Chương 184: Duyên phận trời định

Tiêu Nguyên muốn đến Đại Chiêu tự và ở lại ba ngày để cúng tế thân mẫu, Tiêu Lão phu nhân đã sớm cho người chuẩn bị chu đáo, bởi vì năm nay sức khỏe Tiêu Lão phu nhân không tốt, nên bà không đi cùng Tiêu Nguyên, thay vào đó có Khánh Nhạc và Triệu Nhàn Nhi bầu bạn với nàng.

Trước khi đi, Hữu tướng tự mình đưa Tiêu Nguyên lên xe ngựa, ông nhìn Tiêu Nguyên như có điều muốn nói rồi lại thôi.

“Tiểu cửu…”

“Phụ thân yên tâm, tiểu cửu là người hiểu chuyện.”

Tiêu Nguyên gượng mỉm cười, an ủi Hữu tướng.

Hữu tướng vui mừng tươi cười, phất tay, xe ngựa Tiêu Nguyên mới bắt đầu xuất phát.

Xe ngựa chạy lắc lư bốn năm canh giờ mới đến chân núi. Trong trí nhớ của Tiêu Nguyên, ấn tượng về Tần Dực không quá rõ ràng, chỉ biết bà là người dịu dàng như nước, là nữ nhân vô cùng lương thiện.

Đang lúc trầm tư, có tiếng xe ngựa dừng ngay bên cạnh.

“Tiểu cửu?”

Tiêu Nguyên ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy nam tử trước mắt vừa tươi cười.

“Đình biểu ca.”

Tần Quân Đình gật đầu.

“Hôm nay là ngày giỗ của cô cô, năm vừa rồi huynh không ở Kinh đô nên đành chịu, năm nay sao có thể không đến chứ. Nhiều ngày nay sức khỏe tổ mẫu không tốt, tổ phụ lo rằng tổ mẫu nhìn cảnh sinh tình, cho nên không muốn để tổ mẫu đến đây.”

“Không sao.”

Tiêu Nguyên nói.

“Chúng ta đi lên trước đi.”

Tần Quân Đình gật đầu đuổi theo.

Khánh Nhạc đi bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tần Quân Đình vài lần, tim đập càng lúc càng nhanh.

Trong lòng Triệu Nhàn Nhi đang nghĩ sẽ cầu bình an cho Thẩm Dật, cầu phúc cho Thẩm gia và Triệu gia nên không nhận ra điểm khác biệt.

Mấy người nhanh chóng đi lên núi, đi theo tiểu sư phụ vào thiền phòng, Tần Quân Đình mới tách khỏi đoàn người.

Nghỉ ngơi một lát, mấy người thay tố y, tiến vào đại điện tụng kinh cầu phúc. Tiêu Nguyên quỳ gối trước Phật cầu nguyện, đầu tiên cầu mong cho Tiêu Lão phu nhân phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi, tiếp theo cầu mong cho Hữu tướng một đời bình an, thuận buồm xuôi gió.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, miệng lẩm bẩm đọc kỹ kinh phật, tăng nhân khắp phòng gõ mõ cầu phúc tụng kinh.

Tiêu Nguyên tự mình thắp sáng đèn của Tần Dực, trong lòng mặc niệm Tần Dực.

Tần Quân Đình luôn ở bên cạnh nàng.

“Nếu cô cô ở suối vàng biết tiểu cửu hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Hốc mắt Tiêu Nguyên ửng đỏ.

Kiếp trước nàng là người con bất hiếu, coi Phạm thị như thân mẫu, chưa bao giờ nhớ đến ngày dỗ của Tần Dực. Có một lần ngẫu nhiên nhắc đến với Tiêu Lão phu nhân, vừa đúng lúc bị Phạm thị nghe được, vẻ mặt Phạm thị thương cảm đổ bệnh mấy ngày, gượng cười chuẩn bị đồ đạc cho nàng.

Dù sáng dù tối Phạm thị vẫn luôn nói bóng nói gió với nàng, Tiêu Nguyên sợ Phạm thị không vui, hồn nhiên vui đùa không đi Đại Chiêu tự, để Tiêu Oánh và Tiêu Nhược đi thay nàng.

