Tiêu Nguyên khoác tay lên vai Khánh Nhạc, cười sung sướиɠ, nàng ôm bụng cười, thiếu chút nữa không đứng thẳng người lên được.
Khánh Nhạc tức giận đến trắng mắt, nàng nhìn Tiêu Nguyên.
“Lá gan của ngươi thật lớn, một trăm vạn lượng, nếu để đại biểu ca biết chắc chắn sẽ không để cho ngươi yên.”
Vô tình, Khánh Nhạc nhìn thấy người kia chính là Đại Hoàng tử, hàn khí âm trầm tỏa ra, mặt xanh mét, không khỏi rụt cổ, may mắn hắn không nhận ra mình.
Tiêu Nguyên bĩu môi.
“Sợ cái gì, ta còn dám sút Tam Hoàng tử xuống nước thì sao phải sợ hắn?”
Khánh Nhạc chỉ cảm thấy dường như Tiêu Nguyên đã thay đổi rất nhiều, từ lúc ở Đại Chiêu tự trở về liền thay đổi, không lưu luyến si mê Tam Hoàng tử, tươi cười có phần linh động hơn.
Chống lại ánh mắt nghi ngờ của Khánh Nhạc, Tiêu Nguyên chột dạ mở to mắt, Khánh Nhạc lại không chịu bỏ qua cho nàng, một phen bắt được cánh tay Tiêu Nguyên.
“Nói mau, có phải ở bên ngoài quen biết với nam nhân khác hay không, mà người lại bội tình bạc nghĩa với tam biểu ca?”
Tiêu Nguyên nhớ tới dáng vẻ của người nào đó đang say đắm trước sắc đẹp của Thủy Tiên, trực tiếp phủ quyết.
“Làm gì có, ta chưa bao giờ gặp nam nhân nào khác, đều là đồ siêu lừa đảo, ta quyết định cả đời này không xuất giá, có phụ thân ta ở đây, ngày ngày vui sướиɠ, không phải lo nghĩ gì.”
Tiêu Nguyên cảm thấy cũng không đáng tin, chẳng qua là lừa gạt nàng gả qua đó, đã thế nàng không gả.
“Như vậy sao được, không xuất giá chẳng phải sẽ lãng phí dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn này sao? Hay là gả cho ta đi, có được không?”
Khánh Nhạc vui đùa khều cằm Tiêu Nguyên, nhếch môi.
Tiêu Nguyên hướng về phía Khánh Nhạc, không chút do dự, gật đầu đáp ứng.
“Tốt, ngươi dám nâng đại kiệu tám người kiêng đến thì ta dám gả!”
Lời nói của hai người trùng hợp truyền vào tai Triệu Tuân, Triệu Tuân đứng ở cửa, gần sát tấm bình phong, mắt thấy hai người kề vai sát cánh rời đi, lửa giận bốc lên cuồn cuộn.
Vừa tức vừa giận, giận bản thân không có tiền đồ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm cớ chạy theo xuống dưới, giận là, Tiêu Nguyên không biết tự ái, mở miệng nói lời bẩn thiểu, đúng là nhìn lầm nàng rồi!
Cũng được, Triệu Tuân phất tay trở lại lầu hai.
“Đa tạ ý tốt của Đại Hoàng tử, Triệu mỗ từ chối thì bất kính.”
Đại Hoàng tử sửng sốt, chuyện duy nhất khiến tâm tình hắn tốt lên tối nay chỉ có chuyện này mà thôi, hắn cười cười.
“Khắc xuân tiêu giá ngàn vàng, Bản điện không quấy rầy nữa, Triệu huynh chậm rãi hưởng thủ, nếu rảnh rỗi đến phủ thưởng trà.”
Trên mặt Triệu Tuân mang theo một tia tức giận, nhếch môi phun ra hai chữ.
“Nhất định.”
Đại Hoàng tử thanh toán xong, mang theo người, mọi người vây xem dần dần tản đi, bóng đêm cũng dần dần bao trùm xuống.
Hoa nương thấy Triệu Tuân vô cùng khách khí.
“Vị công tử này, mời đi bên này, Thủy Tiên cô nương đợi đã lâu.”
“Còn không mau dẫn đường!”
Giọng nói Triệu Tuân lạnh lùng, ánh mắt có chút lạnh lẽo, hoa nương run lên, Đại Hoàng tử ra tay hào phóng để nịnh bợ người này, chứng tỏ người này có thân phận không tầm thường, hoa nương nào dám đắc tội.
“Vâng vâng, mời công tử đi bên này.”
Triệu Tuân được mang thẳng tới một gian phòng, vẫy tay cho hạ nhân lui, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Trong phòng bày biện nhiều rượu và đồ ăn ngon nhưng lại không có một bóng người, Triệu Tuân vừa quay đầu lại nghe tiếng nước chảy róc rách, cách bình phong, mờ mờ ảo ảo, có thể nhìn thấy một người đang tắm.
Bước chân ra, bàn tay trắng nõn mặc trung y vào, che đi dáng người xinh đẹp, mờ ảo không rõ nhưng lại mang theo nét quyến rũ trí mạng.
Triệu Tuân thu hồi tầm mắt, ngồi xuống, thưởng thức chén rượu.
