêu Nguyên trở nên ngoan độc, dứt khoát, thật sự sợ hãi.
Tiêu Nguyên híp mắt, nhếch môi đỏ mọng lên.
“Hôm nay dám vào phòng ăn cắp, ngày mai dám hạ độc mưu hại Bản tiểu thư, Hồng Loan, ngươi thật to gan, đánh!”
Đây là lần thứ hai Hồng Loan bị Tiêu Nguyên đánh. Vết thương lần trước vẫn chưa hết đau, lần này đánh tiếp, Hồng Loan kêu thảm thiết như heo bị gϊếŧ, vang vọng toàn bộ Linh Lung các.
Thân mình Hiểu Văn, Hiểu Thúy run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Nếu Hồng Loan không nhận tội, kế tiếp có phải đến phiên các nàng hay không?
Hai người không khỏi ngồi sát gần nhau, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Mấy bản tử được đánh xuống, tiếng Hồng Loan gào khóc càng ngày càng nhỏ, cổ họng khàn khàn, chỉ chốc lát sau nửa người dưới bị nhiễm đỏ.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Trương ma ma lùi dần ra sau, Tiêu Nguyên híp mắt.
“Ai nếu dám rời đi Linh Lung các nửa bước, coi như đồng phạm, xử lý như nhau!”
Sắc mặt Trương ma ma chột dạ, lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích, nàng cảm thấy ánh mắt Cửu tiểu thư như một con dao nhọn có thể rạch nát tất cả, không chạy khỏi mắt thần của Cửu tiểu thư.
Hồng Loan càng nghĩ càng sợ hãi, dần dần sắp ngất đi, Tiêu Nguyên không có ý dừng lại, không ít tiểu nha hoàn sợ hãi, nhắm hai mắt, cả người run run, không dám nhìn tới.
“Tiểu thư, nô tì nói.”
Hiểu Thúy không chịu thêm áp lực được nữa, nàng đứng dậy, chỉ vào Hồng Loan.
“Là một mình Hồng Loan trộm, sau đó chia cho bọn nô tỳ mỗi người một ít để lấy lòng, khiến mọi người gây khó dễ cho Thái Cúc, như vậy nàng ta có thể sớm trở lại bên cạnh tiểu thư.”
“Đúng vậy, tiểu thư, là Hồng Loan uy hϊếp bọn nô tì, nếu không làm đợi đến khi nàng ta trở lại thành nha hoàn nhất đẳng thì bọn nô tì không có trái ngon mà ăn.”
Hiểu Văn cũng đứng dậy, chỉ trích Hồng Loan.
Hồng Loan nghe xong tức giận không thôi, sắc mặt trắng bệch, cúi sát ghế thở hổn hển, trừng mắt nhìn nhìn Hiểu Văn, Hiểu Thúy.
“Ta hối lộ các ngươi lúc nào, đừng có vu hãm cho ta, có mà các ngươi đem đồ hối lộ ta mới đúng!”
Hồng Loan nói câu đó xong, đau đến thiếu chút nữa muốn ngất đi.
Tiêu Nguyên xua tay, thị vệ ngừng đánh.
Hồng Loan cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện này nàng tuyệt đối không thể nhận hết, nếu nàng nhận, chắc chắn Tiêu Nguyên sẽ đánh chết nàng.
“Tiểu thư, cả ba nô tỳ đều đi lấy, còn có y phục, chăn của Thái Cúc nữa, tất cả đều do bọn nô tỳ xé rách, nô tì nhất thời tức giận, tiểu thư tha cho nô tỳ lần này thôi.”
Hồng Loan bò xuống khỏi ghế, cố sức lết người đến chỗ Tiêu Nguyên, vẻ mặt khẩn cầu.
“Tiểu thư, Hồng Loan nói bậy, nô tỳ không làm!”
Cứ như vậy, ba người đứng lên chỉ trích lẫn nhau, ai cũng không nhường ai, lôi không ít nha hoàn, ma ma vào cuộc.
Mấy người bị nhắc tên xụ mặt xuống, hận không thể lấy kim khâu miệng của mấy người đó lại.
Hồng Tụ cười khẽ, trong lòng âm thầm dựng ngón cái cho Tiêu Nguyên.
Quả nhiên tiểu thư lợi hại.
Thái Cúc cũng sửng sốt, trong lòng càng bội phục Tiêu Nguyên, ai nói Tiêu Nguyên không biết suy nghĩ? Tiểu thư thông minh vô song à nha.
