Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 179: Chuyện này náo lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tiêu Lão phu nhân, Hoàng Thượng có chỉ, mời người tiến cung một chuyến.”

Hà công công một đường chạy thẳng đến, vừa vặn gặp được Thẩm Lão phu nhân.

“Thật khéo, Thẩm Lão phu nhân cũng tiến cung cùng đi.”

Thẩm Lão phu nhân vui vẻ.

“Có phải Hoàng Thượng muốn làm chủ cho Thẩm gia không?”

Hà công công chớp mắt tươi cười.

“Lão nô không biết, Thẩm Lão phu nhân đi rồi sẽ biết.”

Thẩm Lão phu nhân nghe thấy lời nịnh nọt, đắc ý liếc nhìn Tiêu Lão phu nhân, vội vàng đi trước một bước.

Tiêu Lão phu nhân hừ hừ hai tiếng.

Hà công công lập tức tiến lên, thái độ cung kính.

“Lão phu nhân, sáng sớm hôm nay không ít người dâng tấu Tướng gia, hơn nữa Thẩm Hầu gia còn tự mình tiến cung cáo ngự trạng, lần này Hoàng Thượng cũng không có cách nào, có điều Hoàng Thượng vẫn luôn tin tưởng Tướng gia, vừa đúng lúc Tướng gia lại không ở Kinh đô, cho nên mới mời Lão phu nhân tiến cung làm chứng, miễn cho chuyện này càng lúc càng to ra, vấy bẩn thanh danh Tướng phủ.”

Tiêu Lão phu nhân tươi cười.

“Đa tạ công công chỉ điểm, nay Hoàng Thượng đã triệu kiến, chớ để người đợi lâu, đi thôi.”

“Aizz.”

Hà công công tiến lên dẫn đường, thái độ thật cẩn thận.

“Tiểu cửu, ở nhà ngoan, tổ mẫu đi rồi về ngay.”

Trước khi đi Tiêu Lão phu nhân quay đầu dặn dò một câu, Tiêu Nguyên gật đầu.

“Tổ mẫu yên tâm đi.”

Lúc này Tiêu Lão phu nhân mới đi theo Hà công công.

“Tiểu thư, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Hồng Tụ nói thầm một tiếng.

Trong lòng Tiêu Nguyên cũng lo lắng, nhìn Thanh Dư.

“Đi nói cho Triệu Hầu gia một tiếng, đám đại thần kia không dễ buông tha cho người khác, báo Hầu gia hỗ trợ một chút.”

Thanh Dư gật đầu.

“Nô tì đi ngay.”

Nhưng Thanh Dư lại không gặp Triệu Tuân, Triệu Tuân vẫn đang phá án ở nha môn, vì thế Thanh Dư chuyển lời Tiêu Nguyên cho Triệu Thất.

Tiêu Nguyên căn dặn, Triệu Thất đâu dám làm bừa, vội vàng chạy đến phủ nha.

Triệu Tuân nghe vậy nhíu mày.

Đêm qua sau khi rời khỏi Tướng phủ hắn liền chui vào phủ nha cho tới bây giờ, không rõ lời đồn bên ngoài như thế nào, hắn vừa nghe xong có chút sửng sốt, sau lại tươi cười.

“Người nào không biết sống chết đi trêu chọc Tướng phủ, đi tra xem!”

“Gia? Không tiến cung sao?”

Ngay cả xe ngựa, Triệu Thất cũng đã chuẩn bị xong.

Triệu Tuân xoa xoa mi tâm.

“Không cần, trước tra rõ lời đồn nhảm này đã, phái một người ra trước cửa thành đợi.”

Triệu Thất lại không hiểu ra sao.

“Việc vặt này để Tướng gia tự mình xử lý, ngươi để ý thăm dò xem, nhìn xem lời đồn này bắt nguồn từ đâu.”

“Hôm nay Tướng gia trở về?”

Triệu Tuân thản nhiên ừ một tiếng.

“Chuyện này, chờ khi Tướng gia trở về, sẽ giao cho ta làm.”

“Vâng!”

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Đại điện trong Hoàng cung đứng đầy người, cãi nhau như cái chợ, cầm đầu là Thẩm Lưu Vân.

“Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho vi thần, mấy năm nay Hữu tướng thân mang địa vị cao, trên chèn ép mệnh quan triều đình, dưới ức hϊếp dân chúng, làm cho người ta nhắc tới đại danh Hữu tướng đều phải biến sắc, phòng phòng tránh tránh, kết bè kết phái, tội không thể tha thứ!”

Thẩm Lưu Vân càng nói càng không dừng được, các vị đại thần nghe xong sắc mặt đều thay đổi.

Lá gan Thẩm Lưu Vân cũng thật quá lớn, Hữu tướng quyền khuynh triều dã, đến nay còn chưa có một người nào dám to gan vạch mặt Hữu tướng, mặc dù trong lòng biết rõ cũng làm bộ như không biết.

Vị Thẩm Lưu Vân này mới nhậm chức, dũng khí thật lớn!

“Hoàng Thượng, bất luận lời Thẩm Hầu gia là thật hay là giả, chỉ bằng hôm nay dân chúng xôn xao, Tướng gia cũng không thoát khỏi liên quan. Thẩm Hầu gia và Lục phu nhân cùng cách là sự thật, suốt đêm Lục phu nhân chuyển đến biệt viện mang danh nghĩa của Tướng phủ cũng là sự thật, chuyện này không có cách nào mà giải thích được.”

“Đúng vậy Hoàng Thượng, Lục phu nhân chỉ mới đến Kinh đô có vài ngày, tìm một biệt viện ở Kinh đô thật không đơn giản, đúng là làm người ta nghĩ không ra.”

“Sáng sớm nay biệt viện nơi Lục phu nhân đang ở bị dân chúng vây công, ném rau và trứng thối, nữ nhân không biết liêm sỉ, không tuân theo nữ tắc như vậy, sẽ ảnh hưởng tới Kinh đô. Theo ý thần, chi bằng nhốt Lục phu nhân ném xuống sông, nhắc nhở thế nhân.”

Thẩm Lưu Vân vừa dứt lời, lập tức có ba vị quan viên khác đứng ra tiếp lời mà buộc tội Hữu tướng, ngày thường bọn họ vẫn luôn nịnh nọt Hữu tướng nhưng nay lại đứng ra buộc tội ông.

“Hoàng Thượng, theo vi thần biết, biệt viện kia là của Tiêu Cửu tiểu thư, Tiêu Cửu tiểu thư và Lục phu nhân có quan hệ thân thiết, nay để Lục phu nhân sống trong biệt viện cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chuyện này nhất định có kẻ hãm hại Tướng gia, Tướng gia không phải là loại người làm ra loại chuyện này, mong Hoàng Thượng cân nhắc.”

“Hoàng Thượng, Trình đại nhân nói rất đúng. Ba ngày trước Tướng gia rời kinh phá án, nay còn chưa trở về, chuyện đêm qua của Thẩm gia, Tướng gia không thể biết được, chẳng lẽ Tướng gia còn có bản lĩnh biết trước sự việc?”

“Đúng vậy, đúng vậy….”

Rất nhanh, hai phái bắt đầu tranh cãi nhau, Thẩm Lão phu nhân bỗng nhiên xen miệng vào.

“Có lẽ Hữu tướng đã thông đồng với tiện… Lục phu nhân, cố ý tạo cớ vắng mặt, nếu không sao mà trùng hợp như thế, Hữu tướng đích thân đến Lâm thành phá án?”

Thẩm Lão phu nhân vốn muốn nói tiện nhân, lời đến miệng miễn cưỡng sửa lại.

“Lời Thẩm Lão phu nhân nói không sai, Hữu tướng không ở trong phủ không có nghĩa là không biết chuyện ở Kinh đô, Kinh đô có rất nhiều cơ sở ngầm, nói không chừng đã sớm biết hết mọi chuyện.”

Thẩm Lưu Vân cũng hùa theo.

“Bẩm Hoàng Thượng, trước khi vi thần đến Kinh đô, tất cả đều dựa vào Triệu Hầu gia tiến cử, đều do một tay Hữu tướng sắp xếp, vì Thẩm gia nhập kinh, nên vội vã muốn nhận nhi tử.”

“Nhiều năm qua dưới gối Hữu tướng không có nhi tử, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy. Nay thời cơ chín muồi cho nên mới bày ra này một ván này, kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, mặc dù Thẩm gia không phải là danh môn vọng tộc, nhưng tuyệt đối không nhịn để người ta vũ nhục, mong Hoàng Thượng làm chủ!”