Có một lần, Hữu tướng tát Tiêu Nguyên một cái thật mạnh, hơn hai tháng không thèm để ý đến Tiêu Nguyên, sau này Phạm thị khắp nơi khuyên bảo Tiêu Nguyên, kết quả cuối cùng cũng là trong lòng Tiêu Nguyên hận Hữu tướng, không muốn thân cận với Hữu tướng, còn rời xa Tiêu Lão phu nhân. Khác với Tiêu Oánh và Tiêu Nhược trở thành nữ nhi ngoan ngoãn hiếu thuận, cuối cùng bọn họ thay thế nàng.

Khi đó, suốt ngày trong đầu Tiêu Nguyên chỉ nghĩ đến Tam Hoàng tử, không bao giờ để tâm đến Hữu tướng và Tiêu Lão phu nhân, cho nên sau này mới xảy ra bi kịch, lúc đấy nàng mới nhìn thấu nhân tâm.

Nhớ lại chuyện cũ, Tiêu Nguyên xấu hổ không chịu nổi.

Là nàng phụ lòng những người thật tâm đối xử tốt với nàng.

Kiếp này, Tiêu Nguyên tuyệt đối sẽ không phụ lòng Tiêu Lão phu nhân cùng Hữu tướng.

Châm đèn xong, Tiêu Nguyên đốt Kim Cương kinh đã được nàng chép cẩn thận từ trước.

Ba ngày liên tục đều lặp đi lặp lại như thế.

Ngày cuối cùng Tiêu Nguyên, Khánh Nhạc và Triệu Nhàn Nhi cởi bỏ tố y, thay y phục bình thường, Tiêu Nguyên mặc một thân váy dài màu vàng nhạt, xinh đẹp động lòng người.

Trước khi đi, Khánh Nhạc bỗng nhiên nói.

“Ta nghe nói Đại Chiêu tự gieo quẻ vô cùng linh nghiệm, chi bằng đi thử một chút đi?”

Triệu Nhàn Nhi cũng động tâm, gật đầu.

“Cũng tốt.”

Tiêu Nguyên thấy hai người đề nghị, đành phải đi cùng đi.

Ba người vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

“Thật mất hứng!”

Khánh Nhạc bĩu môi. Đi đến đâu cũng có những người làm người ta mất hứng.

Chỉ thấy phía bên kia Lâm Nhứ mang mặt cười đi tới.

“Thật trùng hợp, ta đi cầu phúc thay biểu ca lại có thể gặp được ba vị.”

Tục ngữ nói cũng đúng, không ai đánh kẻ mặt cười, Lâm Nhứ chủ động chào hỏi, ba người cũng không tỏ thái độ bất hòa gì, dù sao cũng đang ở chùa miếu, vì thế cũng ân cần hỏi thăm một câu.

“Nghe nói trong chùa gieo quẻ vô cùng linh nghiệm, ta và Lâm tỷ tỷ đang muốn đến thử xem, chi bằng mời Quận chúa, Huyện chủ và Triệu cô nương đi cùng bọn ta đi?”

Hôm nay Chân Nhan mặc y phục váy dài màu trắng, dung nhan thanh tú mềm mại, mỉm cười dịu dàng nhẹ nhàng, thái độ vô cùng nhã nhặn khiến người khác khó nói lời từ chối.

“Thật trùng hợp, ba người bọn ta cũng đang tính đi gieo quẻ, đã vậy đi cùng nhau đi.”

Tiêu Nguyên thản nhiên nói.

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Chân Nhan có vài chỗ vô cùng kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào, Tiêu Nguyên không chỉ ra được.

Cứ như vậy năm người cùng đến trước đại điện, đầu tiên là quỳ gối trước phật.

Lâm Nhứ là người đầu tiên cầm ống trúc lên lắc quẻ, miệng đọc mấy câu phật ngữ, một thẻ trúc rơi xuống trên đất.

Lâm Nhứ vui vẻ, liền nhặt quẻ lên đi đến chỗ giải quẻ, người giải quẻ là Nhược Ngu đại sư.

“Làm phiền đại sư nhìn giúp một chút.”

Nhược Ngu đại sư cầm quẻ trong tay.

“Không biết thí chủ muốn hỏi điều gì.”

Lâm Nhứ đỏ mặt lên, liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói.

“Hỏi nhân duyên.”

“Đã có hôn phối chưa?”

Lâm Nhứ gật đầu.

“Có.”

“Vậy mời thí chủ viết rõ bát tự của cả hai người, như vậy mới có thể tính chuẩn xác được.”

Lâm Nhứ nghe vậy liền viết bát tự của Đại Hoàng tử lên giấy rồi đưa cho Nhược Ngu đại sư, lén lút nhỏ giọng hỏi.

