Lúc Tiêu Nguyên tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Khánh Nhạc Quận chúa liền đến phủ, vội vội vàng vàng đến chỗ Lão phu nhân thăm hỏi thỉnh an, sau đó hấp tấp chạy đến Linh Lung các.
Vừa thấy vết thương trên gương mặt Tiêu Nguyên, ngày hôm qua do uống rượu không nhìn rõ, bây giờ nhìn thấy liền tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Tam biểu ca thật quá đáng, lại đánh ngươi đến nông nỗi này, buồn cười!”
Khánh Nhạc nôn nóng.
“Không được, ta phải tiến cung để gặp cữu cữu, để cữu cữu trả lại công bằng.”
Tiêu Nguyên sợ nàng làm ra việc gì ngốc nghếch, nhanh tay kéo Khánh Nhạc lại.
“Không có việc gì, không còn đau nữa, chỉ hơi sưng một chút thôi, tạm thời đi ra ngoài gặp người khác được, hơn nữa, không phải hôm qua ta cũng đã dạy dỗ hắn sao.”
Khánh Nhạc đành phải ngồi xuống. Nhắc đến hôm qua, Liên Tịch Dạ bị rơi xuống nước, liền không nhịn được vỗ tay tán dương.
“Tiểu cửu, ngươi quá lợi hại, nên dạy dỗ hắn cho tốt!”
Tiêu Nguyên có chút chột dạ, nàng cũng không có bản lĩnh lớn đến mức ném Liên Tịch Dạ xuống nước.
“Xem ta này, sốt ruột quá quên mất chuyện chính.”
Khánh Nhạc che miệng, nhỏ giọng nói.
“Sáng sớm hôm nay, Thục phi nương nương giận dữ, mạnh mẽ giáo huấn tam biểu ca, đáng thương cho hắn, vừa tỉnh lại đã ăn trúng ba mươi bản tử, đoán chừng một tháng này phải nằm im trên giường.”
Tiêu Nguyên nghe vậy bỗng nhiên cười ha hả, ở trên giường đá chăn lung tung, vui sướиɠ, hài lòng vung tay.
“Đáng đời!”
Rất nhanh, hai người nhào vào góc giường, cười thật to.
“Cửu tiểu thư, Ngũ tiểu thư mời người qua đó.”
Ngoài cửa, nha hoàn hô một câu.
Tiêu Nguyên nhăn mày, Khánh Nhạc trả lời.
“Cửu tiểu thư không rảnh, không nhìn thấy Bản quận chúa ở đây hay sao nàng ta còn mặt mũi đến đây mời người!”
Nha hoàn run run, có chút khó xử và do dự, kiên trì nói.
“Ngũ tiểu thư nói có chút lời riêng muốn nói với Cửu tiểu thư, những lời này Ngũ tiểu thư chỉ nói một lần.”
Khánh Nhạc vui vẻ cười, vừa muốn mở miệng, Tiêu Nguyên giữ nàng lại.
“Ta muốn xem xem nàng ta muốn nói gì, cây ngay không sợ chết đứng, ta không làm sai việc gì, vì sao phải sợ nàng ta!”
Khánh Nhạc nghe vậy cũng trèo xuống giường, đi giày vào.
“Đi, ta cũng muốn nhìn xem.”
Sắc mặt nha hoàn có chút khó xử, không kịp suy nghĩ, Tiêu Nguyên đã mang theo Khánh Nhạc tới sân của Tiêu Nhược.
Vừa bước chân vào, mùi thuốc xộc thẳng vào mũi, Tiêu Nguyên nhíu chặt mi, nghi ngờ nhìn ngó bên trong.
“Không có việc gì, có gì ta làm chứng cho ngươi, nàng ta không dám xằng bậy!”
Khánh Nhạc an ủi, Tiêu Nguyên cười cười, đành phải bước chân đi vào.
“Ngũ tiểu thư, Cửu tiểu thư đến.”
Tiêu Nguyên tới gần cửa liền nghe thấy nha hoàn thông báo.
Tiêu Nguyên để khăn đặt dưới chóp mũi, mùi tanh nồng nặc, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, bỗng nhiên có một ma ma đi ra, bưng một chậu máu loãng, vội vàng đi ngang qua.
Tiêu Nguyên liền phát hoảng, may mắn Khánh Nhạc kịp thời kéo nàng đứng sang bên cạnh, ma ma kia cũng giật mình, thiếu chút nữa làm rơi chậu máu, thần sắc có chút hoảng sợ.
“Cửu tiểu thư, nô tì không cố ý.”
Tiêu Nguyên giận dữ mắng.
“Mau bưng xuống đi, xúi quẩy!”
“Vâng vâng!”
Ma ma kia vội vàng gật gật đầu, đi xuống.
Sắc mặt Tiêu Nguyên khẽ biến, vỗ vỗ ngực, lại nhìn tiếp thấy miệng Tiêu Nhược cắn khăn tỏ vẻ đau đớn, cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Tiêu Nhược nhìn thấy Tiêu Nguyên, một cỗ hận ý cực mạnh nổi bùng lên, thả lỏng môi, giương lên ý cười trào phúng, suy yếu mà lại mạnh mẽ.
“Cửu muội muội, muội vừa lòng chưa?”
