MM: Từ chương này trở đi ta đổi xưng hô của TT – TN thành huynh – muội, ta – muội, huynh – ta tùy theo ngữ cảnh thay vì xưng hô chàng – nàng trước đó vì 2 người chưa chính thức đại hôn, hơn nữa nghe chàng – nàng cũng hơi gượng. Lúc nào làm màu thì để chàng – nàng.
Sau khi Tiêu Nguyên hồi phủ tâm trạng tốt lên nhiều, đưa cho Tiêu Lão phu nhân một chút đồ ăn rồi trở về Linh Lung các, đồ ăn ngọt ngào như mật.
“Tiểu thư, Hầu gia hôm nay thật oai phong.”
Hồng Tụ cũng vui vẻ theo Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên bĩu môi.
“Vốn do hắn tự rước hoa đào, hắn không giải quyết, chẳng lẽ lại đợi ta đi giải quyết?”
Hồng Tụ che miệng cười khẽ, trong lòng biết Tiêu Nguyên miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, đang muốn nói thêm thì thấy Thanh Dư nói.
“Tiểu thư, Hầu gia đến rồi.”
Tiêu Nguyên nghe vậy liền đứng bật dậy.
“Giữa ban ngày ban mặt, hắn đến làm gì?”
Hồng Tụ không hiểu ra sao.
“Sao ban ngày lại không thể đến?”
Tiêu Nguyên liếc nhìn Hồng Tụ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hận không thể tự cắn lưỡi mình.
“À! Ta không có ý đó, nếu người ngoài nhìn thấy…”
“Hôm nay ở Lưu Phương các có rất nhiều người đều nhìn thấy mà.”
Tiêu Nguyên nghẹn lời, ngước mắt lên nhìn thấy một người phi nhanh vào.
Người tới dung nhan tinh xảo, khóe miệng mỉm cười, vẫn mặc y phục buổi sáng hôm nay, rõ ràng là quan phục màu lam tầm thường, nhưng mặc trên người hắn lại mang theo phong thái khác biệt.
Không đợi Triệu Tuân mở miệng, Hồng Tụ dẫn mọi người ra ngoài, trước khi đi còn không quen đóng cửa lại.
Tiêu Nguyên đỏ mặt lên.
“Sao giữa ban ngày mà huynh lại tới đây?”
Triệu Tuân tùy ý ngồi xuống giường, nghe lời này hắn không nhịn được mà cười khẽ.
“Được, buổi tối ta lại đến một chuyến nữa.”
Tiêu Nguyên hờn dỗi trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
Rõ ràng nàng không có ý đó.
Triệu Tuân vươn tay kéo Tiêu Nguyên ngồi sát lại gần.
“Ta hỏi nàng, tối qua nàng nghĩ cái gì?”
Vẻ mặt Tiêu Nguyên mơ màng.
“Nhược Ngu đại sư nói những lời đó, nàng nghĩ như thế nào?”
Triệu Tuân nhắc lại.
“Nhược Ngu đại sư nói các hai người trời sinh một cặp, tất nhiên ta rất tức giận, vị hôn phu của ta đang êm đang đẹp lại thành phu quân của người khác, nhưng ta lại không có lý nào để phản đối, ai cũng biết Nhược Ngu đại sư là cao tăng đắc đạo, lời nói luôn có trọng lượng.”
Tiêu Nguyên ăn ngay nói thật, Triệu Tuân cười gật đầu, xoa xoa đầu Tiêu Nguyên.
“Thế này mới đúng, ta là của nàng, ai cũng không cướp được.”
Tiêu Nguyên bắt được bàn tay của Triệu Tuân.
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, không biết rốt cuộc bát tự của huynh sai ở chỗ nào, không phải huynh lừa ta đấy chứ?”
Triệu Tuân nằm nghiêng trên giường, Tiêu Nguyên ngồi ở bên cạnh, tay kia thì cũng không nhàn rỗi, chạm vào mái tóc đen của Tiêu Nguyên, đưa sát lại gần mũi, một mùi thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.
Tiêu Nguyên chống nạnh, dáng vẻ như sắp muốn bùng nổ.
Triệu Tuân tươi cười.