“Đại sư, không biết ta và người này có thuận lợi, phu thê hòa thuận, có thể hóa giải kiếp nạn trước mắt không?”

Nhược Ngu đại sư vừa nhìn bát tự, lại nhìn ký tự trên quẻ, ông lắc đầu.

“Đúng là thí chủ và công tử có duyên phu thê, nhưng long đong gập ghềnh, không thuận lợi. Nhưng nếu thành tâm buông bỏ chấp niệm trong lòng thì còn có thể quay đầu là bờ, nếu không cả đời này sẽ hối hận.”

Nhược Ngu đại sư vừa nói xong, Lâm Nhứ buồn rầu suy sụp, không hỏi thêm nhiều. Nàng nắm chặt quẻ trúc trong tay, nghe tiếng bước chân sau lưng truyền đến, nàng vội vàng đứng lên, sắc mặt có chút khó coi.

Triệu Nhàn Nhi đưa quẻ trúc cho Nhược Ngu đại sư, Nhược Ngu đại sư đưa tay nhận lấy.

“Đây là quẻ tốt nhất, gia đình hòa thuận, phu thê ân ái, số mệnh gặp được quý nhân, thí chủ có phúc khí thật tốt.”

Triệu Nhàn Nhi nghe kết quả, vô cùng vui sướиɠ.

“Đa tạ đại sư chỉ điểm.”

Triệu Nhàn Nhi vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng Nhược Ngu đại sư đã nói hết tất cả, cho nên nàng không còn gì để hỏi nữa, nhanh chóng nhường chỗ.

Rất nhanh liền đến lượt Khánh Nhạc, nàng đưa quẻ trúc ra, Nhược Ngu đại sư nhíu mi.

Khánh Nhạc sốt ruột.

“Quẻ này…. Là như thế nào?”

Nhược Ngu đại sư thở dài một tiếng.

“Thí chủ là người tính tình mạnh mẽ, tuy rằng con đường phía trước của thí chủ gập ghềnh không thuận lợi, nhưng nếu có thể giữ vững lòng kiên trì kết quả thu được sẽ rất tốt. Hữu duyên vô duyên, liền xem trong lòng thí chủ nghĩ như thế nào.”

Ký văn mà Khánh Nhạc rút được không tốt cũng không xấu, Khánh Nhạc nghe không hiểu ra sao, chỉ nhớ kỹ hai chữ kiên trì của Nhược Ngu đại sư. Nếu có thể kiên trì sẽ thu được kết cục tốt.

Dường như Khánh Nhạc nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Sau ba ngày tiếp xúc, Khánh Nhạc càng động tâm.

Lâm Nhứ đứng ở bên cạnh nghe xong hồi lâu, liền thấy chính mình kém cỏi nhất. Lâm Nhứ siết chặt lòng bàn tay, tức đến đỏ mắt, l*иg ngực lên xuống phập phồng, nếu không do nha hoàn ngăn nàng đã quay người bỏ đi.

Lạch cạch, quẻ tượng của Tiêu Nguyên rơi xuống đất, nàng xoay người nhặt lên đưa cho Nhược Ngu đại sư.

“Làm phiền đại sư.”

Nhược Ngu đại sư tiếp nhận, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc.

“Không biết thí chủ muốn hỏi cái gì?”

Lâm Nhứ nhìn sắc mặt Nhược Ngu đại sư không bình thường, thừa dịp Tiêu Nguyên còn chưa mở miệng, vội vàng nói.

“Tất nhiên là nhân duyên, thỉnh cầu đại sư xem một chút.”

Tiêu Nguyên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm Nhứ, Lâm Nhứ tươi cười.

“Tiêu muội muội, muội và Triệu Hầu gia đứng cạnh nhau đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi, xem một chút sau này con đường thăng quan tiến chức của Triệu Hầu gia như thế nào, muội được phong cáo mệnh phu nhân năm bao nhiêu.”

Tùy ngoài miệng Lâm Nhứ nói như vậy, nhưng trong lòng khinh thường châm chọc Triệu Hầu gia. Tất cả chỉ ỷ vào Hữu tướng mới trèo lên được vị trí này mà thôi, hoàn toàn không phải dựa vào thực lực của chính bản thân hắn.

Khánh Nhạc trừng Lâm Nhứ.

