Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

chương 178: Bất cứ giá nào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Lê Uyển ôm gò má nóng bừng, chợt ngẩn ra, trái tim đau đớn như bị dao cắt, bà sửng sốt nhìn Thẩm Lưu Vân.

Thẩm Lưu Vân cũng sững sờ, lúc này mới phản ứng lại với hành động vừa rồi, như chết lặng mà nhìn lòng bàn tay.

Ngay sau đó, một bóng người nhanh chân bước đến, đỡ Lục Lê Uyển đứng dậy, che chắn trước mặt Lục Lê Uyển, sắc mặt Thẩm Mặc vô cùng khó coi.

“Phụ thân, mẫu thân theo người đã nhiều năm, lẽ nào người không tin mẫu thân một chút nào sao?”

“Ta….”

Thẩm Lưu Vân nghẹn lời, bối rối không nói nên lời.

Thẩm Mặc khó nén nỗi thất vọng, còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng bị Lục Lê Uyển ngắt lời.

“Mặc Nhi, con đi về trước, có một số chuyện ta muốn nói riêng với phụ thân của con.”

“Mẫu thân?”

Thẩm Mặc lo lắng nhìn Lục Lê Uyển, khóe miệng Lục Lê Uyển vẽ ra nụ cười châm biếm, dường như đã quyết tâm chặt đứt toàn bộ mọi chuyện.

“Yên tâm đi.”

Lục Lê Uyển vỗ vai Thẩm Mặc.

“Không ai được rời đi, vội vàng để Mặc Nhi đi ra ngoài, có phải đang chột dạ không dám đối mặt hay không!”

Thẩm Lưu Vân nhìn dung mạo anh tuấn của Thẩm Mặc, cùng với thái độ lạnh lùng xa cách, lửa giận một lần nữa bùng lên.

Thẩm Mặc nhíu mày.

“Người đừng có quá đáng!”

“Hừ! Mới có vậy mà đã không nhịn được, chẳng trách từ nhỏ đến lớn ngươi không bao giờ gần gũi với phụ thân là ta. Ta không có năng lực như Hữu tướng, nhưng tốt xấu gì ta cũng nuôi ngươi mười mấy năm, ngươi là đứa con bất hiếu!”

Thẩm Lưu Vân càng lúc càng thấy đúng, dung nhan của Thẩm Mặc không giống ông một chút nào, mà lại cực kỳ giống người nào đó.

Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén.

“Ông nói nhảm cái gì đó!”

Lục Lê Uyển đứng ra.

“Mặc Nhi là hài tử ta mang thai mười tháng sinh nặng đẻ đau, ta không cho phép ông nói nó như thế. Thẩm Lưu Vân, mắt ta thật sự bị mù, vì ông mà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, ông không xứng!”

Thẩm Lưu Vân vừa nghe xong, nét trào phúng trên khóe miệng càng sâu.

“Cuối cùng cũng nói ra, che giấu nhiều năm như vậy, bây giờ sắp trở thành Hữu tướng phu nhân, được người người tôn kính. Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”

Lục Lê Uyển nghe vậy sắc mặt đỏ lên, một tay giữ chặt Thẩm Mặc đứng bên cạnh bà đang nổi giận.

“Bây giờ ta có ra sao cũng không liên quan gì đến ông, tùy ông thích nói gì thì nói. Người đâu, tiễn khách!”

Lục Lê Uyển lười quan tâm Thẩm Lưu Vân.

Phu thê nhiều năm như vậy, Lục Lê Uyển rất hiểu Thẩm Lưu Vân, một khi Thẩm Lưu Vân đã nhận định một chuyện nào đó, mặc kệ có giải thích ra sao, suy nghĩ trong lòng Thẩm Lưu Vân cũng không bao giờ thay đổi, luôn luôn hoài nghi như trước.

