Chương 28: Thanh lý sân

Linh Lung các.

“Tiểu thư, người trở lại rồi, hù chết nô tì.”

Hốc mắt Hồng Tụ đỏ bừng, mí mắt giật giật liên tục, thấy Tiêu Nguyên trở về bình yên vô sự mới an lòng.

Tiêu Nguyên liếc nhìn Hồng Tụ.

“Nhìn ngươi kia, một chút tiền đồ cũng không có, sao ta có thể gặp chuyện gì.”

“Cũng không biết là ai lắm miệng, lại để lộ thân phận của tiểu thư, đừng để nô tỳ bắt được hắn!”

Hồng Tụ hầm hừ quơ quơ nắm đấm.

Tiêu Nguyên cười nhạo.

“Còn có thể có ai, đơn giản có người không muốn chúng ta vui vẻ, hôm qua ai đi sau chúng ta.”

Tiêu Nguyên nhắc mới nhớ, bỗng chốc Hồng Tụ tỉnh ngộ.

“Là Đại tiểu thư!”

Đúng lúc này Thái Cúc đi vào, hốc mắt hơi hơi hồng.

Tiêu Nguyên nhíu mày.

“Sao lại thế này?”

Hồng Tụ cũng nhìn theo, Thái Cúc cúi xuống.

“Là nô tì vô dụng, nô tì nhìn Hồng Loan lén lút liền đi theo, không nghĩ rằng vừa trở về, mọi thứ trên giường nô tì đều bị ướt hết, mấy bộ y phục cũng bị cắt phá, còn bị mất một miếng ngọc bội, mặc dù không đáng giá mấy đồng, nhưng đó là vật trước lúc lâm chung mẫu thân để lại cho nô tỳ.”

Tiêu Nguyên cau chặt mày, đã quay trở về nhiều ngày nhưng chưa kịp xử lý nha hoàn trong viện, thừa dịp này, Tiêu Nguyên cần phải chuẩn bị thật tốt.

“Đã nghĩ ra ai chưa?”

Tiêu Nguyên lớn tiếng hỏi.

Thái Cúc lắc lắc đầu.

“Nô tì không biết, trong lúc vô tình nô tì tìm được thứ này ở dưới đầu giường.”

Thái Cúc xòe tay ra, trong lòng bàn tay đang cầm một viên trân châu của hoa tai.

Đây là hoa tai phát cho nha hoàn, tất cả đều giống nhau.

“Đi gọi hết nha hoàn trong viện lên đây, một khắc sau, nếu không đến thì bán đi!”

Tiêu Nguyên hất cằm, nói với Hồng Tụ, Hồng Tụ liền chạy ra ngoài.

Thái Cúc hơi sửng sốt, nước mắt lưng tròng.

“Tiểu thư…”

“Thái Cúc, ngươi đã là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh ta, ta muốn là đại nha hoàn có thể có thế lực riêng, có thể quản giáo tiểu nha hoàn, có thể giúp ta phân ưu.”

Tiêu Nguyên nói gằn từng chữ một, Thái Cúc ngẩn người, có chút áy náy, cắn cắn môi.

“Nô tì khiến tiểu thư thất vọng rồi.”

“Đợi lát nữa, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là đi hay là ở do chính ngươi quyết định.”

Tiêu Nguyên nói xong đã đi ra ngoài, Hồng Tụ đã triệu tập tất cả mọi người đến đứng ở trong sân.

Hồng Tụ đếm số người.

“Tiểu thư, tổng cộng hai mươi lăm người, thiếu hai người.”

Tiêu Nguyên nhíu mày.

“Là người nào?”

“Vương ma ma và Lý ma ma.”

Tiêu Nguyên nhếch môi, hai người này luôn dùng mánh lới để trộm cắp, trăm phần trăm cỏ đầu tường, bình thường không ít lần xúi giục nha hoàn lười biếng, thích hỏi thăm tin tức trong nội viện nhất.

“Đóng cửa lại, không được để bất cứ người nào tiến vào.”

