Chương 189: Bố trí

Mặc dù Đông Minh Đế còn chưa hạ chỉ nhưng lời Lâm tần đã xác thực, cứ cách mấy ngày sẽ triệu kiến Lâm Nhứ, không ngừng tẩy não nàng, dụ dỗ đe dọa khiến nàng tức nghẹn cả người không có chỗ phát tác.

“Con yên tâm, sau này Trưởng Hoàng tôn nhất định do con sinh ra, đây mới là tử tôn của Lâm gia, cô cô nhất định sẽ không hại con.”

Lâm Nhứ nghe vậy, tức giận trong lòng mới dịu đi một chút, chỉ có thể cắn răng đáp ứng.

“Ngày mai Hoàng tiểu thư sẽ vào Kinh, con đừng làm loạn.”

Lâm tần vẫn luôn nhắc đi nhắc lại.

Trước kia bà vô cùng yêu thích Lâm Nhứ, nhưng nay Lâm Nhứ suốt ngày gây chuyện bên ngoài, hủy diệt hoàn toàn ấn tượng tốt trong lòng Lâm tần.

Lâm Nhứ gật đầu.

“Nhứ Nhi đã hiểu, cô cô yên tâm, Nhứ Nhi biết giữ đúng mực.”

“Hài tử ngoan, con hy sinh vì Minh Nhi nhiều như vậy, Minh Nhi nhất định sẽ cảm kích con.”

Lâm tần cười rất dịu dàng, Lâm Nhứ cười miễn cưỡng, nụ cười đó còn khó nhìn hơn cả khi khóc.

Dường như Lâm tần vừa nghĩ đến điều gì, liếc nhìn Lâm Nhứ.

“Nhứ Nhi, sau này con ít qua lại với vị Hãn Linh Huyện chủ một chút.”

Lâm Nhứ không tin, nhìn Lâm tần, Lâm tần thản nhiên cười.

“Hãn Linh Huyện chủ là thân biểu muội của Nhị Hoàng tử, không cùng thuyền với chúng ta.”

“Vâng!”

Lâm Nhứ gật đầu.

Ra khỏi Ngọc Hòa cung, khuôn mặt Lâm Nhứ trở nên vặn vẹo.

“Tất cả đều là ả tiện nhân Tiêu Nguyên kia phá hỏng chuyện tốt của ta!”

“Tiểu thư, Hoàng Thượng vừa hạ chỉ thả Đại Hoàng tử, nhưng Đại Hoàng tử không được ra khỏi thành.”

Lâm Nhứ nghe vậy sắc mặt lạnh hơn.

“Còn không phải vì Hoàng Tử Huỳnh sao!”

Lâm Nhứ buồn bực xoay người rời đi.

Sau khi trở về Lâm phủ, những đồ đạc nào dễ vỡ trong phòng đều bị đập nát. Không nuốt nổi nỗi tức giận này, đôi mắt đỏ đậm vô cùng đáng sợ.

“Tiểu thư, Chân Đại tiểu thư đến.”

Lâm Nhứ liếc nhìn nha hoàn, lập tức nhớ lời Lâm tần, không vui nói.

“Nói ta không khoẻ, không tiện gặp khách.”

“Vâng!”

Chân Nhan được nha hoàn báo lại, nhẹ giọng nói.

“Nếu Lâm tỷ tỷ không khoẻ, vậy ngày khác ta lại đến thăm, nhắn Lâm tỷ tỷ giữ gìn sức khỏe.”

Nha hoàn đáp lại, sau đó rời đi.

Chân Nhan rời khỏi Lâm gia, đôi mắt xẹt qua một chút âm u.

“Phái người trông chừng, đừng để ả lại hóa thành con thiêu thân gây chuyện khắp nơi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Sáng sớm, Lâm Nhứ rửa mặt xong đang định ra ngoài, nửa đường bị nha hoàn chặn lại, vẻ mặt Lâm Nhứ không vui.