Tuy nay bị hưu, nhưng ngược lại Lục Lê Uyển có cảm giác như được giải thoát khỏi trói buộc, thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Lưu Vân nghe vậy liền cho rằng Lục Lê Uyển chột dạ thừa nhận chuyện này, càng phẫn nộ nhiều hơn.

“Tiện nhân, đúng là tiện nhân, uổng phí nhiều năm qua ta đối xử tốt với ngươi, quả thật một chút cũng không đáng giá, là mắt ta bị mù không nhìn ra ngươi là một con rắn độc. Hừ! Đồ da^ʍ phụ còn dám mơ tưởng vị trí Hữu tướng phủ phu nhân, ngươi tỉnh lại đi, mặc dù ta không sánh bằng Hữu tướng, nhưng nỗi nhục này ta tuyệt đối không nín nhịn!”

Thẩm Mặc gạt tay thoát khỏi níu giữ của Lục Lê Uyển, túm lấy cổ áo của Thẩm Lưu Vân, vung tay đấm vào mặt Thẩm Lưu Vân một đấm.

“Câm miệng! Ông có tư cách gì mà vũ nhục mẫu thân, ông không xứng!”

Thẩm Mặc giận dữ, vung tay đấm không chút lưu tình, đánh cho Thẩm Lưu Vân ngã nhào xuống.

“Nghiệp chướng! Ta là phụ thân của ngươi! Ngươi là đồ vô ơn, sớm biết thế này khi ngươi vừa sinh ra ta nên bóp chết ngươi. Súc sinh, dám đánh lão tử, ngươi không được chết tử tế!”

Thẩm Lưu Vân cũng nổi giận, nhào vào đánh nhau với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc luyện võ hàng năm, Thẩm Lưu Vân không phải đối thủ, chỉ có bị ăn đánh, nhưng tức giận trong lòng không nhịn được, miệng vẫn chửi mắng không ngừng.

“Dưới bóng cây đại thụ chỗ nào cũng mát, cái này ngươi rất giống mẫu thân của ngươi, cũng nhờ mẫu tử các ngươi có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nay thời cơ chín muồi, không e dè chút nào nữa rồi.”

Thẩm Mặc nghe vậy, ánh mắt nhiễm lên một tầng màu đậm, tức giận kinh người, túm chặt cổ áo Thẩm Lưu Vân.

“Ngươi nói lại lần nữa xem!”

“Hừ!”

Thẩm Lưu Vân cố nhịn đau trên khóe miệng.

“Chuyện cho tới nước này cứng miệng có làm được gì đâu. Mọi người đều biết, Thẩm Hầu gia chẳng qua là được thương hại nên mới được phong Hầu thôi, đâu tôn quý bằng Tướng gia, ngay cả mấy vị Hoàng tử nhìn thấy Tướng gia cũng phải nhường nhịn ba phần. Chẳng trách các ngươi vội vội vàng vàng như thế. Chỉ là không khéo, mọi chuyện đều bị người trong thiên hạ nhìn thấu, hỏng hết kế hoạch của các ngươi, chuyện này người trong thiên hạ tuyệt đối không tha cho độc phụ như ngươi!”

Thẩm Lưu Vân không nhịn được cười to.

“Ha ha, thiên lý công bằng, đây là báo ứng, lúc này ta muốn xem xem các ngươi làm gì để trở mình. Đường đường là Hữu tướng đương triều phải làm thế nào để gạt bỏ áp lực đàm tiếu khổng lồ, nghênh đón các ngươi vào cửa, chuyện mơ tưởng!”

Thẩm Mặc lại giơ nắm đấm lên cao, Lục Lê Uyển vội vàng ngăn cản, Thẩm Mặc nhìn về phía Lục Lê Uyển.

“Mẫu thân?”

“Mặc Nhi!”

Vẻ mặt Lục Lê Uyển bình tĩnh lạnh lùng.