Nếu không phải đang ở phật đường, nàng nhất định không buông tha cho Lâm Nhứ.

Vừa thấy sắp nổi lên xung đột, Tiêu Nguyên nghĩ lại.

Tuy hôn sự của nàng và Triệu Tuân đã được ước định, nhưng trong lòng Tiêu Nguyên vẫn tò mò không thôi. Kiếp này nàng và Triệu Tuân có duyên phận trở thành phu thê hay không.

Vì thế Tiêu Nguyên liền viết bát tự của Triệu Tuân lên giấy, Nhược Ngu đại sư cầm lấy, vừa nhìn xong, mặt mày ông liền nghiêm túc chăm chú.

Tiêu Nguyên nhíu mày.

“Đại sư, có chuyện gì cứ nói, xin đừng ngại.”

Nhược Ngu đại sư trầm ngâm hồi lâu, mới nói.

“Thứ cho bần tăng tu luyện nông cạn, không nhìn ra nhân duyên của thí chủ, chỉ biết nhân duyên của thí chủ không đơn giản, nhưng tất cả nằm trong tay của thí chủ, người khác không có quyền can thiệp.”

Tiêu Nguyên vừa nghe xong có vài phần chột dạ. Nhân duyên của nàng không đơn giản, nhiều lần đính hôn từ hôn, hơn nữa còn cả chuyện của kiếp trước, Tiêu Nguyên nghe xong liền hiểu ý của Nhược Ngu đại sư.

“Về phần thí chủ, vốn là người có địa vị vô cùng cao quý, người trong nhà cũng giống như thế, cho nên không cần cầu mong gì nhiều, tất cả đều mạnh khỏe.”

Nhược Ngu đại sư lại bổ sung một câu.

Khánh Nhạc cũng nghe không hiểu, Tiêu Nguyên gật đầu.

“Đa tạ đại sư.”

Tiêu Nguyên đứng lên, tránh ra nhường chỗ, nói với Khánh Nhạc và Triệu Nhàn Nhi.

“Chúng ta đi thôi.”

Hai người gật đầu.

Bên này Chân Nhan ngồi vào vị trí vừa nãy của Tiêu Nguyên, đưa quẻ trúc ra.

“Hỏi nhân duyên.”

Ba người vừa đi tới cửa, lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Nhược Ngu đại sư.

“Như thế này mới đúng, thí chủ và nam tử mà cô nương mặc y phục vàng nhạt lúc nãy mới tính xong, là được ông trời tác hợp, duyên phận trời định nên nghĩa phu thê.”

Tiêu Nguyên đang cúi đầu, đập vào mắt là màu vàng nhạt, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

“Ông nói bậy bạ gì vậy?”

Khánh Nhạc nhất thời nổi trận lôi đình quay đầu trách cứ.

Chân Nhan lại trở tay không kịp.

“Đại sư, có phải tính nhầm rồi không?”

“Đại sư là cao tăng đắc đạo, nhiều năm qua đều ở Đại Chiêu tự giải đoán dịch quẻ, chưa bao giờ xảy ra một chút sai lầm nào. Nếu theo lời đại sư nói, chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra trong tương lai.”

Lâm Nhứ nghe vậy, liên quăng chuyện không thoải mái của mình tận chín tầng mây, vui sướиɠ khi người khác gặp họa, liếc nhìn Tiêu Nguyên.

Nhược Ngu đại sư tỉ mỉ nhìn lại vài lần, khẳng định.

“Bần tăng tính không sai chút nào, thí chủ và vị công tử kia mới là duyên phận trời định phu thê một đời.”

“Tiêu cô nương…”

Chân Nhan gọi Tiêu Nguyên lại.

Tiêu Nguyên ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Chân Nhan, bỗng nhiên có một loại cảm giác, dường như hết thảy mọi chuyện đều do nữ tử trước mắt nắm quyền định đoạt trong tay, xử lý mọi chuyện không sợ hãi không hoảng hốt, trầm ổn chắc chắn như Thái sơn, nhưng trong mắt còn mang theo một chút áy náy, nhất thời khiến Tiêu Nguyên không nhìn rõ thực hư.

“Ta và Hầu gia thật sự không có gì, cô nương đừng hiểu lầm.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Nhan tái nhợt, giải thích một câu.

Tiêu Nguyên tươi cười.

