Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 182: Có nhạc phụ tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Lưu Vân nghe vậy cả người như bị sét đánh, sợ run một lát, Thẩm Lão phu nhân nức nở khóc to, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Lý ma ma.

“Lão phu nhân, xảy ra chuyện gì, không phải Hầu gia vẫn đang khỏe mạnh ở đây sao.”

Thẩm Lão phu nhân ngước mắt, nâng cánh tay run rẩy chạm vào Thẩm Lưu Vân, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi hoặc.

“Lưu Vân, con là người hay quỷ?”

“Là Hữu tướng đã tha cho con một mạng.”

Thẩm Lưu Vân thì thào, nhìn chằm chằm Thẩm Lão phu nhân.

“Mẫu thân, vừa rồi người nói những lời này, đều là thật chăng?”

Lúc này Thẩm Lão phu nhân mới hồi phục tinh thần, nhớ lại những lời bà từng nói sắc mặt thay đổi.

“Ta…”

“Mẫu thân, những chuyện người từng nói về Uyển Nhi, rốt cuộc là thật hay là giả?”

Thẩm Lưu Vân tiếp tục ép hỏi, Thẩm Lão phu nhân ấp úng, nói không nói được nguyên do.

“Vì sao vậy? Mẫu thân, đến cùng Uyển Nhi đã làm gì đắc tội với người?”

Thẩm Lưu Vân không hiểu, vì sao Thẩm Lão phu nhân lại gây khó dễ cho Lục Lê Uyển, hôm qua ở trong cung Thẩm Lão phu nhân chỉ nghĩ đến bản thân bà, lúc bà không thế đổi mạng cho Thẩm Lưu Vân, ông đã cảm thấy vô cùng thất vọng.

Cho dù Thẩm Lão phu nhân có đồng ý, Thẩm Lưu Vân cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Lão phu nhân tìm đường chết thay ông, lại so với hành động của Thẩm Dật, Thẩm Lưu Vân chỉ cảm thấy trong lòng càng lạnh giá.

Ông luôn luôn tôn kính, trân trọng mẫu thân, nhưng cuối cùng bà thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn ông đi vào chỗ chết, Thẩm Lưu Vân suy nghĩ suốt một buổi tối, cuối cùng vẫn nghĩ mãi không thông.

“Lưu Vân, đều là lỗi của mẫu thân, là mẫu thân nhất thời hồ đồ, tức quá hóa giận nên mới nói những lời này, mẫu thân không cố ý, con tha thứ cho mẫu thân một lần này đi, mẫu thân hối hận rồi, tuyệt không tái phạm lỗi lầm này nữa.”

Thẩm Lão phu nhân khóc thê thảm, nhưng lúc này đây, Thẩm Lưu Vân cũng không mềm lòng.

“Mẫu thân, rốt cuộc người muốn làm như thế nào mới bằng lòng. Tình phu thê giữa con và Uyển Nhi suốt hơn hai mươi mấy năm, nói tan liền tan, rốt cuộc trong lòng người đặt con ở vị trí nào, vì để làm người vừa lòng, con đuổi Uyển Nhi ra khỏi nhà, nghi ngờ nàng….”

Thẩm Lưu Vân càng nghĩ càng hối hận, giương tay tự tát mình một bạt tai.

“Ta không phải là con người!”

“Lưu Vân!”

Thẩm Lão phu nhân bị dọa nhảy dựng, giữ lấy tay Thẩm Lưu Vân.

“Lưu Vân a, con còn trẻ, con có thể tìm được một nữ nhân khác sinh con dưỡng cái, lần này mẫu thân nhất định sẽ giúp con gây dựng và giữ vững ngôi nhà này.”

Thẩm Lưu Vân nghe vậy cười trừ, nước mắt thi nhau lăn xuống, vung tay thoát khỏi tay Thẩm Lão phu nhân.

“Mẫu thân, Uyển Nhi như vậy đã quá thiện lương bao dung, nhất định Uyển Nhi đã sớm nhìn thấu Ninh Vãn Ca, thề sống thề chết không để Ninh Vãn Ca vào cửa. Chỉ vì ta ngu dốt, vì một đứa không ra gì mà tự hủy diệt hài tử của mình.”

“Lưu Vân….”

Thẩm Lưu Vân nhìn Thẩm Lão phu nhân, dường như ánh mắt kia đang nhìn một người xa lạ.

