Quả thực, người nọ cũng nhìn xuống sân khấu, tiếng đàn lọt vào tai, tiếng ngân còn văng vẳng bên tai, người nghe như mê như say.
Dáng người Thủy Tiên mềm mại xinh đẹp, hai tay lướt trên dây đàn một cách thuần thục, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, khiến người nghe sảng khoái không thôi.
Đàn xong, dưới đài vỗ tay rầm trời, Thủy Tiên cô nương được nha hoàn đưa xuống, hoa nương bước lên.
“Mọi người đều nhìn thấy Thủy Tiên cô nương xinh đẹp, tài năng rồi chứ? Có phải tất cả đều rất hoàn mỹ không? Mọi người có hài lòng không?”
“Hài lòng! Hài lòng!”
Hoa nương nói xong, mọi người bên dưới đều hô vang, cười không khép miệng được, nhớ ngày đó khi Mẫu Đơn vừa tới cũng diễn ra cảnh tượng này.
Hoa nương khoát tay, hô lớn.
“Các vị khách quan, đấu giá bắt đầu! Trả giá cao là được, giá khởi điểm năm ngàn lượng bạc trắng!”
Hoa nương vốn định để giá một ngàn lượng nhưng lời đến miệng lại đổi thành năm ngàn lượng, nhiều người bên dưới ủ rũ, năm ngàn lượng chỉ để ngủ đêm đầu tiên có chút không đáng giá.
Bọn họ tưởng đơn giản, đợi sau đêm nay, sau này còn có rất nhiều cơ hội, không cần so đo làm gì.
Nhưng người có chút tiền nhìn trúng Thủy Tiên cô nương, như mê như say, hồn bay phách lạc, trong đầu luôn nghĩ về gương mặt sau lớp màng che, cho dù táng gia bại sản cũng không tiếc.
“Sáu ngàn lượng!”
“Bảy ngàn lượng!”
“Một vạn lượng!”
“Một vạn năm ngàn lượng!”
….
Hoa nương cười tươi như hoa, vừa chớp mắt đã lên đến ba vạn lượng, giống như thấy cả núi bạc đang vẫy tay với bà.
Khánh Nhạc nhìn Tiêu Nguyên.
“Chúng ta cũng thử xem?”
Tiêu Nguyên còn chưa mở miệng, lại nghe thấy giọng nói ở gian phòng cách vách.
Đại Hoàng tử liếc mắt nhìn Triệu Tuân.
“Nếu Triệu huynh thích, Bản điện sẽ giúp Triệu huynh ôm mỹ nhân về, bù lại thiếu sót lần trước.”
Đại Hoàng tử ra hiệu cho thị vệ, thị vệ gào to một tiếng.
“Mười vạn lượng!”
Triệu Tuân hơi hơi nhếch mi.
Quả thật dung mạo của nàng ta không tệ, mặt mày ngây ngô quyến rũ, cũng là báu vật.
“Đại Hoàng tử cần gì phải tiêu pha như thế.”
Sắc mặt Mẫu Đơn hơi thay đổi, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng may mắn vẫn nén giữ được, ra vẻ không nghe thấy gì, rót rượu cho hai người.
Mười vạn lượng được hô lên, trong đại sảnh yên tĩnh vài giây, không ít người đều trầm mặc.
Hoa nương vừa nghe xong, ánh mắt như phát sáng.
Quả nhiên Đại Hoàng tử vẫn ra tay rất hào phóng.
Tiêu Nguyên thuận thế nhìn lại, chỉ thấy nửa thân mình Mẫu Đơn đang dựa vào người Triệu Tuân, trong lòng có chút khó chịu.
“Chậc chậc, ra tay thật hào phóng a!”
Khánh Nhạc gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi, mười vạn lượng, đủ cho nàng mua biết bao nhiêu đồ trang sức a.
Ai ngờ, Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ sửng sốt, Tiêu Nguyên khoa tay múa chân, giơ hai ngón tay, đẩy Hồng Tụ ra.
“Hai mươi vạn!”
Hồng Tụ còn chưa kịp phản ứng lại, miệng đã hô xong, mọi người đứng dưới đều ngây người, hoa nương cũng kinh sợ đến mức nửa ngày sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức cười cười.
“Vị công tử này ra giá hai mươi vạn lượng, có ai muốn tiếp tục không?”
Chân Hồng Tụ mềm nhũn, vội vàng lui vào trong, nhìn nhìn Tiêu Nguyên.
“Công tử…. Nô tì không đứng vững nữa a.”
“Không có tiền đồ!”
Tiêu Nguyên tức giậc liếc Hồng Tụ.
Khánh Nhạc cũng sửng sốt, lại nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên.
“Ngươi điên rồi sao?”
Tiêu Nguyên nâng cằm, giống một chú khổng tước kiêu ngạo.
“Phụ thân ta là Hữu tướng! Rất có tiền.”
Khánh Nhạc vừa uống một chén rượu, suýt chút nữa phun ra.
“Buổi tối, ta mời ngươi nghe đàn.”
Tiêu Nguyên nói rất lớn, khóe miệng Khánh Nhạc giật giật.
Hai mươi vạn lượng chỉ để nghe một khúc, thật đắt a, sao Hữu tướng có thể có nữ nhi phá tiền như vậy. Khánh Nhạc bĩu môi, nếu là nàng, đã sớm bị ăn đòn rồi.
Có đôi khi, Khánh Nhạc rất hâm mộ Tiêu Nguyên, Lão phu nhân thương nàng, Hữu tướng che chở cho nàng.
“Khắc xuân tiêu giá ngàn vàng, ngươi thì biết cái gì.”