“Nhân phẩm của Chân cô nương thế nào mọi người cũng biết, làm sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà tùy tiện nghi ngờ Chân cô nương được chứ, có thể không tin Chân cô nương, nhưng vẫn luôn nên tin tưởng Triệu Hầu gia.”

“Vậy là tốt rồi, chỉ cần Tiêu muội muội đừng hiểu lầm là tốt rồi.”

Chân Nhan làm như không nghe ra ý Tiêu Nguyên hạ thấp nàng, vẻ mặt vui mừng tươi cười.

Khánh Nhạc còn muốn nói thêm nữa, nhưng lại bị Tiêu Nguyên cản lại.

“Đi thôi, mọi chuyện đều do trời định, cưỡng cầu cũng không được.”

Tiêu Nguyên bước đi, cũng không quay đầu lại.

Vốn dĩ nàng và Triệu Tuân không phải là phu thê, chẳng qua là hữu duyên vô phận mà thôi. Còn Chân Nhan mới là người mà trời định đoạt.

Thậm chí Tiêu Nguyên còn hoài nghi nàng đã chiếm lấy vị trí của Chân Nhan.

Dũng không biết vì sao, l*иg ngực Tiêu Nguyên vô cùng chua xót khó chịu.

Ra ngoài sân, Khánh Nhạc liền nói.

“Tiểu cửu, ngươi đừng nghe vị kia nói nhảm, ta thấy tuyệt đối không đáng tin, nhất định là tính sai rồi.”

Triệu Nhàn Nhi cũng an ủi.

“Đúng vậy tiểu cửu, chỉ cần muội và Triệu Hầu gia yêu thương lẫn nhau, nhất định có thể ở cùng nhau, trên đời này không ai có thể chia rẽ hai người được.”

Tiêu Nguyên nghe xong hoảng hốt, cố gắng mỉm cười.

“Ta không sao. Kỳ thật Nhược Ngu đại sư nói không sai, chắc rằng ta và Triệu Hầu gia vô duyên thôi. Ta là đích nữ của Hữu tướng, lo gì không gả được.”

Bỗng nhiên trong lòng Tiêu Nguyên liền có khúc mắc, ai kêu nàng kiếp trước gả cho Tam Hoàng tử, Triệu Tuân cũng thú người khác, càng nghĩ càng không thoải mái.

Dọc theo đường đi hai người không ngừng an ủi Tiêu Nguyên, dỗ nàng vui vẻ, Tiêu Nguyên cũng phối hợp vui theo, nhưng quá mức gượng ép.

Trong Đại Chiêu tự.

Tâm tình Lâm Nhứ không tệ, nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Tiêu Nguyên, liền uống thêm mấy ngụm nước trái cây mát lạnh, vô cùng dễ chịu.

“Lần này xem Tiêu Nguyên còn gì để đắc ý, ỷ vào thân phận của Hữu tướng, ôm chặt Triệu Hầu gia không tha, quả thực vô cùng vô sỉ!”

Chân Nhan nghe vậy cúi đầu không nói gì.

Giống hệt kiếp trước, nàng và hắn mới là trời sinh một đôi, còn hắn vốn không muốn bất cứ một nữ nhân nào khác, chỉ có thể là một mình nàng.

Chân Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Tuân, phu quân của nàng!

Nếu Tiêu Nguyên tự biết điều thoái lui thì tốt, còn nếu không biết xấu hổ cứ tiếp tục chiếm lấy, đừng trách nàng không khách khí!

Chân Nhan và Lâm Nhứ cũng chậm rãi rời đi.

“Gia, là cô nương hôm trước!”

Tần Quân Đình có chút việc nhỏ nên chậm hơn một bước, đột nhiên vừa nghe xong hắn nhìn theo, bóng dáng màu trắng liền đập vào mắt, dáng người yểu điệu thướt tha, dung nhan thanh lệ vô song, đúng là vị cô nương ngày đó hắn gặp ở Bắc Giao.

“Đi hỏi thăm một chút xem kia là cô nương nhà nào.”

Khóe miệng Tần Quân Đình cong lên một chút.

“Vâng!”

Chỉ chốc sau thị vệ vội vàng quay trở lại, thấp giọng nói.

“Gia, vị cô nương kia là trưởng nữ Chân gia Chân Nhan, mấy ngày trước Hoàng Thượng đích thân phong cho nàng ta là Hãn Linh Huyện chủ.”

Tần Quân Đình vừa nghe xong liền nói.

“Hóa ra là nàng, chẳng trách chưa từng gặp.”