Thẩm Lưu Vân dập đầu lạy Đông Minh Đế ba cái, mỗi một cái dùng lực rất mạnh, trong giọng nói mang theo nỗi khuất nhục.

Nếu việc này là thật, Thẩm Lưu Vân cũng không có chỗ tốt gì, bị người bên cạnh phản bội còn nuôi nhi tử của Hữu tướng khôn lớn, là nam nhân ai mà chịu nổi, khó trách Thẩm Lưu Vân lại bất chấp mọi giá.

“Khó trách Hữu tướng nhiều năm qua không có nhi tử cũng không nóng vội, gia sản to lớn không có người kế thừa mà vẫn nhàn nhã ung dung, hóa ra đã sớm có nhi tử, giấu giếm thật kỹ.”

“Đúng vậy, Thẩm Hầu gia thật sự quá xui xẻo, hết lần này lượt khác bị Hữu tướng để mắt, sao có thể chiếm được chút tiện nghi nào chứ, nuôi con mười mấy năm lại phát hiện là con của người khác, aizz….”

Vài vị đại thần nhìn Thẩm Lưu Vân một cách thương hại.

Đúng là sỉ nhục!

Hôm nay thật kỳ lạ, có đại thần liên tiếp đứng ra nói đỡ Thẩm Lưu Vân, trước đây khi vừa nhắc tới Hữu tướng, người người còn không chạy nổi, nay lại nhao nhao xen vào, có chút không tầm thường.

Tiêu Lão phu nhân đưa mắt nhìn mọi người.

“Các vị đại thần cũng chỉ là đoán mò, không có chứng cớ gì, chỉ mới như vậy đã kết luận mọi chuyện không khỏi quá mức vội vàng, Tướng gia chịu chút oan ức cũng không sao, chỉ sợ các vị đại thần nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm phán án tử, để dân chúng chịu oan ức, như thế lại có lỗi với mũ ô sa trên đỉnh đầu đấy.”

Người trong nghề vừa ra tay liền biết, Tiêu Lão phu nhân thản nhiên nói một câu, các vị đại thần nghẹn lời, nét mặt già nua đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Đông Minh Đế.

Trong đó một người nói.

“Tục ngữ nói không có lửa làm sao có khói, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế được, vì sao không thấy Thẩm Hầu gia cố ý cắn bậy vào người khác, cứ cố tình có vướng mắc với Hữu tướng?”

“Lý đại nhân nói không sai, trong lòng dân chúng còn sáng tỏ như gương, cho nên mới kéo nhau đến trước cửa phủ Lục phu nhân, nếu không Thẩm Hầu gia cũng sẽ không đứng ra chỉ trích Hữu tướng, lừa gạt Thánh thượng là tử tội…”

Rất nhanh lại có không ít người đứng ra chỉ trích Hữu tướng không đúng, mới đầu chỉ mới vài người, sau lại dấy lên một đoàn, người nối người liên tiếp chụp mũ lên đầu Hữu tướng.

Tiêu Lão phu nhân nghe vậy nhíu mi.

Nước trong này quá sâu, nhìn liền biết đây không phải là ý định của một mình Thẩm Lưu Vân, nhất định sau lưng có người trợ giúp.

Bên trong triều đình ầm ỹ không thôi, ngoài cung cũng có không ít người tặc lưỡi lấy làm lạ, chú ý chuyện này, liên lụy đến Hữu tướng, tuyệt đối là trăm nghe không bằng một thấy, đều hùa theo vô góp vui.

“Hoàng tổ mẫu, Hữu tướng quả nhiên là ngụy quân tử, thật quá đáng, từ hôm nay về sau nhất định thân bại danh liệt.”

Thần Vương Thế tử thoải mái cười to.

Lần trước bị Hữu tướng nghiêm trị, ký ức hãy còn mới nguyên, ước gì Hữu tướng sớm rơi đài.

Liên Thái Hậu lại tươi cười.

“Con cũng quá xem nhẹ vị Hữu tướng đại nhân của chúng ta rồi, Hữu tướng tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, dựa vào bản lĩnh của Hữu tướng, một Tần gia kia cũng không đáng để phải để tâm như vậy, sau khi Tần Dực mất hắn hoàn toàn có thể thú kế thê, nhưng Hữu tướng thà để một tiểu thϊếp lên giữ vị trí phu nhân Hữu tướng phủ, chứ không chịu thú tân thê.”