Tiêu Nguyên nói đúng lý hợp tình, ai mướn phụ thân nàng lắm tiền nhiều của cơ chứ.
Đại Hoàng tử biến sắc, nhìn người đối diện, lại nhìn sắc mặt Triệu Tuân, hắn đã đáp ứng Triệu Tuân rồi, tình thế bắt buộc, kết quả nửa đường lại bị Trình Giảo Kim xuất hiện làm chuyện xấu, thật sự đáng giận!
Đại Hoàng tử lại ra hiệu cho thị vệ, thị vệ gật gật đầu, hô to.
“Hai mươi lăm vạn!”
Tiêu Nguyên lại nháy mắt với Hồng Tụ, Hồng Tụ lắc đầu, vẻ mặt cầu xin.
“Công tử, người tha nô tì đi.”
“Trong một tháng, không được ăn đùi gà!”
Tiêu Nguyên trừng mắt nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ vừa nghe xong lập tức đứng lên.
“Ba mươi vạn lượng!”
Đại Hoàng tử nhíu chặt chân mày, người nọ cố tình đối đầu với hắn.
“Tiếp tục kêu!”
“Ba mươi lăm vạn lượng!”
Hồng Tụ quay đầu, nhìn về phía Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên gật gật đầu.
“Bốn mươi vạn lượng!”
Khánh Nhạc đã ngây dại, nháy mắt đã bốn mươi vạn lượng, Khánh Nhạc bổ nhào qua, lôi kéo Tiêu Nguyên.
“Ngươi thật sự điên rồi? Nàng ta chỉ là kỹ nữ, nếu như ngươi thích, ngày khác, lại đến nghe đàn, cần gì phải đấu giá hôm nay, hơn nữa, ngươi cũng không phải nam tử a.”
Triệu Tuân cũng có chút tò mò, quay đầu nhìn nhìn phía đối diện, nhìn dáng người kia có chút quen mắt, còn cả tiểu tư kia cũng thế, chỉ là nhất thời hắn không nghĩ ra.
Nam tử kia trắng trẻo nõn nà lại bị một người khác râu ria đầy mép bám chặt, nhíu nhíu mày.
Tiêu Nguyên đẩy Khánh Nhạc ra.
“Thì sao, ta để nhìn cũng được a.”
Khánh Nhạc bị nàng làm tức chết rồi, bên kia lại hô năm mươi vạn lượng.
Khánh Nhạc bịt miệng nàng.
“Không được hô nữa, ngày sau ta muốn tránh nạn, Hữu tướng sẽ không cho ta vào cửa, làm không tốt còn có thể đánh gãy chân ta a!”
Tiêu Nguyên lắc lắc đầu, cười nhạt, cười thản nhiên, trong phút chốc Triệu Tuân hoảng hốt đến thất thần.
Rõ ràng người kia chính là Tiêu Cửu tiểu thư!
Một lúc lâu sau không có phản ứng, Đại Hoàng tử đang yên tâm, có chút đau lòng, trong nháy mắt đốt bốn mươi vạn lượng, dù là lạnh nhạt đến thế nào cũng không nhịn được mà cười miễn cưỡng.
Triệu Tuân vừa uống rượu, vừa nhìn móng vuốt của Khánh Nhạc vẫn đang khoác lên vai Tiêu Nguyên, cảm thấy không vui, hận không thể lấy đao băm nát.
Bỗng nhiên Khánh Nhạc cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, cả người lạnh run, thừa dịp Khánh Nhạc thất thần, Tiêu Nguyên nói với Hồng Tụ.
“Bảy mươi!”
Hồng Tụ sửng sốt, lại phát hiện Tiêu Nguyên tức giận, kiên trì đến cùng.
“Bảy mươi vạn lượng!”
Khánh Nhạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ngươi điên rồi! Thật sự điên rồi!”
Tiêu Nguyên lơ đễnh, trong lòng buồn bã, nuốt không trôi, thực khó chịu.
Hoa nương đã ngốc lăng, trơ mắt xem hai người này đấu giá, bảy mươi vạn đủ để mở Dĩ Phương các a.
Sắc mặt Đại Hoàng tử đột nhiên trầm xuống, nhìn Triệu Tuân không rõ cảm xúc, cắn răng một cái, phải dành được bằng bất cứ giá nào.
“Một trăm!”
Thị vệ lại hô một câu.
“Một trăm vạn lượng!”
Khánh Nhạc chỉ cảm thấy hai người này điên rồi, may mắn lần này bị đối phương theo tiếp, không nói thêm lời nào nữa, nàng đứng dậy kéo Tiêu Nguyên rời đi, nàng không muốn sau này đến Tướng phủ bị Lão phu nhân ghét bỏ đâu.
“Đi đi thôi! Nơi này chơi không vui, ta mang ngươi đi chơi chỗ khác, Hồng Tụ, đỡ chủ tử của ngươi, nàng uống say rồi, chúng ta trở về mau.”
Hồng Tụ hoàn hồn, chạy nhanh đến đỡ tay Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên cười nhạt, nàng vốn không định kêu tiếp, người này để cho Đại Hoàng tử.
Hồi lâu không thấy có phản ứng, hoa nương giải quyết dứt khoát.
“Tốt lắm, đêm đầu tiên của Thủy Tiên cô nương đã có chủ, chính là vị khách ở Thiên Tử các.”
Triệu Tuân nghe mê mẩn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người đang kề vai sát cánh đi xa dần kia, một cỗ lửa giận vô danh nổi lên cuồn cuộn, môi giương lên một chút trào phúng.