“Mẫu thân, lần này người nên bằng lòng rồi, đứa ngoại tôn nữ mà người coi trọng, thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ Thẩm gia, đây đều là kết quả mà người muốn!”

Thẩm Lão phu nhân bịt tai, càng nghe càng khó chịu.

“Lưu Vân, con đừng nói nữa, mẫu thân đều muốn tốt cho con, nhất định Vãn Ca bị người khác lợi dụng, con nhìn Vãn Ca lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ còn không hiểu tính tình của nó sao?”

Chuyện cho tới nước này, Thẩm Lão phu nhân vẫn không biết bà đã làm sai điều gì, tất cả những gì bà làm đều muốn tốt cho Thẩm gia.

Trước đây nếu nghe những lời này, ngược lại Thẩm Lưu Vân cảm thấy Ninh Vãn Ca thật đáng thương, nhưng hôm nay sự thật xảy ra trước mắt, Thẩm Lão phu nhân vẫn tìm cớ bao che cho Ninh Vãn Ca tìm, Thẩm Lưu Vân càng nghe càng thấy chói tai.

“Mẫu thân, nếu lòng bao dung của mẫu thân dành cho Uyển Nhi cũng giống với Nguyên Nhi và Vãn Ca thì hôm nay đã không xảy ra chuyện này.”

Thẩm Lưu Vân cười châm chọc.

“Lưu Vân, sao con lại nói như vậy, mệnh Vãn Ca và Nguyên Nhi khổ từ nhỏ, làm sao có thể so sánh với ba huynh đệ bọn nó được, nếu ta không yêu thương chúng nó, thì có ai quan tâm chúng nó?”

Thẩm Lão phu nhân cho rằng lời Thẩm Lưu Vân nói như thế chưa đúng, nếu bà không thiên vị, Lục Lê Uyển sẽ chà đạp hai hài tử.

Thẩm Lưu Vân đến phòng Ninh Vãn Ca ở một chuyến, cũng qua phòng Ninh Nguyên một chuyến, chỉ tính riêng bài trí trong phòng của một người nhưng còn xa xỉ hơn cả ba phòng của Thẩm Mặc Thẩm Dật Thẩm Phong cộng lại, Lục Lê Uyển chưa bao giờ bạc đãi bất cứ người nào, tất cả đều do Thẩm Lão phu nhân tự bịa ra mọi chuyện.

Thẩm Lưu Vân nhắm mắt, chỉ cảm thấy bi ai không thôi.

“Kết cục thế này, mẫu thân đã vừa lòng chưa?”

“Ta….”

Thẩm Lão phu nhân nghẹn lời, sắc mặt hết xám rồi trắng, nhớ lại những lời bà vừa nói, vội vàng nhìn về phía Thẩm Lưu Vân.

Ánh mắt Thẩm Lưu Vân lạnh lùng, khiến Thẩm Lão phu nhân sợ run.

“Con đang trách mẫu thân?”

“Không, con không trách ai, con chỉ trách bản thân mình quá ngu dốt, không có chủ kiến, tự làm tự chịu khiến bản thân và thê ly tử tán, đại gia đình không thể đoàn viên.”

Thẩm Lưu Vân nói xong liền nở nụ cười.

Hôm qua sau khi thử máu về, ánh mắt ba nhi tử nhìn ông lúc đó, cả đời này Thẩm Lưu Vân sẽ không bao giờ quên.

Tự làm bậy, tất cả đều do chính ông hoàn toàn tin vào lời Thẩm Lão phu nhân, cuối cùng mới có kết cục ngày hôm nay. Thẩm Lưu Vân đã không còn mặt mũi nào đến nhìn Lục Lê Uyển nữa, càng không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người.

Thẩm Lão phu nhân vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

“Nói đi nói lại vẫn đang trách mẫu thân, mẫu thân nuôi con thật không dễ dàng…”

Thẩm Lưu Vân cười xuy một tiếng.

“Sau này ngươi – ta không còn là mẫu – tử , cái nhà này giao lại cho Thẩm Lão phu nhân.”

“Lưu Vân!”

Thẩm Lão phu nhân hốt hoảng, vội vàng nhận sai.

“Ta sai rồi, đều do ta, Lưu Vân ta là mẫu thân của con, sao con lại nói như vậy.”

“Thẩm Lão phu nhân cứ coi như Thẩm Lưu Vân đã bị sói tuyết cắn chết đi.”

Đôi mắt Thẩm Lưu Vân khẽ khép lại, sau đó dứt khoát xoay người rời đi không quay đầu lại.