Liên Thái Hậu dừng một chút.

“Ai gia còn nhớ rõ năm đó, sau khi Tần Dực mất, Hữu tướng như phát điên, xung phong đi chiến trường, chém gϊếŧ đỏ cả mắt, chiến thắng mười lăm trận liên tiếp, bức lui địch quốc, sau đó phải kính dâng bốn tòa thành trì mới chịu bỏ qua, đến nay chưa có người nào có thể phá vỡ thành tích đó.”

“Lợi hại như vậy sao?”

Thần Vương Thế tử có chút không tin.

Liên Thái Hậu gật đầu.

“Tất nhiên, đến nay không có ai có bản lĩnh vượt qua Hữu tướng được. Chưa nói tới tình cảm phu thê giữa Hữu tướng và Tần Dực, chỉ riêng bản lĩnh của Hữu tướng, Thẩm gia tuyệt đối không có khả năng vào Kinh, nếu hắn có lòng muốn giấu giếm chuyện này không để cho người ta tra ra thì chắc chắn không lưu lại chút dấu vết nào.”

Tuy rằng Liên Thái Hậu kiêng dè Hữu tướng, nhưng rất kính nể ông, không phải tiểu bối vô sỉ, nếu không Tiên đế cũng không yên tâm giao binh quyền cho Hữu tướng.

“Chuyện này….”

Liên Thái Hậu nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Chưa cần đến ngày mai, con sẽ nhìn thấy thủ đoạn Hữu tướng đại nhân của chúng ta, dù sao cũng là chút kiến thức hạn hẹp, nhìn nhận mọi việc không rõ ràng thôi, lão hổ nhiều năm không lộ móng vuốt, lại tưởng mèo bệnh, chờ coi đi.”

Thần Vương Thế tử vẫn bán tín bán nghi như cũ.

“Chuyện này không cần nóng vội, cứ thuận theo tự nhiên, dù tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến chúng ta, từ trước đến nay Hữu tướng cũng không phải là người có tính tình rộng lượng.”

Liên Thái Hậu lại dặn Thần Vương Thế tử vài câu, Thần Vương Thế tử gật đầu.

“Tôn nhi hiểu rồi, Hoàng tổ mẫu yên tâm đi.”

Thần Vương Thế tử tình tình nóng nảy, Liên Thái Hậu cũng nhìn ra, cũng ngồi im đợi xem trò hay, chờ Hữu tướng lộ móng vuốt ra, tốt nhất là lưỡng bại câu thương với Đông Minh Đế mới tốt.

Thẩm phủ.

“Tiểu thư, tiểu thư, Lão phu nhân tiến cung rồi.”

Bách Hợp vội vàng chạy vào.

Ninh Vãn Ca nằm chợp mắt trên sạp, vết thương khắp người được đắp thuốc cũng đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy đau rát và khó chịu, vừa lim dim lại bị Bách Hợp đánh thức, nhất thời nhíu mày không vui.

“Ồn ào còn ra thể thống gì nữa!”

Ninh Vãn Ca vung tay cho Bách Hợp một cái tát.

Bách Hợp bị đánh có chút oan ức, một tay lập tức ôm lấy gò má.

“Tiểu thư, nô tì biết sai rồi.”

“Nói đi, chuyện gì!”

Ninh Vãn Ca nhịn một bụng tức giận.

Bách Hợp bất chấp đau đớn trên mặt, vội vàng nói.

“Tiểu thư, Đại lão gia và Lão phu nhân đều tiến cung rồi, trước đó Đại lão gia còn đến chỗ Lục phu nhân một chuyến, sau khi rời đi liền tiến cung. Sau đó Lão phu nhân đến Tướng phủ, rồi được triệu kiến tiến cung rồi.”

Ninh Vãn Ca nghe chuyện đi đi đến đến không rõ như thế nào, chỉ nhớ duy nhất một điều, tất cả đều tiến cung, chuyện này đưa lên triều đình rồi.

Ninh Vãn Ca trắng mặt, trong lòng trầm xuống lộp bộp.

“Sao chuyện này lại nháo lớn như vậy, xong rồi xong rồi.”

Cả buổi chiều, mi mắt Ninh Vãn Ca nháy liên tục, nảng có dự cảm không tốt, trong lòng cảm thấy bất an không yên.