Thủy Tiên nghe thấy tiếng mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dáng vẻ run run, xuyên qua bình phong cũng có thể nhìn thấy một người cao lớn.
Rất nhanh lại không nghe thấy gì, Thủy Tiên biết đêm nay không thể thay đổi được, không trốn tránh nữa, thân thể bao bọc bởi lớp y phục không thể mỏng hơn, chậm rãi đi ra, mái ướt sũng tóc thả tùy ý, đôi mắt đen sáng ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Thật là một bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong xinh đẹp, làn da như mỡ đông, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, Triệu Tuân nhìn lại, thấy Thủy Tiên nhát gan, ngượng ngùng, tháo xuống mạng che nửa khuôn mặt, thấy rõ dung nhan kiều mỵ của nàng.
Triệu Tuân hoảng hốt, giống như nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh khác, đôi mắt long lanh, thần kỳ linh động.
“Ngẩng đầu lên!”
Thủy Tiên kinh ngạc, bên tai vang lên giọng nói lành lạnh, mạnh mẽ áp bức, khiến người ta không thể không nghe theo.
Thủy Tiên chậm rãi ngẩng đầu, trong chốc lát ngây ngẩn cả người, đối diện nàng là một nam tử tuyệt sắc, cao quý, nhất thời có chút ngượng ngùng và vui sướиɠ.
Triệu Tuân nhíu mày, đôi mắt kia không chứa vẻ đắc ý và giảo hoạt, hắn thu hồi tầm mắt, xem nhẹ mỹ nhân xinh đẹp kia.
Thủy Tiên thở phào nhẹ nhõm, đánh bạo, chậm rãi đi tới, hai tay vòng qua trước ngực Triệu Tuân.
“Công tử…”
Triệu Tuân ra vẻ không nghe thấy, trong đầu luôn luôn nghĩ đến bóng dáng kia, tức giận tăng vọt, uống rượu liên tục, một ly nối tiếp một ly.
Người này không có lương tâm, mình lại mặt dày giúp nàng đến mệt mỏi.
Thủy Tiên sửng sốt, hai mắt dần dần đẫm lệ.
“Công tử, có phải Thủy Tiên để công tử thất vọng rồi.”
Không chỉ người đẹp, mà ngay cả giọng nói cũng rất đẹp. Triệu Tuân có chút phiền chán, ngước mắt. Đẹp thì đẹp, nhưng lại không đúng người kia, Triệu Tuân lắc đầu.
Thật sự là ma chướng!
Hôm nay, hắn không tin mình bị trúng tà là nàng.
Triệu Tuân ném chén rượu trong tay, bàn tay to nắm lấy tay Thủy Tiên đi đến sập.
Thủy Tiên khẽ hô một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, nháy mắt đã thấy mình nằm xuống, một người khác nằm đè lên mình.
Bả vai chợt lạnh, y phục bị xé rách, tiếng vải bị xé vang lên chói tai, dáng người đầy đặn, hấp dẫn người khác.
Triệu Tuân cởi bỏ thắt lưng, trút bỏ trường bào, hai tay ôm chặt Thủy Tiên, dáng người rắn chắc cường tráng đè ép xuống.
Thủy Tiên run lên một chút, rất nhanh tập trung tinh thần, hai tay ôm lấy bả vai Triệu Tuân, dâng môi đỏ mọng.
Triệu Tuân vùi đầu vào, ngửi thấy hương thơm, giật mình một cái, đầu óc tỉnh táo hơn nửa, lại nhìn nữ tử bên dưới, đột nhiên hắn cảm thấy không có hứng thú.
“Nội nó! Thực tà môn!” =))
Triệu Tuân chống người đứng dậy, muốn để cho mình quên đi người kia, nhưng kết quả lại càng nghĩ nhiều hơn, càng khắc sâu hơn.
Một cái nhăn mày, một nụ cười càng lúc càng rõ ràng, sắc mặt Triệu Tuân biến đổi mạnh mẽ.
Thủy Tiên mở đôi mắt, mềm mại nói.
“Làm sao vậy?”
Triệu Tuân đứng lên, mặc lại y phục.
Thủy Tiên lại càng khó hiểu, cả người trần trụi, bạo dạn ôm chặt Triệu Tuân từ phía sau, chậm rãi cọ cọ.
“Công tử, Thủy Tiên làm sai chuyện gì sao? Đều tại Thủy Tiên không hiểu chuyện.”
Thủy Tiên nghĩ rất tốt, Triệu Tuân có tiền, chắc chắn là quyền quý, so với một đôi tay ngọc ngàn người gối, nàng thà rằng chuyên tâm hầu hạ hắn, làm di nương cũng được.
Thủy Tiên tự tin dáng người nàng đẹp nhất, bao nhiêu nam nhân đang đợi quỳ gối dưới váy nàng, Thủy Tiên xuất hết vốn liếng, cũng phải cầu Triệu Tuân chuộc thân cho nàng.
Sau lưng mềm mại, nhưng Triệu Tuân lại không có cảm giác gì, tiếp tục mặc y phục vào, đẩy Thủy Tiên ra.
Thấy hắn muốn đi, Thủy Tiên vội vàng, đã thấy Triệu Tuân dừng bước, thản nhiên nói.
“Mang cầm đến, ta nhớ kỹ ngươi đánh đàn không tệ, đánh hai khúc góp vui.”