Sắc mặt Tiêu Nguyên càng ngày càng âm trầm, đúng lúc này, có người gõ cửa ngách.
Tiêu Nguyên nháy mắt ra hiệu cho Hồng Tụ, Hồng Tụ nhanh chóng đi mở cửa, vừa mở cửa ra, mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Hồng Tụ không tự giác nhíu nhíu mày, ban ngày ban mặt uống nhiều như vậy, đúng là làm càn.
Hai người thấy không thích hợp, quay đầu muốn chạy.
“Dám đi một bước, Bản tiểu thư liền đánh gãy chân các ngươi!”
Sau lưng, giọng nói Tiêu Nguyên âm trầm lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh đánh ập đến hai người, theo lòng bàn chân lan thẳng lêи đỉиɦ đầu, trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
Vương ma ma và Lý ma ma quay đầu lại, cười gượng, quay trở lại, thấy bóng dáng của Hồng Loan, bỗng chốc tỉnh rượu.
“Bây giờ, mọi người đã đến đông đủ rồi.”
Hồng Tụ nói.
Tiêu Nguyên gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hồng Loan và hai nha hoàn.
“Mấy người kia, mỗi người hai mươi bản tử, đánh xong đem bán đi!”
Trong đó có Vương ma ma và Lý ma ma, hai người này không đồng ý.
“Tiểu thư, hôm nay lão nô không phải trực, lão nô đâu có làm gì sai, sao tiểu thư lại đối xử như thế?”
“Đúng vậy, tiểu thư là chủ tử, muốn đánh phạt cũng không khó, chỉ là lý do này không chính đáng.”
Hai người, ngươi một câu ta một câu, nói giống như Tiêu Nguyên không hiểu chuyện, không biết phân biệt trái phải.
“Làm càn! Tiểu thư là người để cho các ngươi đem ra đàm luận à, hôm nay không trực, hôm qua cũng không ban, hai ngươi uống rượu lỡ việc, bất quá tiểu thư không đề cập tới mà bây giờ các ngươi còn dám bắt nạt tiểu thư.”
Hồng Tụ tức giận, hít thở không thông.
Tiêu Nguyên giận quá hóa cười, bước từng bước xuống bậc thềm, dáng vẻ thướt tha mềm mại, dung nhan tuyệt sắc, làm cho người ta không tự giác chói mắt, nhưng đáy mắt lạnh lẽo làm người ta phát lạnh.
Vương ma ma và Lý ma ma nhìn nhau, lui về sau mấy bước.
“Người tới a, đem trói hai người này lại, đưa đến chỗ tổ mẫu, hai người này bắt nạt ta còn nhỏ tuổi, không nghe lời ta, đơn giản, ta không thèm quản.”
Tiêu Nguyên cười thản nhiên như hoa nở.
Hai người vừa nghe xong ngây ngẩn cả người, chân mềm nhũn liền quỳ xuống,
Ai chẳng biết Lão phu nhân nghiêm cẩn, lại cực kỳ yêu thương Cửu tiểu thư, Cửu tiểu thư bị ức hϊếp, Lão phu nhân mặc kệ đúng sai. Gặp chuyện như vậy, chắc chắn không thể chịu ít hơn năm mươi bản tử, cả nhà bị bán.
Trái lại, Tiêu Nguyên đánh hai mươi bản tử, cũng bị bán đi nhưng không ảnh hưởng tới người nhà, ai nặng ai nhẹ liếc mắt một cái cũng biết, liền tự trách mình xui xẻo, bị Tiêu Nguyên bắt được.
Vương ma ma và Lý ma ma dập đầu với Tiêu Nguyên.
“Lão nô biết sai, cầu tiểu thư khai ân, lão nô bị mỡ heo chèn não, nhất thời hồ đồ mới chống đối tiểu thư, lão nô biết sai rồi.”
Hai người nói xong, tự tay tát má mình không nương tay chút nào, ngay sau đó, hai gò má đã đỏ bừng.
“Cửu muội muội, sao nơi này náo nhiệt vậy a? Đại Hoàng tử mang theo người đến thăm muội.”
Ngoài cửa là Tiêu Oánh, thanh âm của nàng ta truyền qua khe cửa.
Sắc mặt Tiêu Nguyên lạnh lùng,
Đại Hoàng tử tới làm cái gì? Tính sổ sao?