“Hữu tướng bận rộn công vụ.”
Sáu từ ngắn ngủn chặn miệng Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên cũng biết Hữu tướng bận nhiều việc, xử lý chuyện quốc gia đại sự, còn chuyện ở hậu viện thì không quản đến, toàn bộ đều đã giao Đại phu nhân xử lý, chẳng qua, Hữu tướng có bận nhiều việc thế nào đi chăng nữa thì mỗi tháng đều dành riêng một ngày ở bên cạnh nàng, đây là đãi ngộ mà những cô nương khác không có.
Tiêu Nguyên cảm thấy có chút mất mát, đi chân trần đứng trên mặt đất đã lâu, sắc mặt ửng hồng lên, thân thể cũng bắt đầu lay động, lung lay sắp đổ.
Ngay sau đó, Triệu Tuân bay người lên, một tay đỡ lưng Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên bị ôm còn mơ mơ màng màng, một mùi hương nhàn nhạt chui vào chóp mũi, thân thể nhịn không được run run một phen.
Cả đêm Tiêu Nguyên đều sốt cao không hạ, lúc này rót thuốc như thế nào cũng ngậm chặt miệng, không chịu hé mở.
Triệu Thất nghi hoặc, không phải sức khỏe đã tốt lên sao, sao lại tự nhiên đổ bệnh nữa? Thật đúng là khó mà hậu hạ những cô nương yểu điệu như vậy.
Triệu Tuân tự trách bản thân, nàng quá sợ hãi, vừa giật mình liền ngã bệnh, mặt mũi không có một giọt máu nào, khóe miệng lẩm bẩm trong vô thức.
Lúc này, ở ngoài cửa, bóng dáng Triệu Ngũ lắc hai vòng.
Triệu Tuân đứng lên, mím môi thản nhiên nói.
“Chăm sóc cho thật tốt!”
Vào thư phòng, Triệu Ngũ đem tin tức nghe được trong hai ngày qua nói hết ra.
“Gia, Tam hoàng tử phái người tung lời đồn đãi khắp nơi rằng Tiêu Cửu cô nương rơi vào tay tặc nhân mất tích, sợ không còn giữ được trong sạch, Đại phu nhân Tiêu phủ có ý để cho Tiêu Ngũ cô nương thay thế, gả cho Tam Hoàng tử, việc này, Tướng gia vẫn còn đang do dự.”
Triệu Tuân trầm mặc, như đang đợi thêm vài ngày nữa hôn sự đã thành, nếu Tiêu Nguyên bình an vô sự trở về, sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Tam hoàng tử, nhất định Hữu tướng cũng sinh ra hiềm khích với Tam hoàng tử, nhưng nếu cứ như vậy, thanh danh của Tiêu Nguyên đã…
Bỗng nhiên Triệu Tuân cảm thấy có chút không đành lòng, không đành lòng để nàng bị ngàn người chỉ trỏ, nhận hết chửi rủa, nhưng bây giờ lại chính là cơ hội tốt.
Nhưng Tiêu Nguyên vô tội.
Triệu phủ giống như cái vòng nhỏ hẹp, Tiêu Nguyên không nghe được bất cứ chuyện gì, thỉnh thoảng Triệu Tuân lại tới, còn có thể ăn cơm cùng với Tiêu Nguyên.
Dần dần, Tiêu Nguyên thăm dò bản tính của Triệu Tuân, lá gan bắt đầu lớn dần lên, đôi lúc còn nổi giận, nhưng Triệu Tuân cũng chỉ cười mà thôi.
Ngày hôm đó, Triệu Tuân ra lệnh cho Cẩm Họa mang áo khoác vào cho Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên biết rõ Triệu Tuân không muốn để nàng chịu tổn thương, chắc chắn là muốn dùng nàng để áp chế Hữu tướng, nếu phụ thân mà biết, chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp nàng thoát thân.
“Đưa ta đi đâu?”
Tiêu Nguyên hỏi.