“Khi đó mẫu thân sinh ta bị khó sinh, cho nên phải mất hơn ba canh giờ mới sinh được, còn bản thân ta khi đó thấy sinh vào ban đêm không tốt lắm, cho nên cố ý nằm lại đến rạng sáng hôm sau mới chui ra.”
Tiêu Nguyên nghe vậy mới tỉnh ngộ.
“Thì ra là thế, rõ ràng ta nhớ không sai, nói đi nói lại là do huynh gạt ta. Lỡ bát tự của chúng ta không hợp nhau thì phải làm sao?”
Lúc này Tiêu Nguyên già miệng cãi láo, cố ý giữ chặt chủ đề này mãi không buông, phải chờ đến khi người trước mặt nói mấy câu dễ nghe mới bằng lòng bỏ qua.
Triệu Tuân lại vươn tay, kéo Tiêu Nguyên nằm xuống giường, Tiêu Nguyên bị bất ngờ khẽ hô một tiếng.
“Làm cái gì vậy! Nếu để người khác nhìn thấy sau này ta còn lấy mặt mũi đâu mà gặp người khác?”
“Yên tâm đi, trước khi đến đây ta còn đánh cờ với nhạc phụ đại nhân, ngày mai phải đi tra án, nhân tiện qua đây thăm muội một chút.”
Triệu Tuân thấp giọng nói, Tiêu Nguyên nghe thế mới thở phào, môi đỏ mọng nhếch lên, trong đôi mắt như phát ra tia sáng.
“Luôn cảm thấy chúng ta như đang lén lút vậy.”
“Vậy khi nào thì ám độ trần thương?”
Tiêu Nguyên khinh miệt phì cười một tiếng.
“Đừng nói sang chuyện khác, huynh vẫn chưa trả lời đâu.”
Triệu Tuân gấp một tay làm gối.
“Ta cũng không tin những chuyện này lắm, nhưng cho dù không phải, chúng ta cũng phải làm phu thê.”
Bỗng nhiên vẻ mặt Triệu Tuân vô cùng nghiêm túc, xoay người Tiêu Nguyên lại. Tiêu Nguyên thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, đôi mắt đen sáng bóng, cố ý trốn tránh.
“Tiểu cửu, muội nên tin ta.”
Triệu Tuân nâng cằm Tiêu Nguyên lên.
“Những điều ta nói đều là sự thật, tuy rằng thương nhân gian trá giảo hoạt, nhưng Triệu Tuân ta lừa ai cũng sẽ không lừa muội, chỉ cần muội muốn biết, ta tuyệt đối không giấu diếm một chữ.”
Trong lòng Tiêu Nguyên ấm áp dào dạt, nhớ lại những lời tối qua nàng thầm mắng Triệu Tuân, trên mặt lại có vài phần chột dạ.
“Ta không….”
Triệu Tuân không buông tay, không cho nàng thoát đi.
“Những chuyện trước đây chúng ta không nhắc lại nữa, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, đều không được nghi ngờ người kia, có được không?”
Tiêu Nguyên chống lại gương mặt tuyệt sắc kia, có vài phần hoảng hốt, gật đầu.
“Chỉ duy nhất lần này, sau này ta nhất định sẽ tin huynh, không nghi ngờ gì nữa.”
Triệu Tuân nghe vậy mới nở nụ cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Nguyên. Vốn chỉ định hôn nhẹ lên môi, nhưng sau lại luyến tiếc không muốn buông tay, nhẹ nhàng thăm dò, Tiêu Nguyên biết đã phạm sai lầm, nhưng cũng không cự tuyệt để tùy ý hắn, hai tay ôm cổ Triệu Tuân, ngượng ngùng đáp lại.
Khi được đáp lại Triệu Tuân càng thêm rung động không thôi, một tay đỡ phía sau cổ của Tiêu Nguyên, một tay vòng qua eo nàng, hai người hôn nhau tình cảm thắm thiết.
“Ngoan, nhanh nhất một tháng sau ta sẽ về, muội muốn mua gì không?”
Triệu Tuân mạnh mẽ kéo một chút lý trí cuối cùng còn sót lại về, nếu hôn tiếp hắn không nhịn được.
Cánh môi của Tiêu Nguyên bị hôn đến sưng đỏ, càng xinh đẹp ướŧ áŧ, vẻ mặt mơ màng nhìn Triệu Tuân, Triệu Tuân hít sâu một hơi lại xoay người hôn lên gò má nàng.