“Con phải nhớ kỹ, người này là phụ thân của con…”

“Phi, ta nhổ vào! Đừng ở đây giả mù sa mưa, ta nhất định sẽ kiện chuyện này lên triều đình. Tiện nhân, ngươi không có kết cục tốt đâu!”

Thẩm Lưu Vân không hề biết ơn trước hành động can ngăn của Lục Lê Uyển, ngược lại hận ý trong lòng ông đạt tới cực điểm, nhìn Lục Lê Uyển một cách giễu cợt.

Lục Lê Uyển cười khẽ.

“Nếu ông đã có ý định này thì ông sẽ không chạy đến đây đầu tiên.”

“Ngươi!”

Thẩm Lưu Vân giống như bị người ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, ông nghẹn lời.

Đúng, ông không dám tự mình đi tìm Hữu tướng để chất vấn, nhưng hôm nay bị một kích này của Lục Lê Uyển, Thẩm Lưu Vân sẽ bất chấp tất cả.

“Đừng cho là ta không dám đi!”

“Mặc Nhi, buông ra!”

Lục Lê Uyển lạnh giọng nói.

“Đừng ngăn ông ta đi tìm Hữu tướng tính sổ.”

Thẩm Mặc nghe vậy buông lỏng tay ra, đứng ở bên cạnh.

Lục Lê Uyển liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Vân.

“Ta – Lục Lê Uyển chính trực không sợ gian tà, không sợ người đời nói xấu. Bắt đầu từ hôm qua, ta và ông không còn quan hệ gì nữa, sau này mời ông đừng tới đây quấy rầy cuộc sống của ta. Người đâu, tiễn khách!”

Lục Lê Uyển bi thương đến chết tâm, một cái tát kia chặt đứt hoàn toàn tình nghĩa phu thê mấy chục năm qua.

Thẩm Lưu Vân nhìn bóng dáng kia rời đi, dường như trong lòng có cái gì đó sập xuống, rất đau. Hình ảnh phu thê ân ái nhiều năm qua đột nhiên hiện lên trước mặt, hốc mắt ướŧ áŧ, nhòe đi.

Thẩm Mặc cũng không quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm, đoán chừng lần này hắn vô cùng thất vọng về Thẩm Lưu Vân.

“Thẩm lão gia, mời đi bên này.”

Thẩm Lưu Vân vừa ngước mắt lên, nhìn thấy xung quanh đều là nha hoàn và ma ma, ánh mắt nhìn ông như đang chê cười ông không biết tự lượng sức mình. Thẩm Lưu Vân buồn bực, đứng lên phất tay áo rời đi.

Lục Lê Uyển không thừa nhận, ông phải đi tìm Hữu tướng để hỏi rõ ràng!

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Ngay bây giờ, Hữu Tướng phủ!

Tiêu Nguyên nghe xong lời đồn đãi, gật đầu trầm tư.

Đêm qua chỉ lo dây dưa cùng người nào đó, quên mất chuyện của Lục Lê Uyển.

Thanh Dư liền kể hết mọi chuyện từ lúc Lục Lê Uyển hồi phủ cho Tiêu Nguyên nghe, đôi mi Tiêu Nguyên nhếch một cái.

“Quả nhiên Thẩm Lưu Vân thật hồ đồ, chỉ có vậy mà đã tin lời đồn. Thẩm Lão phu nhân lại càng không phải là đèn cạn dầu, một nhà đang yên ổn nay lại chia ly, bây giờ chuyện lại thành ra nông nỗi này.”

Kiếp trước Lục Lê Uyển và Thẩm Lưu Vân biến mất theo sơn trang, chỉ nghe sau này có người nhắc đến một lần, Lục Lê Uyển thân mang bệnh nặng, buồn bực mà chết, Thẩm Lưu Vân lại thú tân nương, ba nhi tử đều bỏ đi hết, từ đó về sau cũng không có tin tức gì.

Thanh Dư lấy một phong thư trong lòng ra.

“Hôm qua Lục phu nhân nhờ nô tì giao cái này cho tiểu thư.”