Tiêu Nguyên nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
“Đồ điên! Cái gì mà ta vừa lòng hay không vừa lòng, đừng lôi ta vào, đều do ngươi tự làm bậy, trách được ai?”
“Đúng thế, tiểu cửu trêu ai chọc ai chứ? Chính mình không rụt rè, ăn nằm với người khác đến mang thai, còn trách người khác, không biết liêm sỉ!”
Khánh Nhạc từng nhìn thấy một di nương trong phủ sinh non, thấy dáng vẻ này của Tiêu Nhược, chắc chắn là có thai, giờ bỏ đi còn muốn đổ vạ cho Tiêu Nguyên, Khánh Nhạc cảm thấy tức giận.
Tiêu Nhược kinh ngạc, nghe được vẻ trào phúng trong lời nói của Khánh Nhạc, hốc mắt nàng đỏ lên, khàn giọng gào thét.
“Ngươi biết cái gì, nếu không phải ả cố ý không buông tay, bướng bỉnh, sao ta có thể lạc đến bước này?”
Khánh Nhạc còn muốn nói thêm nữa lại bị Tiêu Nguyên ngăn cản, Tiêu Nguyên giận dữ bật cười.
“Thật sự là buồn cười, đổ vạ xuống đầu ta. Do ta bắt ngươi quen biết với Liên Tịch Dạ, hay là ta bức ngươi nằm với hắn? Rõ ràng là ngươi đã làm sai, sao ta phải chịu uất ức, thành toàn cho các ngươi?”
“Nghe ý của ngươi có phải muốn ta phải làm thϊếp, đem vị trí chính thê tặng cho ngươi? Ta nhổ vào! Muốn trách, chỉ có thể trách chính ngươi tham lam, lại gặp phải nam nhân vô trách nhiệm, không bảo hộ được cho ngươi.”
Tiêu Nhược cực kỳ tức giận.
“Đúng, phụ thân sủng ngươi, thương ngươi, rõ ràng đều là đích nữ, vì sao lại phân biệt đối xử như vậy? Còn nữa, Tam Điện hạ không thích ngươi, tiểu cửu, ngươi cũng tâm cơ không ít, thà rằng không gả, cũng không đồng ý nhường cho ta. Ngươi đừng quên, ngươi nợ ta một mệnh!”
Tiêu Nhược nói cực ngoan độc, ma ma sợ tới mức chạy nhanh tới che miệng Tiêu Nhược.
“Ngũ tiểu thư…”
Tiêu Nguyên vừa nóng vừa giận.
“Nếu hôm nay ngươi tìm ta chỉ để nổi điên, thứ cho ta không thể phụng bồi. Khánh Nhạc, chúng ta đi, nàng ta chỉ là một người điên!”
“Tiểu cửu, ngươi sợ đến thế sao!”
Tiêu Nhược kêu to.
Mất đi hài tử này, nàng cực kỳ đau lòng.
“Chính miệng Tam Điện hạ nói, chàng không thích ngươi, ngươi cần gì phải bám riết chàng không buông. Ngươi hại ta bị phụ thân chán ghét, tổ mẫu không thích, bây giờ ngay cả vị trí Chính phi cũng khó có được, ngươi còn muốn thế nào? Ta không giống ngươi, ngươi chỉ biết làm nũng suốt ngày, tỏ vẻ tâm tư đơn thuần, kỳ thật ngươi tính kế còn ngoan độc hơn bất kể người nào.”
Tiêu Nguyên tức giận.
“Ta tính kế? Là ai cấu kết với vị hôn phu của ta sau lưng ta? Là ai gạt ta có phật quang, đẩy ta xuống núi, làm hại ta thiếu chút nữa bị sói hoang cắn chết? Do ta ngu muội, dễ tin ngươi, chính ngươi trồng quả đắng thì tự mình nếm đi thôi!”
“Tốt! Ngươi đã không thích Tam Điện hạ, vậy nói cho rõ ràng, đừng ỷ vào phụ thân thương ngươi, khắp nơi ngáng chân Tam Điện hạ, ta muốn xem xem, nam tử như thế nào mới xứng đôi vừa lứa với Cửu tiểu thư của Tướng phủ!”
Tiêu Nhược cười lạnh, Tiêu Nguyên chính là đồ ngốc, Tiêu Nhược vẫn cho rằng Tiêu Nguyên đang giận, bướng bỉnh, không biết Tam Điện hạ hận không thể bóp chết Tiêu Nguyên, sau này nàng sẽ phải gào khóc.
Sắc mặt Tiêu Nguyên khẽ biến.
“Vậy không nhọc ngươi quan tâm, vẫn nên nghĩ cho ngươi thì tốt hơn!”
“Tiểu cửu, ta chỉ hỏi ngươi, sao ngươi biết được chuyện ta có thai?”
Tiêu Nhược thấy nàng chuẩn bị đi, vội vàng hỏi, chuyện này chỉ có mấy người biết, ngay cả Phạm thị cũng không biết, vậy mà Tiêu Nguyên lại biết, phá hỏng kế hoạch của nàng, nghĩ tới nghĩ lui, không biết đã để lộ ra sơ hở nào.
Tiêu Nguyên tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Nhược.
“Tất nhiên là Hồng Loan nói với ta, nếu không còn có ai?”
Tiêu Nhược nghe vậy, xiết chặt nắm đấm, đáy mắt đột nhiên tràn ngập hận ý.