“Lưu Vân!”

Thẩm Lão phu nhân lớn tiếng kêu gào, xốc chăn bước xuống đất, nhưng hai chân vô lực, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

“Lão phu nhân.”

Lý ma ma vội vàng đỡ Thẩm Lão phu nhân.

“Dưới đất lạnh lắm, người mau đứng lên đi.”

Thẩm Lão phu nhân trơ mắt nhìn bóng lưng Thẩm Lưu Vân rời đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ta thấy hắn bị yêu quái mê hoặc rồi, có nhi tức đã quên mẫu thân rồi!”

Lý ma ma muốn mở miệng, nghĩ nghĩ một chút lại nuốt lời lại.

Trải qua chuyện rung trời động đất này, Thẩm Lưu Vân hoàn toàn bị Thẩm Lão phu nhân làm tổn thương, nhưng Thẩm Lão phu nhân lại chưa nhận ra điều đó.

“Chắc lão gia chỉ nhất thời tức giận, nghĩ thông suốt rồi sẽ quay trở về thôi.”

Lý ma ma khuyên nhủ.

Thẩm Lưu Vân đến biệt viện của Lục Lê Uyển, Lục Lê Uyển không gặp ông, Thẩm Lưu Vân đứng vẻn vẹn hai ngày, sau hai ngày đại môn vẫn đóng chặt, từ đó cũng không thấy bóng dáng Thẩm Lưu Vân đâu nữa.

Thẩm Lão phu nhân đợi ngày này qua ngày khác, nhưng mãi không thấy Thẩm Lưu Vân trở về, lúc này mới hoảng sợ.

“Nhanh phái người đi tìm xem, rốt cuộc nó đã đi đâu rồi?”

Thật lâu sau, quản gia tìm thấy một phong thư trong thư phòng của Thẩm Lưu Vân, Thẩm Lão phu nhân đọc xong hoàn toàn sụp đổ.

Thẩm Lưu Vân thề cuộc đời này tuyệt đối không gặp lại Thẩm Lão phu nhân, một thân một mình đi tái ngoại.

“Lưu Vân a!”

Thẩm Lão phu nhân ngồi chờ ở cửa hết ngày này qua ngày khác, sống trong dằn vặt lẫn hối hận, ngày ngày chỉ khóc và khóc, sống không bằng chết.

“Lão phu nhân, trên mặt đất lạnh.”

Lý ma ma nói.

Thẩm Lão phu nhân vừa khóc vừa nói.

“Không, ta muốn chờ Lưu Vân trở về.”

Ninh Vãn Ca đã sớm mang theo đồ đạc đáng giá chạy trốn khỏi nhà, ra khỏi Kinh đô đã bị người lừa gạt vào một thanh lâu, ở nơi đó kêu trời trời không nghe kêu đất đất chẳng thấu, không qua mấy ngày đã bị tra tấn đến chết.

Ninh Nguyên nghe nói Thẩm gia lâm vào cảnh này thì không trở về nhà nữa, ngay cả khi Thẩm Lão phu nhân sinh bệnh cũng không trở về thăm lấy một lần.

Thẩm Lão phu nhân hối hận không thôi, bà thương yêu nâng niu trên tay nhưng lại đối xử với bà như vậy, Thẩm Lão phu nhân sớm biết vậy đã chẳng làm, thường xuyên nhớ lại những ngày tháng ở Nhàn Hạ sơn trang, khi đó Thẩm Phong còn cười đùa khiến bà vui vẻ, hạ nhân đều gọi bà một tiếng Lão phu nhân, nay ai nấy mỗi người một nơi, ngắn ngủn mấy ngày, toàn bộ Thẩm gia đều suy sụp.

Thẩm Lão phu nhân mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, chỉ có Lý ma ma phụng bồi ở bên cạnh bà.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Tiêu Lão phu nhân nằm nghiêng trên sạp, nghe nói kết cục của Thẩm gia, thở dài một tiếng.

“Thẩm Lão phu nhân ương ngạnh hiếu thắng, chắt tử đủ đầy vây quanh, vốn nên an hưởng tuổi già, đáng tiếc có phúc mà không biết hưởng.”

Có những lúc vết thương trong lòng còn đau đớn hơn những viết thương bên ngoài, Thẩm Lưu Vân và Thẩm Lão phu nhân cũng giống như thế, một khi niềm tin đã sụp đổ thì không còn gì để có thể dựa vào nữa, lúc đó sẽ sống không bằng chết.