Triệu Tuân nhìn Tiêu Nguyên một cách chăm chú, nàng mặc áo choàng màu tuyết trắng, xung quanh cổ áo được làm bằng lông hồ ly trắng, khi bước đi dưới ánh mặt trời thi xinh đẹp đến lạ thường, Triệu Tuân nhìn mà không chớp mắt.
Người trong Kinh đô đều nói. Kinh đô song xu thì Tiêu Cửu là nhất, là người mỹ lệ nhất trong số các cô nương ở Hữu tướng phủ.
Trước đây, Triệu Tuân nghe xong chỉ cười nhạt, bây giờ lại thấy được, nàng lớn lên thật xinh đẹp, chắc chắn nhiều cô nương trong Kinh đô không được mấy người có thể bì kịp.
Chân mày xinh đẹp quyến rũ, mềm nhưng không phải mềm, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ ngây thơ hồn nhiên, ngũ quan tinh xảo, tĩnh dưỡng vài ngày, đôi má hồng hào, giống như nụ hoa mẫu đơn sắp nở, mà đó là nụ hoa đẹp nhất, nở rộ xinh đẹp, ung dung cao quý, làm cho người ta không tự giác muốn đem những gì tốt đẹp nhất đưa đến trước mặt nàng, chỉ muốn làm nàng cười.
Trước đó vài lần, Tiêu Nguyên bị bệnh nói mê, Triệu Tuân cảm thấy không tin, muốn thử một lần.
Kinh đô truyền lời, Tiêu Cửu cô nương vô liêm sỉ, nàng còn nhỏ tuổi mà suốt ngày đuổi theo Tam Hoàng tử, chỉ cần là những cô nương có liên quan đến Tam Hoàng tử, Tiêu Cửu cô nương ỷ có Hữu tướng làm chỗ dựa, liền ép đối phương đến thê thảm, đến khi không dám xuất hiện trước mặt Tam Hoàng tử mới thôi.
Triệu Tuân cảm thấy cô nương xinh đẹp này không giống với lời đồn đãi, bây giờ mới được chứng kiến, tận mắt chứng thực.
Triệu Tuân không chịu trả lời, Tiêu Nguyên không hỏi được gì, ngoan ngoãn đi theo hắn.
“Công tử dẫn ta tới Tầm Vị các làm cái gì?”
Vén mành xe lên, Tiêu Nguyên nghi hoặc, Triệu Tuân đỡ nàng xuống xe ngựa, dọc theo đường đi bàn tay to ôm chặt trên eo nàng, cánh tay che khuất nửa gương mặt của nàng.
Vóc dáng Triệu Tuân rất cao, Tiêu Nguyên chỉ cao đến bả vai của hắn, bước đi có chút miễn cưỡng, Triệu Tuân hơi ngừng bước, sau đó phối hợp với bước chân của nàng, đây là lần đầu mà Tiêu Nguyên có cử chỉ thân mật như vậy trước bao nhiêu người.
Tim đập như muốn nhảy ra ngoài, bước vào phòng đóng cửa lại, Tiêu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó há miệng để thở, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
Triệu Tuân nhún nhún vai, một bàn tiệc rượu đã được mang lên bàn, tất cả đều là những món ăn nổi tiếng, kiếp trước Tiêu Nguyên cũng thường xuyên chuồn ra khỏi phủ, tới nơi này ăn cơm.
“Ta muốn hỏi cô nương một câu, nếu có cơ hội gả cho Tam Hoàng tử, cô nương có bằng lòng không?”
Triệu Tuân hỏi một cách nghiêm túc, đã nhiều ngày tiếp xúc với nàng, cảm giác có chút thay đổi, không tự giác muốn đem mình ra so sánh với Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử trẻ hơn hắn, tôn quý hơn hắn, được các cô nương hoan nghênh hơn hắn. Triệu Tuân có chút không hiểu vì sao không thể ném đi đống phiền não này.