“Tiểu thư, lão gia nói mấy ngày tới để tiểu thư nghỉ ngơi ở nhà, không cho phép ra ngoài nửa bước.”

Lâm Nhứ vừa nghe liền nổi giận.

“Biểu ca thật vất vả mới được thả ra, ta muốn đi thăm biểu ca cũng không được sao?”

Vẻ mặt nha hoàn khó xử.

“Tiểu thư, ngoài cửa đều là thị vệ trông coi, tiểu thư cũng không ra được. Nhưng mà lão gia nói ba ngày sau sẽ để tiểu thư ra ngoài, tiểu thư nhẫn nhịn một chút.”

Lâm Nhứ oán hận nghiến răng nghiến lợi, đoán chừng cũng biết nguyên do vì sao, Đại Hoàng tử được giải bỏ lệnh cấm cũng là vì Hoàng Tử Huỳnh!

Lâm gia không để nàng ra ngoài vì sợ nàng gây chuyện, Lâm Nhứ nổi giận.

“Gọi mẫu thân đến chỗ ta, ta có việc muốn gặp mẫu thân.”

Nha hoàn do dự một chút, Lâm Nhứ trừng mắt lên.

“Thế nào, ta không được ra ngoài, chẳng lẽ cũng không được gặp mẫu thân?”

“Vâng, nô tì đi tìm phu nhân ngay.”

Lâm Nhứ thở phì phì trở về phòng, chỉ chốc lát sau Lâm phu nhân đã tới.

“Nhứ Nhi, phụ thân con cũng chỉ muốn tốt cho con, con nghỉ ngơi an tĩnh vài ngày, đừng kiếm cớ gây sự.”

Lâm phu nhân vừa vào cửa liền nói mấy câu phủ đầu, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

“Nhứ Nhi, không phải mẫu thân không giúp con, con cũng biết tính phụ thân của con rồi đó, con làm tổn hại đến thanh danh của Lâm gia, nếu không phải mẫu thân cầu xin e rằng con đã bị trách phạt nặng rồi. Nếu người mất đi giá trị, mẫu thân cũng không bảo vệ con được.”

Trong một đêm dường như Lâm phu nhân cũng già đi không ít, có vài phần suy sút. Vì chuyện của Lâm Nhứ, bà và Lâm Phỉ cũng tranh cãi nhiều lần, nếu cứ tiếp tục, nhất định Lâm phu nhân sẽ bị Lâm Phỉ ghét bỏ.

Lâm Nhứ oan ức.

“Mẫu thân, sao ngay cả người cũng nói đỡ người ngoài thay cho nữ nhi, nữ nhi đã chịu đủ oan ức, nay lại bị phụ thân giam lỏng, không phải do Hoàng Tử Huỳnh đã hồi Kinh, Đại biểu ca làm bạn cùng ả sao, thật sự nữ nhi không cam lòng.”

Lâm Nhứ vội vàng ôm lấy tay Lâm phu nhân.

“Mẫu thân, người thay nữ nhi cầu tình bảo phụ thân để cho Nhứ Nhi ra ngoài đi, nữ nhi chỉ muốn thăm biểu ca một chút, sẽ không gây chuyện.”

Lâm phu nhân xoa xoa thái dương.

“Nhứ Nhi, chuyện cho tới nước này con không thể lựa chọn, chuyện của Điện hạ không tới lượt chúng ta nhúng tay vào. Nếu con tiếp tục gây chuyện, không chỉ Điện hạ mà ngay cả Lâm gia cũng không buông tha cho con, kết cục thế nào tự con nhìn ra được.”

Lâm Phỉ lo lắng về Lâm Nhứ, cho nên mới phái người trông giữ Lâm Nhứ.

Đêm mai là yến tiệc đón gió tẩy trần cho Hoàng Tướng quân, lỡ may xảy ra chuyện gì, hỏng mất chuyện lớn, Lâm gia không gánh nổi trọng trách này.

Lâm Nhứ bĩu môi.

