Tiêu Nguyên không nói thêm điều gì nữa, nàng mang theo Khánh Nhạc đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến phình ra, lúc đi ra ngoài còn quên mang theo khăn che mặt.
“Ngươi đừng tức giận, ngươi mà tức giận thì nàng ta càng đắc ý.”
Ngoài miệng, Khánh Nhạc khuyên Tiêu Nguyên, trên thực tế, trong lòng nàng đang tức như điên. Nếu Tiêu Nguyên không ngăn cản, Khánh Nhạc hận không thể tiến lên cho Tiêu Nhược vài bạt tai.
Một người vàng nhạt, một người đỏ tươi, cả hai người đi nhanh qua trước mặt, đều nổi giận đùng đùng.
Triệu Tuân híp mắt, ánh mắt dừng dừng lại trên bóng dáng đỏ tươi kia. Trên mặt còn có vết sưng, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút hối hận, cái tát kia rất mạnh, sớm biết vậy hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vô tình hiện lên một chút buồn bã.
Hữu tướng nhíu mày, thả lỏng rất nhanh, quay đầu nói với Triệu Tuân.
“Triệu công tử, mời đi bên này.”
Triệu Tuân bất động thanh sắc, thu hồi tầm mắt, gật gật đầu.
“Cảnh trí trong phủ Tướng gia thật tốt.”
Khóe miệng Hữu tướng giương lên, hành lang chín khúc, núi giả lởm chởm, bốn phía đều là các gian phòng, đâu có gì đặc sắc?
Nhưng mà rất nhanh, Hữu tướng liền hiểu ý Triệu Tuân, cảnh mà hắn nói chỉ là hai thân ảnh vừa đi qua thôi.
“Triệu nhị gia có con mắt thật tinh tường, không như một số kẻ coi trân châu như mắt cá.”
Hữu tướng cảm thán như có như không, Triệu Tuân không phủ nhận, trước mặt Hữu tướng không cần giấu diếm tâm tư, Tiêu Nguyên đúng là minh châu khó tìm.
“Đa tạ Tướng gia khích lệ, minh châu bị chẹ đậy sẽ có ngày được mở ra, thế nào cũng tỏa sáng lộng lẫy lóa mắt, chẳng qua còn cần có người dốc lòng rèn giũa mới được.”
Triệu Tuân không khách khí, Hữu tướng tức giận đến trắng mắt. Triệu Tuân đúng là không khiêm tốn, vừa đặt cái gậy trúc liền trèo lên trên.
“Minh châu tất nhiên trân quý, nhưng nếu bị va chạm, bị tổn hại, không phải rất tiếc hay sao?”
Ngày Tiêu Nguyên bị đánh, Triệu Tuân cũng ở trên thuyền, Liên Tịch Dạ rơi xuống nước chắc chắn có liên quan đến thằng nhãi này, chẳng qua Tiêu Nguyên bị thương nên Hữu tướng có chút tức giận.
Triệu Tuân sờ sờ mũi, chuyện này là hắn không đúng, ngay cả Hữu tướng cũng đã nhìn ra, mà nha đầu ngốc kia không cảm giác được một chút gì.
Triệu Tuân để nàng bị thương mà hồi phủ, chỉ để thuận lợi cho việc giải trừ hôn ước, cũng đạt được hiệu quả trong dự tính, chỉ là, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu.
Hồi phủ, Triệu Tuân tìm Triệu Thất.
“Đến nhà kho mang lọ thuốc mỡ kia đến đây.”
Triệu Thất kinh ngạc, lọ thuốc mỡ kia là thứ hiếm có khó tìm, dùng để tiêu sưng, đúng là phí của trời mà!
Triệu Tuân thấy hắn đứng im, lại trừng mắt nhìn Triệu Thất, nhếch môi.
“Nhanh đi đi!”
Triệu Thất không dám lắm miệng, vội vàng đi tìm, nửa nén hương sau đưa tới cho Triệu Tuân.
Chờ khi trời tối hẳn, Triệu Tuân điểm mũi chân, phi thân nhảy lên, hòa nhập vào bóng đêm, Triệu Thất im lặng đuổi theo sau, trong lòng có chút khϊếp sợ.
Cứ đến Hữu Tướng phủ như vậy, có phải hắn sẽ bị bắn thành con nhím không?
Suy nghĩ như vậy làm chân mềm nhũn xém chút nữa rớt xuống, Triệu Tuân ngoái đầu lại nhìn Triệu Thất, Triệu Thất ổn định tâm trạng, cắn răng không hé nửa lời.
Bay qua một bức tường, Triệu Thất mở to mắt, đi theo Triệu Tuân, chạy thẳng một mạch đến Linh Lung các.
Triệu Tuân ra vẻ ngựa quen đường cũ, Triệu Thất yên lặng dựng thẳng ngón tay cái trong lòng, Gia nhà hắn đã nhìn qua một lần thì sẽ không quên, bỗng chốc liền nhớ kỹ Linh Lung các.
“Gia, thuộc hạ trông coi cho người.”
Triệu Thất rất có tính tự giác.
Triệu Tuân đứng sát cửa sổ, nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách, nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy hơi nước mờ mờ ở bên trong.
Đang tắm?