“Muội phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, ăn cơm đúng bữa không được bướng bỉnh, đừng để người khác bắt nạt.”
Triệu Tuân dặn dò tỉ mỉ, đã quen với việc nàng luôn sinh hoạt ở trong tầm mắt của mình, chỉ tách ra một chút liền nhớ nhung, cũng không biết là bị cái gì ám.
Tiêu Nguyên từ trong l*иg ngực lấy ra một tấm bùa hình tam giác màu vàng.
“Huynh mang theo cái này, đây là bùa bình an mấy hôm trước ta xin cho huynh, huynh yên tâm đi, đâu ai bắt nạt được ta.”
Triệu Tuân nhìn lá bùa trong lòng bàn tay, khóe miệng cong lên, lại đứng sát vào Tiêu Nguyên, thân mình Tiêu Nguyên lui về phía sau, che môi lại.
“Không, không được hôn.”
Triệu Tuân còn chưa mở miệng, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan.
“Tiểu thư, Lâm Đại tiểu thư đến phủ, Lão phu nhân mời người qua đó một chút.”
Triệu Tuân nghe vậy có vài phần mất hứng, nhưng vẫn không buông tay.
“Tám phần là tới xin lỗi.”
Tiêu Nguyên nhíu mày.
“Sao huynh biết?”
“Ngày mai ta đi điều tra thăm dò quặng sắt, Lâm gia sợ Tướng phủ gian lận.”
“Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng ai cũng xấu xa như vậy chắc, ta đi nhìn một chút.”
Tiêu Nguyên tươi cười, chống hai tay đứng dậy, bước xuống giường, chạy tới trước gương soi ngắm một chút, môi đỏ mọng bị Triệu Tuân hôn sưng hết cả lên.
Cầm một hộp son màu đỏ lên thoa, che giấu được không ít, Triệu chống cằm nhìn nàng dùng hết đồ trang điểm, hộp tròn hộp vuông chai lọ hình thù kỳ quái trên bàn.
“Ta nghỉ một lát, muội đi sớm về sớm.”
Triệu Tuân nói.
Tiêu Nguyên ngoái đầu nhìn lại nhìn Triệu Tuân, gương mặt tuyệt sắc quyến rũ động lòng người, ngũ quan tinh xảo, da như mỡ đông….
Triệu Tuân lắc đầu, dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu để Tiêu Nguyên rời đi.
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Huynh nghỉ đi, ta đi một chút nữa sẽ về.”
Triệu Tuân cười, sau đó nhắm mắt lại.
Tiêu Nguyên sửa sang lại y phục một chút rồi đi đến đại sảnh, quả thực thấy Lâm Nhứ đang đứng ở trong phòng, phía sau còn có hai nha hoàn ôm lễ vật.
Lâm phu nhân ra sức nhận lỗi với Tiêu Lão phu nhân, nói mấy câu dễ nghe.
“Tổ mẫu.”
Tiêu Nguyên hành lễ, sau đó đi lên phía trước.
“Không biết tổ mẫu tìm tiểu cửu có chuyện gì?”
Tiêu Lão phu nhân đặt chén trà xuống, liếc nhìn Lâm phu nhân bên cạnh.
“Là Lâm phu nhân nói con và Lâm Đại tiểu thư có chút hiểu lầm. Trước mặt mọi người, có hiểu lầm gì thì nói ra.”
Lâm phu nhân vội vàng hướng về phía Lâm Nhứ, dùng ánh mắt để ra hiệu, Lâm Nhứ cắn chặt răng, ngước mắt hướng về phía Tiêu Nguyên nói.
“Tiêu muội muội, sáng nay đều do tỷ không phải, nhất thời mạo phạm Tiêu muội muội, mong Tiêu muội muội rộng lòng khoan dung, tha thứ cho tỷ nhất thời hồ đồ.”
Vẻ mặt Tiêu Nguyên khó hiểu.
