Tiêu Nguyên nhăn mày, không hờn không giận nhìn nhìn Hồng Loan, ánh mắt cực kỳ không kiên nhẫn.
“Nếu không phục thì dựa theo gia quy, tuy ngươi là tỳ nữ của ta, nhưng sai chính là sai, ta không thể công khai che chở cho ngươi. Nếu hôm nay ngươi bị oan uổng, ta nhất định cố gắng đến cùng, nhưng ngươi có bị oan không?”
Tiêu Nguyên ép sát từng bước, Hồng Loan kinh hãi lạnh cả sống lưng, bỗng nhiên nàng cảm thấy ánh mắt Tiêu Nguyên sắc bén dọa người, giống như có lực lượng thần bí nào đó khiến tiểu thư có thể nhìn thấu nàng.
“Nô tì…”
Hồng Loan giật giật môi, trước mặt nhiều người như vậy, Hồng Loan xấu hổ vô cùng, hận không thể chui xuống cái lỗ nào để trốn, nàng chớp mắt nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ bĩu môi, giả bộ không thấy, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
Hồng Loan thật đánh giận, nên dạy dỗ thật tốt, làm hại tiểu thư suýt mất mạng, bây giờ làm bại hoại thanh danh của tiểu thư, đáng đánh.
“Đánh!”
Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn mấy ma ma.
“Không cần lưu tình, ba mươi bản tử, một cái cũng không được thiếu, đánh ngay luôn đi!”
“Vâng!”
Rất nhanh, mấy ma ma đứng dậy, kéo Hồng Loan tới một cái ghế băng dài, ép Hồng Loan nằm lên.
Bang bang, hai cái bản tử thay nhau nện xuống, Hồng Loan không nhịn được kêu khóc thảm thiết, tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ hậu hoa viên.
Phạm thị nhìn Tiêu Nguyên, chỉ cảm thấy không giống ngày trước, từ khi ở Đại Chiêu tự về, Tiêu Nguyên không thân cận với bà, tránh Tiêu Nhược và Tiêu Oánh, trái lại lại thân thiết với Lão phu nhân.
Phạm thị cảm thấy có chút không ổn, cẩn thận ngẫm lại, gần như là do Tiêu Nguyên mới đẩy Tiêu Nhược và bà đi đến bước đường này, trong mắt mọi người, Tiêu Nguyên trở thành người bị hại.
“Tiểu cửu.”
Phạm thị đang muốn lại đó, lại thấy khóe mắt sắc bén của Tiêu Nguyên, vô thức lui ra phía sau.
“Ăn cơm không no sao? Đánh mạnh cho ta, một cái cũng không được thiếu.”
Tiêu Nguyên dời tầm mắt, nhìn về phía Thái Cúc, thân mình Thái Cúc run lên một chút.
“Nếu ngươi không tìm ra được nhân chứng chứng minh ngươi vô tội, phạt mười bản tử.”
Thái Cúc sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng, tất cả tiểu nha hoàn lùi về phía sau, Thái Cúc sốt ruột đến đỏ mặt, nhìn một tiểu nha hoàn trong đám đó.
“Bạch Sâm, lúc đó ngươi quét dọn ở gần đây, có nhìn thấy không?”
Nha hoàn gọi là Bạch Sâm lập tức lui về phía sau.
“Ta không nhìn thấy gì hết.”
Thái Cúc cắn môi, nổi giận.
“Cửu tiểu thư, nô tì nhận phạt.”
Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn Thái Cúc. Vừa rồi nha đầu này tìm rất đúng người, nhìn thẳng đến mục tiêu, quan sát tinh tế, hơn nữa tuổi còn nhỏ lại linh hoạt, đúng là người mà Tiêu Nguyên thích.
“Đánh!”
Tiêu Nguyên khẽ mở môi đỏ mọng, Thái Cúc cũng không giãy dụa, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Đánh xong mười bản tử, Tiêu Nguyên nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ hiểu ý tiến lên đỡ Thái Cúc.
Từ thắt lưng trở xuống, Thái Cúc không còn thấy có cảm giác gì, đau nhức run cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trán rỉ mồ hôi.
Bỗng nhiên, Tiêu Nguyên chỉ vào Thái Cúc, nói với Phạm thị.
“Mẫu thân, vừa hay tiểu cửu đang thiếu một đại nha hoàn, tiểu cửu muốn chọn Thái Cúc.”
Phạm thị sửng sốt.
“Tiểu cửu, Thái Cúc còn quá nhỏ, ngày mai mẫu thân để ma ma tìm xem, cho con chọn thêm vài người, Thái Cúc quen làm việc nặng nhọc, sao có thể tiến vào nội thất hầu hạ con?”
Bỗng nhiên Thái Cúc ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Sao Cửu tiểu thư lại mở miệng nói muốn chọn nàng?
Hồng Loan vừa nghe thấy lời này, mở to mắt rồi ngất xỉu.
“Mẫu thân, bởi vì nàng còn ít tuổi, tiểu cửu muốn đích thân bồi dưỡng nàng, nếu không được, đổi người khác cũng chưa muộn.”