“Mẫu thân cũng giống phụ thân, tất cả đều vì lợi ích của Lâm gia, chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của con.”

“Nhứ Nhi!”

Lâm phu nhân đứng lên.

“Vì để gả con cho Điện hạ, mẫu thân đã nói bao lời hay ý đẹp với Lâm tần nương, gặp bao nhiêu trắc trở, mẫu thân đâu kể công kể khổ gì?”

Vẻ mặt Lâm phu nhân tràn đầy thất vọng, chỉ cảm thấy Lâm Nhứ không hiểu nỗi khổ tâm của bà.

“Trắc phi chỉ là giải pháp tạm thời, dù con có gây chuyện làm loạn, vị trí Chính phi kia còn có thể đoạt lại được hay sao? Hay là muốn kéo toàn bộ Lâm gia cùng chôn sống với con!”

Chẳng qua Lâm Nhứ cũng chỉ bực tức oán giận mấy câu, không ngờ Lâm phu nhân lại phản ứng lớn như vậy.

“Mẫu thân, nếu nữ nhi như thoái nhượng thì mặt mũi của Lâm gia phải để vào đâu, chẳng phải chúng ta cũng được tính là Hoàng thất hay sao?”

Vẻ mặt Lâm phu nhân thất vọng não nề. Một khi Lâm Nhứ nhắc đến chuyện của Đại Hoàng tử liền mất đi lý trí, tự đâm vào ngõ cụt, dáng vẻ liều mạng điên cuồng.

“Nhứ Nhi, con nhớ lại chuyện của Tịch Nhi ba năm trước đi, nếu con vẫn cố chấp Lâm gia tuyệt đối sẽ không giúp con. Bằng vào tình cảm mẫu – nữ hai chúng ta, mẫu thân nhất định giúp con rời khỏi Lâm gia.”

Lâm phu nhân hạ quyết tâm.

Nếu không đánh thức Lâm Nhứ thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Nhứ nghe vậy liền trắng mặt.

“Sao mẫu thân lại nói nghiêm trọng như vậy….”

Vài năm trước, Lâm Tịch đích nữ chi thứ hai bị Lâm gia vứt bỏ, bị loạn côn đánh chết, vứt xác nơi hoang vu, bị Lâm gia xóa tên khỏi gia phả.

Lâm phu nhân liếc nhìn Lâm Nhứ.

“Bây giờ là thời khắc quan trọng, con đừng tự hành động theo ý mình. Chuyện con gây ra tổ phụ cũng đã biết hết rồi, tổ phụ con sẽ không quan tâm con có phải đích nữ của Lâm gia hay không, phụ thân con cũng sẽ không cầu tình cho con. Muốn làm người bị vứt bỏ hay muốn trở thành người khiến Lâm gia mở mày mở mặt, tự con lựa chọn!”

Nói xong Lâm phu nhân rời đi mà không quay đầu lại, để một mình Lâm Nhứ ngồi ngẩn người trên giường với sắc mặt vô cùng khó coi.

Lời Lâm phu nhân khiến Lâm Nhứ bình tĩnh không ít.

Ngày thứ hai, Lâm Nhứ ngồi ngẩn người trên hành lang.

“Hoàng tiểu thư đến Lâm gia bái phỏng, thật sự rất xinh đẹp, đứng cùng Đại Hoàng tử như một đôi kim đồng ngọc nữ do trời đất tạo nên.”

“Đúng vậy, Hoàng tiểu thư tư thế oai hùng hiên ngang nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng của nữ nhân, hôm qua cưỡi ngựa vào kinh, toàn bộ Kinh đô đều truyền tai tả lại phong tư của Hoàng tiểu thư, ít nhất ở Kinh đô khó mà tìm ra đối thủ.”

“Nghe nói là Đại Hoàng tử tự mình ra cổng thành đón, Đại Hoàng tử đối xử với Hoàng tiểu thư vô cung dịu dàng…”

Tiểu nha hoàn ngồi xổm góc tường líu ríu kể lại, cách một bức tường phía sau, sắc mặt Lâm Nhứ càng ngày càng âm trầm.