Tiêu Nguyên nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh.

Chỉ có người hầu Linh Lung mới biết chuyện tốt xấu ở đây. Thù lao béo bở lại nhàn hạ, nhiều người muốn vào cũng cũng không được, nhưng hôm nay là lần đầu thấy Cửu tiểu thư tức giận như vậy, trong lúc nhất thời, không biết xảy ra chuyện gì, đưa mắt nhìn nhau.

“Vâng!”

Hồng Tụ đi đóng cửa lại.

Tiêu Nguyên đứng ở hành lang, mặt lạnh.

“Cho các ngươi thời gian nửa nén hương, đem tất cả vòng tai được phát mang ra đây, không được thiếu bất cứ cái nào.”

“Vòng tai?”

“Đưa ra để làm gì?”

“Nói các ngươi đưa ra thì đi đi, nhiều lời làm gì?”

Hồng Tụ đứng ở dưới hành lang, nghiêm mặt, không vui mắng mỏ, hai tay chống nạnh, tương đối có vài phần khí thế.

“Vâng!”

Chúng nha hoàn tản ra như chim, nhanh chóng trở lại phòng, tìm kiếm vòng tai, có mấy cái bị mất, vội vàng tìm kiếm, hết đứng lên lại ngồi xuống, tìm được mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hồng Loan tỷ tỷ, sao tiểu thư lại triệu tập mọi người, có phải muốn giúp Thái Cúc trút giận không?”

Một tiểu nha hoàn bất an nói, rất nhanh một cái nha hoàn khác cũng đã đi tới, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Đúng vậy, Hồng Loan, không phải tiểu thư tức giận chứ, ngươi hầu hạ tiểu thư nhiều nhất, tính tình của tiểu thư như nào chắc ngươi rõ nhất a, nói nhanh lên, chúng ta sẽ không gặp xui xẻo.”

Hồng Loan cắn môi, khoát tay.

“Không đâu, tiểu thư chỉ đang giận dỗi ta mà thôi, trách ta sơ ý giẫm phải gốc hoa mà lão gia yêu thích nhất nên mới thế. Còn Thái Cúc chỉ là một nha hoàn tam đẳng thì biết cái gì. Đến khi tiểu thư nguôi giận sẽ triệu hồi ta trở về thôi, lâu dài mới biết được ai là tri kỷ, về phần Thái Cúc kia, đến từ chỗ nào thì về chỗ đó mới đúng.”

Hồng Loan tỏ vẻ không có việc gì, kỳ thật trong lòng cũng bất an, từ lúc Tiêu Nguyên ở Đại Chiêu tự trở về liền thay đổi, từng bước một đẩy nàng ra xa, cuối cùng lại biếm thành nha hoàn tam đẳng, khiến Hồng Loan oán giận đã lâu.

Hồng Loan nghĩ nghĩ, chắc chắn là sau lưng nàng, Hồng Tụ nói điều gì đó tốt về nàng với Tiêu Nguyên, ly gián nàng với tiểu thư, đợi đến khi có cơ hội, Hồng Loan nhất định phải giải thích rõ ràng với Tiêu Nguyên mới được.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Hai tiểu nha hoàn vỗ vỗ ngực, nếu không phải là Hồng Loan suốt ngày ở bên tai nói tương lai nàng ta sẽ trở lại bên người tiểu thư làm một nha hoàn kiêu ngạo, các nàng cũng không dám bắt nạt Thái Cúc.

“Được rồi, mau đi ra đi, đừng để tiểu thư đợi lâu.”

Hai tiểu nha hoàn nói xong, sắc mặt Hồng Loan hơi đổi, vòng tai trong tay nàng lại chỉ còn lại có một cái, một cái khác ở đâu. Hồng Loan bắt đầu tìm kiếm, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, bắt đầu sốt ruột.

Nguy rồi, chắc chắn rơi ở chỗ Thái Cúc.

Trái tim Hồng Loan chợt lộp bộp chùng xuống.