“Tổ mẫu, tiểu cửu là người biết hưởng phúc.”

Tiêu Nguyên ân cần đấm bóp chân cho Tiêu Lão phu nhân, thường nói chuyện phiếm với Tiêu Lão phu nhân. Nghĩ đủ mọi cách để Tiêu Lão phu nhân thoải mái vui cười.

“Tiểu cửu a, con đúng là tim gan, là bảo bối của tổ mẫu.”

Tiêu Nguyên tươi cười.

“Đã nhiều ngày nay phụ thân bận đến không nhìn thấy bóng dáng, tiểu cửu chưa nhìn thấy phụ thân mấy ngày rồi.”

“Trên vai phụ thân con là trọng trách nặng nề, nếu như không tạo ra mảnh trời riêng, sao có thể bảo vệ con yên bình sống vo ưu vô lo?”

Tiêu Lão phu nhân cưng chiều nhéo mũi Tiêu Nguyên.

“Lão phu nhân.”

Nguyễn ma ma nâng một hộp gấm dài khoảng một mét bước vào cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tiêu Lão phu nhân liếc mắt.

“Nhìn hộp gấm lớn như vậy, tám phần chính là nhân sâm ngàn năm, xem ra lễ vật này cũng không nhẹ.”

“Đúng vậy, Triệu Hầu gia tự mình đưa lên cửa, nói là tặng cho Lão phu nhân bổ bổ thân thể.”

“Tiểu cửu, tổ mẫu thấy sức khỏe cũng đã tốt hơn nhiều, con tự mình nói với Triệu Hầu gia một tiếng, mỗi ngày không cần đưa dược liệu trân quý đến nữa.”

Tiêu Lão phu nhân vỗ nhẹ tay Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên cúi đầu.

“Phái tiểu nha hoàn đi là được mà.”

Tiêu Lão phu nhân nghiêng mặt, không vừa lòng.

“Như thế nói làm gì, con nhanh đi!”

Tiêu Nguyên không lay chuyển được ý của Tiêu Lão phu nhân, đành phải đứng lên đi ra ngoài.

Ngày Tiêu Lão phu nhân hộc máu té xỉu, Tiêu Nguyên đổ mọi tội danh lên đầu Triệu Tuân, nếu không phải do hắn chậm trễ tiến cung bảo vệ Tiêu Lão phu nhân, Tiêu Lão phu nhân cũng sẽ không bị đám người kia làm tức đến hộc máu.

Thấy đầu sỏ gây nên tội, Tiêu Nguyên phụng phịu, hất cằm.

“Tổ mẫu nói sau này huynh không cần mang dược liệu đến nữa, bấy nhiêu đó là đủ rồi.”

Triệu Tuân biết Tiêu Nguyên đang tức giận, vội vàng xách khuôn mặt tươi cười tiến lại gần, giải thích lại một lượt.

“Để bồi bổ thân mình cũng tốt, Tiêu Lão phu nhân nhất định có thể trường sinh bất lão.”

“Ha ha!”

Tiêu Nguyên cười ra tiếng, tức giận quăng cho Triệu Tuân một ánh mắt xem thường, nhưng Triệu Tuân vô cùng vui vẻ, nụ cười này đồng nghĩa với việc mọi chuyện đã được cho qua.

Kỳ thật cũng không thể trách Triệu Tuân, hắn góp nhặt chứng cớ, rút ngắn thời gian cho Hữu tướng, nếu không còn không biết có chuyện gì xảy ra nữa.

Chuyện này Tiêu Nguyên cũng hiểu rõ, không trách Triệu Tuân.

Từ ngày Tiêu Lão phu nhân hồi phủ tĩnh dưỡng, ngày ngày Triệu Tuân đều mang đồ đến thăm, tìm không ít dược liệu trân quý, có như vậy Tiêu Lão phu nhân mới có thể khôi phục nhanh chóng.

Hai người đi đến đình nghỉ mát, Triệu Tuân nhìn nữ tử mặt mày như họa, tươi cười.

“Hôm nay lâm triều NHẠC PHỤ buộc tội Đại Hoàng tử, còn cả Đại Lý tự Thiếu khanh Lý đại nhân, cùng với các vị đại thần ngày ấy gây khó dễ cho Tiêu Lão phu nhân.”

(MM: Ủa? Anh gọi nhạc phụ sao không gọi luôn tổ mẫu?)