Nay Hoàng Tử Huỳnh thay thế địa vị của nàng, toàn bộ Kinh đô đều khen Hoàng Tử Huỳnh, chút lý trí còn sót lại của Lâm Nhứ lại sắp bị phá nát.

“Buồn cười! Đoạt địa vị của ta còn dám nghênh ngang như vậy!”

Lâm Nhứ nghiến răng nghiến lợi, lửa giận tích góp từng tí một qua nhiều ngày nay bắt đầu bùng lên, lời Lâm phu nhân khuyên bảo đã bị vứt hết khỏi đầu.

Lại nghe bên kia nói tiếp.

“Nhưng vì sao Đại Hoàng tử đến Lâm phủ cũng không đến thăm tiểu thư một chút. Ngày mai là yến tiệc, nếu Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ tứ hôn, chẳng phải tiểu thư sẽ không còn cơ hội nào sao?”

“Suỵt!”

Nha hoàn nhìn bốn phía.

“Không phải vì tiểu thư tự làm bẽ mặt trước bao nhiêu người, làm Đại Hoàng tử mất mặt. Phu nhân đề nghị Đại Hoàng tử đến thăm tiểu thư, nhưng lại bị Đại Hoàng tử cự tuyệt, mọi người đều nói Đại Hoàng tử chán ghét tiểu thư, muốn nhân cơ hội này để giải trừ hôn ước đấy.”

“Giải trừ hôn ước?”

“Vừa rồi ta đi dâng trà chính tai nghe thấy, mấy ngày nữa lão gia sẽ gả tiểu thư đi xa, cho nên lão gia mới cố ý bắt tiểu thư không được ra ngoài, thông báo cho bên ngoài tiểu thư bị bệnh nặng cần phải tĩnh dưỡng, cho nên mới thoái vị tặng cho Hoàng tiểu thư làm Đại Hoàng tử phi nha.”

Lâm Nhứ nghe vậy không thể nhịn nổi nữa, hét lớn một tiếng.

“Đủ rồi, đều câm miệng cho ta, người đâu bắt hết chúng nó lại cho ta!”

Phía bên kia tường, đám nha hoàn nghe vậy liền bỏ chạy, chờ đến lúc Lâm Nhứ đuổi đến đã không còn một bóng người, Lâm Nhứ bị thị vệ ngăn ở cửa, nàng oán hận nghiến răng nghiến lợi những cũng không thể thoát được ra ngoài.

“A! A!”

Lâm Nhứ tức đứng dậm chân.

“Để một tiện tỳ ngang vai ngang vế với ta, lại dám nói xấu ta như thế, một đám đều nhục mạ ta. Ta mới là Đại Hoàng tử phi, đây là thánh chỉ! Ta tuyệt đối không thoái nhượng!”

Ánh mắt Lâm Nhứ lóe lên một tia ngoan độc.

‘Nàng nhất định sẽ nghĩ cách đi ra ngoài, ngăn cản hôn sự này.’

Hữu Tướng phủ.

“Tiểu thư, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.”

Thanh Dư gật đầu với Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên tươi cười, chỉ cần chờ mấy ngày sau ngồi xem diễn.

Kiếp trước Hoàng Tử Huỳnh không liên quan gì đến Đại Hoàng tử, ngược lại lại có mối quan hệ không rõ ràng với Thần Vương Thế tử, kiếp này quỹ đạo lại thay đổi không ít.

Tiêu Nguyên có vài phần yêu thích Hoàng Tử Huỳnh, tư thế oai hùng hiên ngang, tính tình ngay thẳng dám yêu dám hận.

Một vị nữ tử xuất sắc như thế lại kết duyên với Đại Hoàng tử thì vô cùng đáng tiếc, về tình về lý, Tiêu Nguyên đều sẽ không để chuyện này xảy ra.

Từ khi Hoàng Tử Huỳnh hồi Kinh, Đại Hoàng tử luôn bầu bạn bên cạnh.