“Lâm tỷ tỷ khách khí rồi. Sáng nay ta cũng không nên cười nhạo Lâm tỷ tỷ ỷ vào uy danh của Đại Hoàng tử, lại càng không nên cười nhạo Lâm tỷ tỷ không xứng làm Đại Hoàng tử phi, thua kém Hãn Linh Huyện chủ. Tiểu cửu nhanh mồm nhanh miệng, mong tỷ tỷ tha thứ.”
Lâm Nhứ xiết chặt tay.
Có thể đến đây xin lỗi Tiêu Nguyên đã là cực hạn lớn nhất của nàng, nhìn vẻ mặt khıêυ khí©h kia của Tiêu Nguyên, Lâm Nhứ thiếu chút nữa không nhịn được mà mắng chửi.
“Nhứ Nhi!”
Lâm phu nhân trầm giọng kéo Lâm Nhứ lại.
“Tiêu cô nương còn nhỏ tuổi, so với Tiêu cô nương, con lớn tuổi hơn, sao lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy?”
Lâm Nhứ hít sâu một hơi, áp chế lửa giận dâng lên trong l*иg ngực.
“Tiêu muội muội, muội còn nhỏ không hiểu chuyện, sao ta có thể so đo với muội được chứ.”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Đa tạ Lâm tỷ tỷ rộng lượng không để bụng. Thân thể Lâm tỷ tỷ đã tốt hơn chưa, tên điên kia cũng thật là, sớm không đến trễ không đến, lại cố tình xuất hiện đúng lúc đấy. Cho đến bây giờ vẫn không tìm thấy bóng dáng đâu. Tuy rằng hắn khinh bạc tỷ tỷ trước mặt mọi người, tỷ tỷ cũng không nên ấm ức trong lòng, cũng không trách tỷ tỷ được, nói ra Đại Hoàng tử cũng sẽ không để bụng đâu.”
“Tiêu Nguyên!”
Lâm Nhứ trực tiếp nổi giận.
“Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Đừng quá đáng, chắc chắn tên điên kia do ngươi sắp xếp, ngươi còn dám nói thêm một câu nữa, có tin ta vả nát miệng ngươi hay không!”
Lâm Nhứ tự xưng là tiểu thư khuê các, chưa bao giờ bị mất mặt trước bao nhiêu người như thế, nay bị Tiêu Nguyên nhắc lại, Lâm Nhứ không thể nhịn thêm được nữa.
“Nhứ Nhi!”
Sắc mặt Lâm phu nhân âm trầm, ngước mắt nhìn Tiêu Nguyên, trong mắt lộ vẻ cảnh cáo.
Tiêu Nguyên làm như bị dọa phát hoảng, đứng ở phía sau Tiêu Lão phu nhân.
“Tổ mẫu, tiểu cửu chưa nói sai gì mà, ai cũng nhìn thấy, con chỉ có ý tốt muốn an ủi Lâm tỷ tỷ.”
“Ngươi còn dám nói nữa! Đừng ở đây vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa!”
Lâm Nhứ run run chỉ tay vào Tiêu Nguyên, trừng to mắt, dáng vẻ kia hận không thể ăn sống Tiêu Nguyên mới tốt.
“Lâm phu nhân, đây là thành ý của Lâm gia?”
Tiêu Lão phu nhân ngước mắt nhìn Lâm phu nhân, thu ánh mắt của Lâm phu nhân vào đáy mắt, vẻ mặt không vui.
Lâm phu nhân cũng một bụng lửa giận. Lâm Nhứ lại nói.
“Mẫu thân, Tiêu phủ khinh người quá đáng, gây khó dễ khắp nơi không buông tha, chúng ta có cầu cũng vậy, không thể để tự tôn của Lâm gia để người ta tùy ý giẫm lên như thế được. Chúng ta trở về đi, tìm một nơi nói cho rõ lý lẽ.”
Lâm Nhứ kéo Lâm phu nhân muốn rời đi, đầu óc Lâm phu nhân cũng nóng lên, liền đi theo nàng.
Tiêu Lão phu nhân lắc đầu, chỉ tay vào mấy hộp lễ vật trên bàn.
“Trả tất cả những thứ này về Lâm gia đi.”
“Vâng!”
Tiêu Nguyên thè lưỡi.
“Lâm gia tức đến không nhỏ, tính tình Lâm Đại tiểu thư cũng giống như Lâm phu nhân.”
Tiêu Lão phu nhân nhìn Tiêu Nguyên tỏ vẻ không hài lòng.