Tiêu Nguyên khăng khăng giữ ý kiến, Phạm thị chỉ biết đồng ý.
Đánh phạt xong, Tiêu Nguyên khoát tay.
“Đi mời thái y đến.”
Hồng Tụ gật gật đầu, tìm hai nha hoàn kéo Hồng Loan đi, còn nàng dìu Thái Cúc đi từ từ, trở về Linh Lung các.
Nha hoàn trong viện nhìn Tiêu Nguyên với nhiều ý nghĩ khác nhau, hâm mộ Thái Cúc, từ một nha hoàn thấp kém trở thành nha hoàn nhất đẳng của Cửu tiểu thư, mười bản tử này thật có giá trị.
Còn có người không hiểu, nghĩ Tiêu Nguyên tùy hứng, tính tình nông nổi.
Tiêu Nguyên nghe xong, cười cho qua, đang muốn đi lại bị Phạm thị giữ tay lại.
“Tiểu cửu, mẫu thân muốn nói chuyện với con. Mặc kệ người khác nói thế nào, mẫu thân biết chắc chắn con oán trách mẫu thân thiên vị ngũ tỷ tỷ. Tiểu cửu a, mẫu thân luôn luôn xem con như thân nữ nhi, đối xử với con chẳng khác nào thân sinh, nhiều năm như vậy, mẫu thân đối với con như thế nào, chắc con cũng biết.”
Phạm thị nói xong, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
“Là ngũ tỷ tỷ của con không tốt, làm hỏng nhân duyên của con, mẫu thân cũng không còn cách nào khác a.”
Tiêu Nguyên cười nhạt, rút tay về.
“Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, tổ mẫu nói rất đúng, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mẫu thân làm như vậy, tiểu cửu không trách mẫu thân.”
Phạm thị nghe vậy nhíu chặt mày.
“Con nói là vẫn đang trách mẫu thân, ngũ tỷ tỷ vô liêm sỉ, mạo phạm con, lần này mẫu thân nhất định quản giáo nàng thật tốt, mới đầu mẫu thân không biết nàng dám làm chuyện xằng bậy như thế, nếu biết sớm ta đã đánh gãy chân nó, không để nó ra khỏi cửa nửa bước.”
Theo ý Lão phu nhân, thân mẫu khác với kế mẫu, thường ngày không nhìn ra điều gì, đến khi gặp chuyện mới biết tốt xấu.
Phạm thị lại nói.
“Phải làm thế nào con mới nguôi giận, mẫu thân đều chiều theo ý con, chẳng qua thân thể ngũ tỷ tỷ của con không tốt, không được ra gió, không lỡ để lại di chứng ảnh hưởng tới cả đời, chờ nàng khỏe hơn, mẫu thân nhất định để nó đến tạ lỗi với con.”
Phạm thị nghĩ nghĩ, Tiêu Nhược mà đi thì coi như xong, người duy nhất có thể khuyên nhủ Lão phu nhân chỉ có Tiêu Nguyên mà thôi.
Tiêu Nguyên cười lạnh.
“Quả nhiên mẫu thân vẫn hiểu rõ ngũ tỷ tỷ nhất, tiểu cửu nể tình tỷ muội, nếu ngũ tỷ tỷ mở lời, tiểu cửu sẽ rũ bỏ tất cả, cần gì phải đẩy hết trách nhiệm lên đầu con!”
Tiêu Nguyên càng nói càng tức giận, tức đến ngực phập phồng. Vừa vặn lúc này Mạn Chi đi ngang qua, liếc nhìn phía này, Phạm thị căng thẳng, vừa thất thần một chút, Tiêu Nguyên đã đi xa, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Về tới Linh Lung các, Tiêu Nguyên đi tìm Thái Cúc, Thái Cúc sửng sốt.
“Cửu tiểu thư.”
Tiêu Nguyên cúi người, thản nhiên nói.
“Hôm nay ngươi nhìn thấy cái gì?”
Thái Cúc kinh ngạc, cắn cắn môi, nửa ngày sau mới nói.
“Hôm nay nô tì không thấy gì cả.”
Tiêu Nguyên nghe vậy đứng lên, cười cười.
“Ngày sau cần phải nhìn cho rõ, đừng cô phụ kỳ vọng của ta, sai thì phải phạt, có thưởng có phạt.”
“Cửu tiểu thư, nô tì biết sai rồi, nô tì không nên xen vào việc của người khác.”
Vốn dĩ Thái Cúc còn oán hận Tiêu Nguyên, bỗng chốc biến mất vô tung vô ảnh, có lẽ là kính nể, ấn tượng trước kia về Cửu tiểu thư bỗng chốc thay đổi.
Đáy mắt Tiêu Nguyên phát ra vẻ cơ trí, Thái Cúc sững sờ, cúi đầu xấu hổ.
“Đa tạ Cửu tiểu thư cất nhắc, Thái Cúc sẽ không phụ sự kỳ vọng của tiểu thư.”
Tiêu Nguyên gật gật đầu.
“Trước tiên, chữa lành vết thương đi đã, những việc khác không cần nóng vội.”