Tiêu Nguyên nhíu mày, tò mò nhìn về phía Triệu Tuân, Triệu Tuân lại tiếp tục kể chuyện lâm triều sáng nay, bắt chước giọng điệu từng người, kể lại cho Tiêu Nguyên nghe.

Tiêu Nguyên nghe xong không ngừng sửng sốt.

“Đại Hoàng tử tự ý che giấu quặng sắt bị Hoàng Thượng phát hiện?”

Triệu Tuân gật đầu.

Trên buổi chầu, thuộc hạ của Hữu tướng buộc tội Đại Hoàng tử tự ý che giấu khai thác quặng sắt, tố giác Đại Hoàng tử mưu đồ bất chính, cố ý tạo phản.

Trước đó Đại Hoàng tử không nghe được một chút động tĩnh nào, bất thình lình bị người ta vạch trần, trở tay không kịp, còn lớn tiếng kêu oan.

Hữu tướng chỉ thản nhiên khẳng định.

“Cũng không phải tin đồn vô căn cứ, chỗ quặng sắt còn phát hiện ám vệ của phủ Đại Hoàng tử, nếu như bị người khác hãm hại, vậy theo lý nên cách chức, điệu tra rõ ràng.”

Đại Hoàng tử nghẹn không nói nổi một câu, dưới ánh mắt nghi ngờ lạnh như băng của Đông Minh Đế, hắn không dám cãi lại.

Không chỉ có thế, Hữu tướng thản nhiên nói mấy câu, sắc mặt Đại Hoàng tử hoảng hốt không thôi.

“Tướng gia, chuyện gì cũng phải có chứng cớ, không thể tùy ý bịa đặt.”

Hữu tướng liếc nhìn Đại Hoàng tử đang nổi trận lôi đình, giọng điệu vẫn thản nhiên không hề sợ hãi, dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có người trình đầy đủ chứng cứ lên.

Lúc đấy nhìn Đại Hoàng tử hốt hoảng chẳng khác nào vừa ăn phải thạch tín.

Đông Minh Đế vỗ mạnh lên bàn, lập tức bãi miễn một đám quan viên, gần như là tiêu diệt hoàn toàn phe phái mà Đại Hoàng tử phải trả giá không ít trong những năm qua mới lôi kéo được, không giữ lại bất cứ người nào.

Hữu tướng chuyển mắt chống lại ánh mắt như muốn ăn thịt người của Đại Hoàng tử, nhíu mày cười.

“Quan không làm quan, không lo lắng cho dân chúng, có xứng với mũ chu sa đang đội trên đầu hay không?”

“Ngươi!”

Đại Hoàng tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn trở mặt với Hữu tướng.

“Hoàng Thượng, tất cả những người này đều là người Đại Hoàng tử tiến cử, nay bọn họ phạm sai lầm, dựa theo luật pháp Đại Hoàng tử cũng phải nghiêm trị, một người phạm tội cả nhà gánh chịu.”

Hữu tướng lại nhàn nhạt nói ra câu này.

Sắc mặt Đại Hoàng tử hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc không nhịn được, quỳ mạnh xuống trước mặt Đông Minh Đế.

“Phụ hoàng, nhiều đại thần bị liên lụy một cách tùy tiện như vậy, nhất định là có người cố ý giở trò quỷ ở sau lưng, hãm hại nhi thần. Nhi thần ngay thẳng trong sạch không che giấu điều gì khuất tất, mong Phụ hoàng minh giám.”

Mấy vị đại thần bị Hữu tướng điểm danh cũng quỳ xuống kêu oan, liên tục mấy ngày, đều có mấy đại thần bị buộc tội, vô cùng trùng hợp là những đại thần có mặt trong ngày đó cũng thuộc số này, trong lòng chúng đại thần đều sáng tỏ như gương, đây là Hữu tướng đang tìm người tính sổ.

Dày vò mấy ngày, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, không cần ngày ngày thấp thỏm nữa.

Hữu tướng liếc nhìn Đại Hoàng tử.

“Nếu những vị đại thần này không làm gì sai, Bản tướng đâu có năng lực điều tra ra cái gì, trên triều đình không phân biệt thân phận, chỉ bàn chuyện không bàn người, Đại Hoàng tử không nên hiểu lầm.”

“Ngươi!”

Đại Hoàng tử siết chặt nắm đấm, tức đến nghiến răng, cố tình lại không có cách nào làm gì Hữu tướng.