Y phục váy dài xanh nhạt xinh đẹp động lòng người, mái tóc dài chỉ buộc lên đơn giản, cũng không mang nhiều trang sức tinh xảo, những lại vừa phải tao nhã quý khí, giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ hiên ngang, khiến người ta nhìn vào liền sinh ra lòng hảo cảm.

“Điện hạ, hôm nay cũng không còn sớm nữa, chi bằng Điện hạ trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

Hoàng Tử Huỳnh hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhi ngay trước mặt Đại Hoàng tử, giơ tay nhấc chân trở nên dịu dàng thục nữ.

“Cũng tốt, Hoàng tiểu thư trở về nghỉ ngơi sớm, nếu cần giúp đỡ gì, cứ việc nói ra, sau này nếu có cơ hội Bản điện lại bồi tiểu thư đi ngắm phong cảnh Kinh đô. Yến tiệc ngày mai, Bản điện sẽ phải người đón Hoàng tiểu thư.”

Giọng điệu Đại Hoàng tử không nhanh không chậm, vẫn duy trì khoảng cách đúng mực, không thể hiện quá mức.

Dung nhan Hoàng Tử Huỳnh mềm mại, hơi ửng đỏ.

“Vậy làm phiền Điện hạ rồi.”

Hoàng Tử Huỳnh nói xong liền đi theo nha hoàn vào Hoàng phủ, khóe miệng vẫn luôn tủm tỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt.

Cho đến khi thân ảnh của Hoàng Tử Huỳnh biến mất, Đại Hoàng tử mới xoay người rời đi, khóe miệng vẽ ra nụ cười châm chọc.

Ngày hôm sau.

Cung yến tổ chức vô cùng xa hoa.

Hoàng Tướng quân ra trận gϊếŧ địch, bắt được không ít tù binh, Đông Minh Đế rộng lượng trực tiếp thăng quan chính nhị phẩm, cũng phong Hoàng Tử Huỳnh thành Quận chúa.

Cuộc đời này của Hoàng Tướng quân chỉ có một nữ nhi, không thú người khác, cho nên Hoàng Tử Huỳnh nói gì nghe nấy, là bảo bối của ông.

Đại Hoàng tử vẫn luôn đứng cạnh Hoàng Tướng quân, đúng chừng đúng mực không ra vẻ xu nịnh lấy lòng, vẫn duy trì thân phận Hoàng tử cao ngạo, đĩnh đạc ngay thẳng, khiến Hoàng Tướng quân nhìn với cặp mắt khác xưa.

Đại Hoàng tử thấy Hữu tướng đi tới, nhíu mày cười.

“Sao hôm nay Tướng gia lại có thời gian tham gia cung yến thế này? Bản điện nhớ từ trước đến nay Tướng gia không thích náo nhiệt.”

Hữu tướng liếc nhìn Đại Hoàng tử.

“Điện hạ nhớ đúng rồi. Hoàng Tướng quân một đời kiêu hùng, thay Đông Minh giải quyết không ít phiền toái, Bản tướng chỉ đến kính chén rượu, không tính là thất lễ chứ?”

Hữu tướng tránh mũi nhọn, cố tình hạ thấp phong thái.

Đại Hoàng tử tiếp tục khıêυ khí©h.

“Tướng gia cần gì phải khiêm tốn. Bản điện còn nhớ rõ năm đó Tướng gia và Hoàng tổ phụ cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, chiến công hiển hách, chưa từng bại trận, chỉ sợ khắp thiên hạ cũng không tìm ra được ai sánh bằng.”

Hữu tướng liếc nhìn Đại Hoàng tử, lại nhìn Hoàng Tướng quân, người tập võ luôn có một sở thích, chính là bàn luận, Hoàng Tướng quân là Đại tướng quân dũng mãnh, một đường vào Kinh được người người tung hô ca ngợi, nay xuất hiện một người còn có vẻ lợi hại hơn ông ta, Hoàng Tướng quân sẽ sinh ra ý nghĩ coi Hữu tướng là đối thủ.