Tiêu Nguyên sửng sốt, chưa kịp đáp lời, bên tai liền truyền đến giọng nói yểu điệu, Tiêu Nguyên có chết cũng không quên được giọng nói kia.
Kiếp trước nàng mất tích trên núi tuyết, bị bao nhiêu người nói xấu, thứ tử của Kiêu Kỵ Hầu mang áo choàng của nàng tới cửa cầu hôn, Hữu tướng bất đắc dĩ đẩy lùi hôn sự của nàng và Tam Hoàng, gả nàng cho thứ tử của Kiêu Kỵ Hầu.
Sau đó Tiêu Nhược thay nàng gả cho Tam Hoàng tử, trở thành Tam Hoàng tử phi, thế cho nên tương lai sau đó của nàng như sống trong địa ngục, khắp nơi bị người người chửi rủa, vũ nhục.
Tiêu Nguyên xiết chặt nắm đấm, tức không chịu được, hận ý trong đôi mắt nổi lên cuồn cuộn, Tiêu Nguyên nắm chặt tay.
“Ta thà bán mình cho thanh lâu, chứ tuyệt đối không gả cho Tam Hoàng tử!”
Triệu Tuân nghe vậy toàn thân chấn động, bỗng nhiên cảm thấy hối hận khi mang nàng đến đây.
Tiêu Nguyên đi vòng đến gần cửa, thấp thoáng thấy được gian phòng đối diện.
Tiêu Nhược mới vừa cởϊ áσ choàng ra, bảo nha hoàn lùi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh nam nhân kia như vừa chịu oan ức, mà người nọ, Tiêu Nguyên có chết cũng không quên, rõ ràng là Liên Tịch Dạ!
Tiêu Nhược chu môi đỏ mọng, rúc vào trong lòng Liên Tịch Dạ, Liên Tịch Dạ cười, đem một chén rượu đưa tới bên môi Tiêu Nhược, Tiêu Nhược nhấp miệng rồi để xuống.
“Tam Điện hạ, người đã quên rồi sao, thϊếp thân không nên uống rượu, sợ làm hài tử của chúng ta bị thương.”
Tiêu Nhược xinh đẹp động lòng người khẽ xoay thân mình, cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
Liên Tịch Dạ đem rượu trong chén uống cạn.
“Nàng không nói, Bản điện thật sự quên mất, nàng yên tâm chờ thêm hai ngày này nữa Hữu tướng gật đầu đáp ứng, Bản điện tức khắc nghênh đón nàng qua cửa. “
Tiêu Nhược nghe vậy bỗng nhiên đưa khăn lên xoa xoa khóe mắt, nhưng khóe miệng cong cong đắc ý.
“Cũng không biết cửu muội muội như thế nào, thϊếp rất lo sợ, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, thϊếp cảm thấy áy náy không thôi.”
Liên Tịch Dạ nghe vậy cười nhạo.
“Đang yên đang lành nàng nhắc đến nàng ta làm gì, xui xẻo! Ở trong Tướng phủ, nàng ta ỷ vào tính tình, làm khó nàng không ít lần, Nhược Nhi quá lương thiện rồi.”
“Đã nhiều ngày như vậy, ngay cả bóng người cũng không thấy, không chừng bị người xấu bắt đi, bán vào nơi không sạch sẽ. Bản điện vừa nhìn thấy nàng ta thật phiền, nếu không có Hữu tướng bức bách, Bản điện sao có thể để ý nàng ta? Chỉ là một tiện nhân không xứng so sánh với Nhược Nhi.”
Trong lòng Tiêu Nhược càng đắc ý, nhưng trên mặt không để lộ ra biểu hiện gì, nàng cau mày.
“Điện hạ, tuy cửu muội muội không tốt, nhưng lúc này, thϊếp cũng muốn thay hài tử của chúng ta cầu phúc tích đức.”
= = = = = = = = = = Lời beta = = = = = = = = =
– Song xu: Từ thường dùng để chỉ hai người có nhan sắc đẹp nhất của vùng đó.