“Lời Tướng gia nói rất đúng, Đại Hoàng tử không khỏi quá đa nghi rồi, phải hay không điều ra là biết ngay.”

Bên phía Hữu tướng, ngươi một lời ta một lời trợ lực cho Hữu tướng, bên phía Đông Minh Đế và Liên Thái Hậu rõ ràng giả câm giả điếc không lên tiếng, ngồi nhìn hai người tranh đấu.

Người vui nhất là Đông Minh Đế, đầu tiên là vô duyên vô cớ có thêm một cái mỏ vàng, nay lại có thêm một quặng sắt, một mỏ là tiền, một mỏ là binh khí, làm hầu bao của Đông Minh Đế ngày càng dồi dào.

Mặc dù trong lòng vô cùng vui sướиɠ, nhưng trên mặt vẫn chau mày nhăn trán, trong lòng ông cũng hiểu rõ, Hữu tướng chỉ mượn cớ để tính sổ của mình thôi.

Đông Minh Đế vỗ bàn.

“Nực cười, ngươi còn dám nói xạo, từ bây giờ cho đến khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, từ hôm nay trở đi cách giữ tất cả mọi chức vụ của Đại Hoàng tử, không được tham dự chuyện triều chính, giam cầm nửa năm, ở nhà ăn năn suy nghĩ.”

Rời khỏi triều chính nửa năm, đến khi trở lại địa vị của Đại Hoàng tử đâu còn như trước.

“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng….”

Đại Hoàng tử còn chưa nói xong, Hữu tướng ngắt lời.

“Hoàng Thượng, chi bằng giao việc này cho Hình bộ điều tra, trả lại trong sạch cho Đại Hoàng tử.”

Hình bộ Thị lang chính là Triệu Tuân, trùng hợp là mọi chuyện lần này cũng liên quan đến Hình bộ Thượng thư, cũng chính là cấp trên của Triệu Tuân.

Nhắc đến Hình bộ, sắc mặt Đại Hoàng tử hoàn toàn hóa đen.

“Hữu tướng nói rất đúng, vậy để cho Triệu Hầu gia tạm thời giữ chức Hình bộ Thượng thư, điều tra việc này rõ ràng!”

Đông Minh Đế thực sảng khoái khi giao việc này cho Triệu Tuân, đúng là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Triệu Tuân.

Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu.

Chuyện này không khỏi quá xem trọng Triệu Tuân, ngắn ngủn trong vòng một năm trực tiếp tấn chức lục bộ Thượng thư, bao nhiêu người ẩn nhẫn phấn đấu mấy chục năm cũng không thể đạt được.

Có người đứng ra phản đối.

“Bẩm Hoàng Thượng, Triệu Hầu gia tuổi còn trẻ, tư chất không đủ, sợ là khó có thể đảm đương trọng trách, về tình về lý cũng không hợp quy củ.”

Hữu tướng thản nhiên liếc nhìn người nọ.

“Hoàng Thượng còn chưa nói thăng chức cho Triệu Hầu gia, chỉ tạm thời mà thôi, nếu làm không xong việc cũng phải nhận trừng phạt nghiêm khắc.”

Một câu chặn hết miệng người khác.

Chuyện tốt liền rơi trên đầu Triệu Tuân, có nhạc phụ như Hữu tướng đúng là lợi hại, chỉ cần đi theo hưởng thụ đồ ngon là được rồi.

Đông Minh Đế vẫn mắt nhắm mắt mở trước những hành động của Hữu tướng, đổi lại Hữu tướng cũng lấy lòng, tất các vị trí còn trống đều nhường lại cho tâm phúc của Đông Minh Đế.

Chờ Liên Thái Hậu biết được việc này đã hạ triều, kết cục đã định. Hai người kẻ xướng người hoạ hoàn toàn đạt được thương nghị tốt, không chừa cho Liên Thái Hậu một khe hở nào, khiến Liên Thái Hậu ôm một bụng tức.

Thục phi biết được việc này, chạy tìm Đông Minh Đế khóc lóc kể lể, bị Đông Minh Đế trực tiếp giáng thành Lâm tần mới thôi.

Toàn bộ phủ Đại Hoàng tử bao trùm một tầng trời u ám, bọn hạ nhân cũng không dám thở mạnh, sợ bị liên lụy.

Đại Hoàng tử tức giận đập nát hết đồ đạc trong phòng, trong mắt đều là lửa giận chỉ muốn ăn thịt người.
« Chương TrướcChương Tiếp »