Triệu Tuân kinh ngạc, lại đợi một lúc lâu.
Tiêu Nguyên thích tắm bồn, nhất là khi tâm tình không tốt, khịt khịt mũi, ban ngày bị Tiêu Nhược chọc tức.
“Tiểu thư, nước lạnh rồi, cẩn thận cảm lạnh.”
Tiêu Nguyên đứng lên rầm một tiếng, mặc trung y màu đỏ, để nha hoàn tùy ý xoa xoa mái tóc.
“Được rồi, đều đi xuống đi, ta muốn ngủ.”
Tiêu Nguyên khoát tay, lời nói của Tiêu Nhược lúc sáng cứ văng vẳng bên tai, có chút phiền chán.
Rất nhanh, nha hoàn lui ra ngoài hết, Tiêu Nguyên vẫn không yên tâm, không biết bên chỗ phụ thân thế nào, hay là vẫn có nhiều người không tin nàng, hay thật sự phải gả cho Liên Tịch Dạ.
Lâm vào trầm tư, Kiêu Kỵ Hầu không dám lại đến nữa, nhưng nàng cũng không đồng ý gả cho cái tên Liên Tịch Dạ mặt người dạ thú kia.
Két…Tiếng cửa mở ra, tiếng bước chân tới gần, Tiêu Nguyên vẫn chưa phát hiện, miệng vô ý thức nỉ non.
“Rốt cuộc là ai không sợ Liên Tịch Dạ?”
Triệu Tuân cười yếu ớt.
Nàng còn đang suy nghĩ vấn đề này.
“Hỏi Hữu tướng.”
“Phụ thân không nói a…”
Tiêu Nguyên trả lời xong, cảm thấy có gì đó sai sai, đột nhiên mở to mắt nhìn người vừa tới, trường bào xanh mực, dung nhan tuyệt sắc như được điêu khắc đang bước đến gần rèm.
“Ngươi!”
Triệu Tuân ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới trước sập, để ngón tay thon dài đặt lên trước miệng nàng.
“Suỵt!”
Tiêu Nguyên ở chung với hắn vài lần, lá gan cũng lớn lên, không sợ nữa.
“Sao công tử lại tới đây?”
Tiêu Nguyên gạt tay Triệu Tuân ra, tức giận nói.
Có thể là vừa tắm rửa xong, trên người Tiêu Nguyên còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, tóc dài hơi ẩm buông trên vai, đen bóng như trù, chưa trang điểm, da như mỡ đông, màu da trắng, non mềm như có thể nhỏ ra sữa. Đôi mắt long long như hai hạt châu mang theo một tia mị hoặc, không biết lớn thêm chút nữa thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Triệu Tuân hoảng hốt, đáy mắt mang theo ý cười. Đột nhiên hắn thu lại ý cười.
Má phấn vẫn còn sưng đỏ, không ăn khớp với nhau, làm nền cho đôi mắt mở to nhưng có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Triệu Tuân lấy bình sứ trong ngực áo ra, ngón tay thon dài chấm một chút mỡ bên trong rồi đưa đến trước mặt nàng.
Tiêu Nguyên không tự giác lui ra phía sau, một bàn tay khác nắm chặt cánh tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má, cảm giác mát lạnh thoải mái, Tiêu Nguyên không giãy giụa nữa.
“Hừ! Ta biết rồi, công tử đang chột dạ, cố ý đến lấy lòng ta.”
Tiêu Nguyên thở phì phì, gò má phập phồng, thiếu chút nữa Triệu Tuân bật cười, đầu ngón tay lướt nhẹ qua má, nhẹ nhàng mềm mại, giống một miếng đậu hũ.
Nha đầu này, rốt cục cũng tỉnh táo lại, do trước đây hắn thấy chết mà không cứu, tức giận cũng đúng, vết thương này cũng thật nghiêm trọng, thế này mà Liên Tịch Dạ cũng ra tay được? Vì mặt hàng thế kia mà dám làm nàng bị thương, Triệu Tuân có chút tức giận.
Còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy Tiêu Nguyên có chút đắc ý, mở miệng nói.
“Nếu Liên Tịch Dạ biết công tử đá hắn xuống nước, nhất định sẽ không bỏ qua công tử. Công tử yên tâm, người giúp ta hả giận, sao ta có thể bán đứng người được, bất quá thuốc mỡ này thật tốt, sau khi thoa lên không thấy đau nữa.”
Tiêu Nguyên dứt lời, Triệu Tuân sợ run.
Nha đầu này đang nghĩ gì vậy?
Nhất thời tức giận nói.
“Xem như cô nương cũng biết phân biệt tốt xấu, thuốc mỡ này cô nương cầm đi, mỗi ngày thoa hai lần, không tới hai ngày sẽ hết sưng.”
Tiêu Nguyên cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy.
Triệu Tuân thấy nàng vẫn chưa thông suốt, không khỏi có chút nổi giận.
Hữu tướng là lão hồ li, sao không di truyền đến Tiêu Nguyên dù chỉ một chút?
Triệu Tuân nhìn nàng, chậm rãi nói.
“Người mà cô nương nói, ta không sợ. Ta không sợ Tam Hoàng tử, lại càng không sợ Đại Hoàng tử.”