Đại Hoàng tử càng ca ngợi Hữu tướng, Hoàng Tướng quân xem Hữu tướng là đối thủ thậm chí là địch nhân.

“Điện hạ quá khen, đó đều là chuyện cũ không cần nhắc lại. Nay Hoàng Tướng quân uy chấn tứ phương, ai lại không biết uy danh của Hoàng Tướng quân cơ chứ. Nếu có một ngày Hoàng Tướng quân và Bản tướng cùng đứng trên chiến trường, Bản tướng còn cần Hoàng Tướng quân chỉ giáo nhiều hơn.”

Hữu tướng tiếp tục khiêm tốn, không thèm quan tâm Đại Hoàng tử nói gì.

Hoàng Tướng quân nghe vậy liền tươi cười với Hữu tướng.

“Tướng gia khiêm tốn.”

Đại Hoàng tử lại nói.

“Tướng gia nay bỏ võ theo văn, đứng đầu trăm quan, tay cầm quyền lớn, hiệu lệnh một tiếng ai dám không theo, liền nói đến nhóm thuộc hạ ngàn kỵ quân của Tướng gia đi, tung hoành chiến trường không người có thể địch, người người lấy một địch trăm, mọi người đều biết, Tướng gia chỉ cần đứng sau bày mưu tính kế, đâu cần đích thân lên chiến trường chém gϊếŧ đâu.”

Hoàng Tướng quân cũng có một đội quân tinh nhuệ, được xưng lấy một địch trăm, nay bị đem ra so sánh lại thấy vô cùng kém cỏi, dù sao binh quyền trong tay Hữu tướng còn nhiều hơn Hoàng Tướng quân rất nhiều.

Đều là thất phu, Hữu tướng lại có thể an nhàn hưởng thụ ở Kinh đô, tay cầm quyền lớn, mà ông lại chỉ có thể giữ gìn biên quan, so sánh thấy hai người cũng giống nhau, nhưng trong lòng Hoàng Tướng quân lập tức phẫn nộ vì bất công.

Hữu tướng cười nhạt liếc nhìn Đại Hoàng tử đắc ý, lười cãi lại hắn.

Đại Hoàng tử nhận được tin, tối nay Đông Minh Đế sẽ sắc phong Lâm tần trở thành Thục phi. Kể từ đó, Đại Hoàng tử sẽ có thể trở mình.

Đại Hoàng tử vốn cố tình đắc tội Hữu tướng, càng không cố kỵ chút nào, không ngừng châm chọc Hữu tướng.

Hữu tướng hiếm khi vui vẻ đáp lại vài câu, sau đó cũng không thèm quan tâm đến Đại Hoàng tử.

Cùng hồi Kinh với Hoàng Tướng quân còn không ít tướng sĩ, bởi vì liên quan đến Hoàng Tử Huỳnh, họ đều ủng hộ Đại Hoàng tử, mà bên phe Liên Thái Hậu đương nhiên cũng không ngừng cố gắng làm thân với Hoàng Tướng quân, ngay cả Đại Hoàng tử cũng được thơm lây, dáng vẻ này so với trước đây quả thực khác hẳn một trời một vực.

Đại Hoàng tử lại không kiêng dè chút nào, liếc nhìn Hữu tướng.

“Đáng tiếc, Triệu Hầu gia không ở đây, nếu không còn có thể luận bàn cùng Hoàng Tướng quân một chút.”

Hữu tướng thấy thế cũng quay về ngồi vào vị trí, trên mặt mỉm cười vui vẻ.

“Không vội, sau này sẽ còn nhiều cơ hội.”

Đại Hoàng tử hiếm khi có tâm trạng tốt như hiện nay, lửa giận tích góp bao lâu nay như được phát tiết.