“Con còn không biết xấu hổ!”
Tiêu Nguyên ngượng ngùng cười.
“Là nàng ta kiếm chuyện trước, tiểu cửu cũng rất tức giận.”
“Ừ, con làm vậy cũng đúng. Từ trước đến nay Lâm gia cũng nhìn Tướng phủ không vừa mắt, lần này đến đây chẳng qua cũng chỉ vì cầu tình thay Đại Hoàng tử mà thôi, không nên giao du với vũng nước đυ.c này, nhà chúng ta còn không đến mức bị một cái Lâm gia chèn ép. Việc này dừng lại ở đây, con cũng không được nhúng tay vào nữa, đi về trước đi.”
Tiêu Lão phu nhân phất tay đuổi Tiêu Nguyên đi.
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Vâng! Tiểu cửu nhớ rồi.”
Tiêu Nguyên một đường chạy về Linh Lung các, đã thấy Phất Nhi quỳ ở một bên, trên đất còn có vụn bát đũa, cùng với một ít cháo trắng bị vương ra.
Thấy thế, Tiêu Nguyên trầm mặt xuống, đẩy cửa bước vào lại thấy trên giường trống trơn, Tiêu Nguyên bước ra khỏi phòng.
“Sao lại thế này?”
Phất Nhi quỳ trên mặt đất run run.
“Tiểu thư, nô tì tới dâng cháo lên cho tiểu thư, không phải cố ý xông vào.”
Hồng Tụ cúi đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Tiểu thư, là nô tì không thủ hộ ở đây, xin tiểu thư trách phạt.”
Phất Nhi mang cháo ngao đến tìm Tiêu Nguyên, vừa đúng lúc gặp Triệu Tuân, một màn ve vãn không thành, tất nhiên là bị Triệu Tuân một cước đá ra ngoài.
Tiêu Nguyên lạnh mặt.
“Ai cho phép ngươi bước vào cửa?”
“Tiểu thư, nô tì… Nô tì thấy tiểu thư về muộn, đoán chừng chưa ăn tối, cho nên mới tự ý mang đồ ăn đến.”
Khóe miệng Phất Nhi còn vương vệt máu, tràn đầy sợ hãi.
Tiêu Nguyên tràn ngập lửa giận nắm chặt tay.
“Ta nhớ trước đây đã từng nhắc ngươi không được tự tiện bước vào phòng của ta, ta vừa bước chân ra khỏi phòng thì ngươi đến, ngươi cho ta là kẻ ngốc à, trong mắt ngươi còn có chủ tử là ta nữa không.”
“Tiểu thư, nô tì đáng chết.”
Phất Nhi không ngừng dập đầu tạ lỗi với Tiêu Nguyên.
“Nô tì thật sự vô tình, nô tì tuyệt đối trung thành với tiểu thư không hề có ý nào khác, tuyệt đối không dám phản bội.”
Tiêu Nguyên cười lạnh.
“Giao nàng cho phụ thân thẩm tra xử lý.”
“Tiểu thư?”
Phất Nhi bị dọa, ngược lại nhìn Hồng Tụ.
“Hồng Tụ tỷ tỷ, nô tì thật sự không cố ý, cầu tỷ tỷ nói đỡ giúp nô tỳ.”
Trong ánh mắt Hồng Tụ nhìn Phất Nhi không hề che dấu ý lạnh.
“Hồng Tụ tỷ tỷ!”
Phất Nhi không ngừng khóc.
Hồng Tụ bất đắc dĩ thở dài, nhìn Tiêu Nguyên.
“Tiểu thư…”
Tiêu Nguyên phất tay, không kiên nhẫn nói.
“Đi ra ngoài quỳ ba canh giờ, không có lệnh của ta không được đứng lên, nếu còn tái phạm thêm một lần nữa thì bán đi!”
“Đa tạ tiểu thư khai ân.”
Phất Nhi không ngừng dập đầu tạ lỗi với Tiêu Nguyên, rất nhanh liền đứng lên ra quỳ bên ngoài sân, quỳ thẳng người.
“Phái người trông chừng cho ta!”
Ánh mắt Tiêu Nguyên lạnh lùng.