Chân Nhan luôn luôn khiêm tốn, rất ít khi xuất môn cho nên không có mấy công tử thế gia biết nàng, nhưng cái tên Chân Nhan này, Tần Quân Đình đã từng nghe thấy.

“Trở về thôi.”

Tần Quân Đình tươi cười, đáy mắt hiện lên chút cảm xúc, mang theo người rời khỏi Đại Chiêu tự.

Không biết vì sao, lời giải quẻ ngày ấy của Nhược Ngu đại sư đều được truyền đi, đích nữ Hữu tướng và Hình bộ Thượng thư Triệu Hầu gia vốn không phải là một đôi, Triệu Hầu gia và đích trưởng nữ Chân gia mới là một đôi phu thê trời định, dường như lời đồn mọc thêm cánh lan nhanh truyền xa, rất nhanh đã phủ khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Chân Nhan nghe vậy, từ đầu đến cuối thần sắc vẫn thản nhiên, khóe miệng luôn mỉm cười.

Chân phu nhân nghe xong trực tiếp tới cửa tìm Chân Nhan.

“Nhan Nhi, chuyện này là thật sao, Nhược Ngu đại sư thật sự đã nói như thế?”

“Mẫu thân.”

Chân Nhan đứng lên, phất tay cho nha hoàn ma ma lui xuống, nàng kéo Chân phu nhân vào trong, vẻ mặt nghiêm cẩn.

“Nữ nhi cảm thấy tương lai Triệu Hầu gia chắc chắn không phải là vật trong ao, có thể may mắn gả cho Triệu Hầu gia là phúc khí của nữ nhi, nữ nhi tin rằng Triệu Hầu gia sẽ đối xử với nữ nhi thật tốt.”

Chân phu nhân cả kinh, vốn dĩ bà chỉ cho rằng đây là lời đồn vô văn cứ, không ngờ rằng Chân Nhan liền thoải mái thừa nhận như vậy.

“Nhan Nhi, con bị hồ đồ rồi sao, sau này con sẽ phải gả cho Nhị Hoàng tử, sao lại nghĩ đến Triệu Hầu gia.”

Chân phu nhân vốn luôn luôn che giấu Chân Nhan, tất cả đang chờ đợi Nhị Hoàng tử.

Nhắc đến Nhị Hoàng tử, Chân Nhan liền né tránh.

“Mẫu thân, nếu nữ nhi có thể gả cho Triệu Hầu gia mới có thể phù trợ cho biểu ca, thứ biểu ca cần là người hỗ trợ, không phải nữ nhân.”

“Nhưng…”

“Mẫu thân, tin tưởng ánh mắt của nữ nhi, tuyệt đối không sai.”

Vẻ mặt Chân Nhan kiên trì.

“Ngoại trừ hắn, nữ nhi không gả cho bất cứ ai.”

Chân phu nhân đã từng nghe đến thanh danh của Triệu Hầu gia, không rõ vì sao người tâm cao khí ngạo như Chân Nhan lại đột nhiên nhìn trúng Triệu Hầu gia.

“Triệu Hầu gia và vị kia của Tướng phủ đã có hôn ước, con đường đường là đích trưởng nữ, cần gì phải để mình chịu thiệt, làm thϊếp thất của người ta!”

Chân phu nhân kiên quyết không đồng ý.

Chân Nhan nói chắc như đinh đóng cột.

“Mẫu thân, sao nữ nhi có thể tự bạc đãi chính mình, người yên tâm, trong lòng nữ nhi tự có chừng mực.”

Từ nhỏ Chân Nhan là người có chừng mực, mặt ngoài dịu dàng, nhưng bên trong vô cùng bướng bỉnh, một khi quyết định chuyện gì tuyệt đối không thay đổi.

Chân phu nhân hiểu rõ Chân Nhan.

Ở trên dưới Chân gia, địa vị Chân Nhan vẫn luôn rất cao, Chân Nhan thông minh lanh lợi, lại có thiên phú dị bẩm cai quản mấy cửa tiệm rất tốt, chỉ vài năm ngắn ngủi liền có thể mở rộng quy mô, bày mưu tính kế thay Chân gia.

“Mẫu thân yên tâm, về phía phụ thân và tổ mẫu con sẽ tự mình giải thích.”

Thấy Chân Nhan vô cùng tự tin, Chân phu nhân không lay chuyển được nàng, đành phải nói.

“Trong lòng con có tính toán là được.”