Bách Hợp cũng hoảng.

“Tiểu thư, nô tì chỉ để người nhà Thiết Trụ thả lời đồn ra ngoài, nhưng không ngờ trong một đêm mọi người trong thành đều biết.”

Ninh Vãn Ca bước xuống đất, tháo trang sức trên đầu xuống rồi đưa cho Bách Hợp.

“Nhanh để tất cả mọi người trong nhà Thiết Trụ rời khỏi Thẩm gia, tốt nhất là rời khỏi Kinh đô, tìm một chỗ rồi trốn đi, đừng quay về Thẩm gia nữa.”

Trong lòng Bách Hợp ôm một đống trang sức, cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, vội vàng gật đầu.

“Vâng, nô tì đi ngay.”

Ninh Vãn Ca đứng trên mặt đất, đi tới đi lui không ngừng, tâm ý hoảng loạn, chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, trông ngóng bóng dáng Bách Hợp.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy người trở về, Ninh Vãn Ca tự chạy đi tìm, mới bước ra cửa một bước cả người đã trở nên mềm nhũn, ngay sau đó liền quay đầu bỏ chạy.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Hoàng cung, tiếng cãi nhau trên đại điện vẫn ầm ầm không ngừng, Đông Minh Đế vẫn luôn im lặng, không nói một lời.

Sắc mặt Tiêu Lão phu nhân càng ngày càng khó coi, thậm chí đám đại thần phía dưới còn lôi cả chuyện tám trăm năm trước ra để nói, chuyện sau lại càng khó nghe hơn chuyện trước, mỗi người một câu, người nói người nghe gật đầu phụ họa liên tiếp không ngừng.

Dường như chuyện này không phải đang bàn về việc riêng giữa Thẩm Lưu Vân và Hữu tướng, mà giống như đang vạch tội một mình Hữu tướng, trong lời mấy người này Hữu tướng như biến thành một đại ma đầu tội ác tày trời, vô cùng đồng đều, cứ như thảo luận với nhau từ trước vậy.

Chỉ có rất ít đại thần trầm mặc không nói gì, cũng không gật đầu phụ họa, cũng không lắc đầu thanh minh.

Bên cạnh là Thẩm Lão phu nhân gạt lệ khóc lóc kể lể, nói rằng bà sống không dễ dàng, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, kể từng chuyện nhỏ, ý nói là một người mẫu thân như bà thật không dễ dàng gì.

Thực tế, trong lòng Thẩm Lão phu nhân vô cùng đắc ý, nếu có thể mượn cơ hội này lật đổ Hữu tướng, dù có đánh mất thể diện cũng đáng giá.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ Tiêu Lão phu nhân bị tức đến nghẹn, trong lòng Thẩm Lão phu nhân giống như trưa hè khô nóng uống một chén nước ô mai ướp lạnh vô cùng mát mẻ, càng thêm ra sức vừa khóc vừa kể.

Thẩm Lưu Vân càng nghe càng cảm thấy có lỗi với Thẩm Lão phu nhân, trước đây lại nhân nhượng để tiện nhân ngỗ nghịch với Thẩm Lão phu nhân như thế, đúng là đại bất hiếu!

Thẩm Lưu Vân vô cùng áy náy, càng hạ quyết tâm đòi công bằng cho Thẩm gia.

Đông Minh Đế một tay nhanh chống thái dương, có vài phần phiền chán và bất đắc dĩ.

Tiêu Lão phu nhân vô cùng tin tưởng Hữu tướng tuyệt đối không làm ra những chuyện như thế này.

“Không có chứng cứ xác thực, chính là vu khống bịa đặt. Thẩm Hầu gia chửi bới một nữ nhân theo ngươi hai mươi mấy năm trước mặt mọi người, sinh dưỡng nhi tử cho ngươi, ngươi có còn lương tâm hay không? Hoàng Thượng, thần phụ cả gan cầu Hoàng Thượng tra rõ việc này, thần phụ vô cùng tin tưởng Tướng gia bị tiểu nhân hãm hại!”

“Hoàng Thượng, trước khi vi thần tiến cung đã đến biệt viên nơi Lục phu nhân đang sống, dưới sự ép hỏi của vi thần, Lục phu nhân ngầm thừa nhận, không giải thích được một từ nào, đây là chứng cớ!”