Giống hệt kiếp trước, Phất Nhi nương nhờ Hồng Tụ tiến vào phủ Hữu tướng, từ đầu đến cuối đều bày ra dáng vẻ đáng thương, sau này công khai hạ độc nàng, khiến nàng cả đời vô sinh, trên người của nàng còn mang theo độc thảo, khiến Tiêu Lão phu nhân cũng bị trúng độc theo, nằm liệt trên giường mãi không khỏi.
Tất cả đều do nữ nhân kia ban tặng.
Món nợ này, Tiêu Nguyên nhất định sẽ tự mình đòi lại!
Ngay cả Hồng Tụ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, Hồng Tụ vẫn có vài phần khϊếp sợ.
“Tiểu thư, nô tì suýt chút nữa đã hại người, xin tiểu thư trách phạt.”
Tiêu Nguyên thản nhiên nói.
“Không trách ngươi, sau này nên biết không phải ai cũng có thể tin, như thế chỉ tự hại chính mình.”
“Vâng!”
Khoảng một canh giờ sau, Thanh Ương đã rời đi từ lâu nay đã trở về.
“Tiểu thư, người nói quả nhiên không sai, nô tì trông chừng Phạm thị suốt hơn ba tháng, gần đây Phạm thị có một số hành động khác thường. Mấy ngày trước có một tiểu nha hoàn đến thăm, thừa dịp ban đêm không ai chú ý Phạm thị cải trang rồi đi ra ngoài một lần, nô tì liền bám theo, nhưng giữ khoảng cách xa sợ đánh rắn động cỏ, không nghe rõ họ nói gì, nhưng thấy Phạm thị trở về trong tay cầm theo một cái bình, nô tì thừa dịp Phạm thị không chú ý phát hiện trong bình là cổ trùng, nô tì sợ làm chậm trễ chuyện lớn của tiểu thư cho nên vội vàng trở về bẩm báo.”
Tiêu Nguyên cúi đầu nhìn cháo trắng trên mặt đất, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.
“Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, chuyện này ta đã biết rồi, ngươi nghĩ cách dẫn cổ trùng ra. Nếu ta đoán không sai, chỉ còn lại có một con thôi.”
“Vâng!”
Thanh Ương gật đầu.
“Nô tì cáo lui.”
Tiêu Nguyên thản nhiên ừ một tiếng, sau đó nhìn Thanh Dư.
“Trông chừng Phất Nhi cho ta.”
Thanh Dư hiểu ý.
“Tiểu thư yên tâm.”
Kiếp trước trong hai cổ trùng có một con bị hạ vào trên người Hữu tướng, Hữu tướng không thể khống chế suy nghĩ, tận hết sức lực giúp đỡ Đại Hoàng tử.
Nay Đại Hoàng tử rơi vào nguy hiểm, nếu bị tra ra chuyện gì, đời này coi như xong, cho nên mới chó cùng rứt giậu.
Phất Nhi đến đưa cháo, tám phần chính là hạ cổ Triệu Tuân, bởi vì ngày mai Triệu Tuân sẽ đi điều tra chuyện quặng sắt.
“Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.”
Ánh mắt Tiêu Nguyên xẹt qua một chút sắc bén.
“Thanh Dư, ta viết một phong thư, ngươi tự tay đưa cho Triệu Hầu gia.”
“Vâng.”
Hồng Tụ vẫn như đang lọt vào trong sương mù, không biết vì sao Tiêu Nguyên có thể liếc nhìn một cái đã nhìn ra Phất Nhi không có ý đồ tốt, còn chắc chắn phái Thanh Ương đi trông chừng Phạm thị. Nhưng nàng tin, Tiêu Nguyên làm như vậy tất cả đều suy nghĩ cho Tướng phủ.
“Tiểu thư, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Khóe miệng Tiêu Nguyên giương lên mỉm cười.
“Đã lâu không gặp đại tỷ tỷ, ta nên đến thăm một chút.”
“Nhưng mà tiểu thư, Đại tiểu thư đã đoạn tuyệt quan hệ với Tướng phủ, sao còn gặp tiểu thư chứ?”
Hồng Tụ nghi hoặc.
“Đi hỏi thăm một chút, sau khi Lâm Đại tiểu thư rời Tướng phủ thì đi đâu?”
“Vâng!”