Cả buổi tối Lâm tần tán gẫu với Hoàng Tử Huỳnh không tha, càng nhìn càng thuận mắt, khen ngợi Hoàng Tử Huỳnh trên chục lần, còn Hoàng Tử Huỳnh đứng ở bên cạnh, vẻ mặt e lệ.

Đến khi Đông Minh Đế xuất hiện, sắc mặt có vài phần khó coi, Lâm tần liền hỏi.

“Hoàng Thượng, đã xảy ra chuyện gì?”

Đông Minh Đế hừ lạnh vài cái, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

“Hồi Hoàng Thượng, Thương Châu bỗng nhiên bạo loạn, dân chúng trôi dạt khắp nơi, nếu không ngăn lại không biết hậu quả sẽ còn tệ đến thế nào nữa.”

“Hoàng Thượng, bây giờ Thương Châu đã bị chiếm đóng, qua Thương Châu đến Tùy Châu, Tùy Châu là biên thành quan trọng của Đông Minh, tuyệt đối không thể thất thủ.”

Chỉ chốc lát sau, có mấy đại thần liên tiếp quỳ xuống cầu Đông Minh Đế trợ giúp.

Lâm tần biến sắc.

“Sao đột nhiên Thương Châu lại xảy ra chuyện, Tam Hoàng tử có sao không?”

“Bẩm nương nương, Tam Hoàng tử bặt vô âm tín, không biết tung tích.”

Một câu ngắn ngủn triệt để khiến sắc mặt Lâm tần biến đổi, vội vàng nhìn về phía Đông Minh Đế.

“Hoàng Thượng, Dạ Nhi vẫn đang ở Thương Châu, xin Hoàng Thượng phái binh tương trợ.”

“Hừ! Đám man di thật quá đáng không thể chịu được, không ngừng quấy rầy Đông Minh, nếu không hành động, sẽ tổn hại đến quốc uy của Đông Minh!”

Đông Minh Đế giận dữ, bàn tay to phách về phía cái bàn, vẻ mặt tức giận.

Lâm tần gật đầu, không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, lo lắng nói.

“Hoàng Thượng nói rất đúng, nhất định phải mau chóng nghĩ cách cứu Dạ Nhi.”

Không biết vì sao, Đại Hoàng tử lại nhíu mày, có cảm giác bất an không rõ nổi lên.

“Phụ hoàng, chuyện này phải cẩn thận suy xét, đã nhiều năm nay man di không nổi loạn đánh chiếm, sao đột nhiên lại làm Thương Châu bạo loạn, biết đâu đấy chỉ là thổ phỉ chứ không phải man di? Chi bằng để quan viên lân cận Thương Châu phái binh tiếp viện, tìm hiểu rõ ngọn ngành trước.”

Lâm tần liếc nhìn Đại Hoàng tử.

“Nếu chỉ là thổ phỉ bình thường, hà cớ gì truyền tin đến Kinh đô, nay Tam Hoàng tử mất tích không rõ, chắc chắn là lũ man di làm.”

Bị Lâm tần bác bỏ trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Đại Hoàng tử cứng đờ.

“Hoàng Thượng, lần này tuyệt đối không phải là thổ phỉ, thổ phỉ không dám gióng trống khuya chiêng tấn công dân chúng. Lần này số dân chúng thương vong rất nhiều so với trước đây, có không ít dân chúng chạy trốn sang những thành trì lân cận. Nếu không kịp thời xử lý, e sẽ để mọi người kinh sợ, đến lúc đó phiền toái lại càng lớn hơn.”

Đông Minh Đế nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nhìn xung quanh một vòng.

“Chư vị ái khanh có ý kiến gì không?”

Đại Hoàng tử nhìn Hữu tướng, đang muốn mở miệng đã thấy Hữu tướng đứng lên.

“Bẩm Hoàng Thượng, vi thần nguyện lãnh binh xuất chiến, bình định man di. Từ trước đến nay Đông Minh và man di chưa từng đánh một trận chính thức nào, nếu lần này có thể bình định man di, sẽ tạo nên quốc uy cho Đông Minh.”