Thẩm Lưu Vân kịp thời ngắt lời Tiêu Lão phu nhân.

“Ở đây nhiều đại thần đều biết Hữu tướng là người như thế nào, Lão phu nhân còn cần chứng cớ gì nữa, chuyện cho tới nước này, vi thần chỉ cần một lời công bằng, nếu không còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông Thẩm gia?”

“Lục phu nhân thừa nhận?”

Một vị đại thần kinh ngạc.

“Hóa ra chuyện này đúng là thật, Thẩm Hầu gia mà dễ dàng tha thứ cho chuyện này mới là chuyện lạ, Tiêu Lão phu nhân cần gì phải bày ra khí thế bức người như thế, không nên ép Thẩm gia tẩy sạch Tướng phủ, Tướng phủ đã sai trước rồi, giờ chỉ cần xin lỗi là được, mọi người cần gì phải tụ tập ở đây, nếu Lục phu nhân và Tướng gia yêu thương lẫn nhau, chắc rằng dân chúng cũng sẽ khoan thứ mà thôi, sẽ cho hai người một cơ hội.”

Tiêu Lão phu nhân nghẹn hơi.

Đám người này thấy Hữu tướng không ở Kinh đô cho nên mới dám chửi bới Tướng phủ khắp nơi.

Buồn cười!

Tiêu Lão phu nhân tức giận ba phần.

“Lý đại nhân, muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do?”

Lý đại nhân tươi cười.

“Hàng năm Tiêu Lão phu nhân đều ở sau trạch đâu nắm rõ hành tung của Hữu tướng, có lẽ chuyện này Tiêu Lão phu nhân cũng không biết, dù sao, làm gì có mẫu thân nào mong ngóng nhi tử của mình là đứa chuyên gây rắc rối chứ. Nhưng hôm nay, phen này Hữu tướng thật đúng là không phúc hậu.”

Tiêu Lão phu nhân âm trầm.

“Lời Lý đại nhân nói như được tận mắt nhìn thấy, sao Lý đại nhân vẫn luôn muốn chụp cái danh xấu này lên đầu Tướng phủ, không biết là có dụng ý gì?”

“Tướng gia giữ địa vị cao đã nhiều năm không còn chí tiến thủ, sớm nên thoái vị, nay lại gây ra chuyện này, càng không nên bá chiếm vị trí Hữu tướng.”

“Lý đại nhân nói không sai, nay Hữu tướng đã không xứng làm gương cho bách quan nữa.”

Mọi người đều phụ họa theo.

Thẩm Lão phu nhân đắc ý liếc mắt nhìn Tiêu Lão phu nhân, trong mắt không giấu nổi vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Mọi người ép Tiêu Lão phu nhân lâm vào thế bí, cổ họng bà dâng lên vị tanh ngọt.

Nhưng vào lúc này, một thị vệ hô lớn.

“Hoàng Thượng, Hữu tướng đến!”

Mọi người nghe vậy ý cười trên mặt đều chùng xuống, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.

Chỉ thấy một nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, hai bên có người tháp tùng đang bước đến gần, thân mặc trường bào màu mực, đầu đội mũ thắt quai chắc chắn, mắt phượng híp lại, rực rỡ như ánh trăng tháng ba, mày kiếm nhếch lên, đôi mắt như ngọc lưu ly, dáng người cao ngất, điệu bộ thong dong, toàn thân lộ khí phách tự nhiên thư thái.

Hữu tướng rảo bước tiến vào đại điện, ánh mắt như nước sông mênh mông đang vào đông, thản nhiên nhìn một vòng, quanh thân phát ra cơn giận giữ, khiến mọi người như bị nhũn hết ra, các vị đại thần đều cảm thấy một cỗ khí lạnh toát ra từ bàn chân chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu, lạnh lẽo vô cùng.

Hữu tướng bĩu môi.

“Không biết là các vị đại thần đã chọn được người thích hợp cho vị trí Hữu tướng hay chưa?”

Tiêu Lão phu nhân vừa thấy Hữu tướng, cả người đang gồng lên chống đỡ như được thả lỏng, khóe miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu, cả người mềm nhũn.

Hữu tướng thấy thế sắc mặt đột ngột thay đổi, nhanh chóng lao lên đỡ Tiêu Lão phu nhân.
« Chương TrướcChương Tiếp »