Tiêu Nguyên tiếp nhận, bên trong là mười tấm ngân phiếu một vạn lượng, xem ra Lục Lê Uyển muốn mua căn nhà kia cho nên mới đưa ngân phiếu cho nàng, nhưng số bạc mà Lục Lê Uyển đưa có thể mua được hai căn như thế.

Nếu không nhận ngân phiếu, chắc chắn trong lòng Lục Lê Uyển không được tự nhiên, căn nhà kia Tiêu Nguyên cũng để không, thôi bán cho Lục Lê Uyển cũng được.

“Thu lại đi.”

Tiêu Nguyên nói, sau đó lại nhìn Hồng Tụ.

“Phụ thân đâu?”

“Mấy ngày trước Tướng gia đến Lâm thành ngầm điều tra, vẫn chưa trở về, nghe quản gia nói chắc là ngày mai sẽ hồi phủ.”

Hồng Tụ đáp.

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Đi, qua thăm tổ mẫu một chút.”

Tiêu Nguyên nhớ Tiêu Lão phu nhân, liền sắp xếp một chút rồi đi tìm Tiêu Lão phu nhân.

“Tổ mẫu.”

Tiêu Lão phu nhân vừa thấy Tiêu Nguyên liền tươi cười.

“Tiểu cửu đến rồi, mau qua đây ngồi với tổ mẫu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này của con chắc đêm qua ngủ không ngon. Nghe nha hoàn nói, đêm qua con lại mơ thấy ác mộng?”

Tiêu Nguyên chột dạ cúi đầu.

“Đều là bệnh cũ, cũng không có gì đáng lo.”

Nhớ lại đêm qua làm loạn, gò má Tiêu Nguyên nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

“Trở về kêu thái y khám cho con một chút, cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu, buổi tối để nha hoàn trông coi, nếu vẫn không được thì qua đây với tổ mẫu.”

Vẻ mặt Tiêu Lão phu nhân vô cùng lo lắng, Tiêu Nguyên lập tức lắc đầu.

“Không cần, có thể do hôm qua con đọc bộ sách không nên đọc, trong đầu bị ám ảnh, ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ, khi nào về cho nha hoàn cất sách đi là được, vượt qua giai đoạn này là ổn rồi.”

Tiêu Lão phu nhân nhìn Tiêu Nguyên tỏ vẻ không hài lòng, bà biết Tiêu Nguyên thích xem dã sử đã thành thói quen.

“Con cũng không còn nhỏ nữa, mấy bộ sách này cũng không nên xem, hiểu biết sâu rộng cũng tốt, nhưng không được tự dọa mình. Nguyễn ma ma, ngươi đi dọn dẹp hết đi.”

“Vâng, lão nô đi ngay.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Nguyên cứng lại. Nàng chỉ là thuận miệng bịa ra một lý do. Mắt nhìn Nguyễn ma ma rời đi, nàng chỉ biết thở dài.

Một hồi lâu sau, Tiêu Nguyên như chợt nhớ tới chuyện gì.

“Tổ mẫu, sáng sớm hôm nay con nghe nha hoàn nhắc tới lời đồn nhảm bên ngoài….”

Tiêu Lão phu nhân không chút nóng vội, giọng điệu du dương.

“Phụ thân con luôn ở địa vị cao, chuyện bị người ta hãm hại không phải lần một lần hai, chỉ là lời đồn đãi mà thôi, chẳng lẽ con không tin phụ thân của con?”

“Tất nhiên Tiểu cửu tin tưởng phụ thân rồi.”

Tiêu Nguyên chưa bao giờ hoài nghi Hữu tướng, trong lòng Hữu tướng chỉ có duy nhất mẫu thân của nàng, nhiều năm qua cho dù ở trước mặt Phạm thị ông cũng chỉ làm bộ làm tịch, tất cả đều là vì nàng.

“Tổ mẫu, có phải phụ thân và Thẩm Lưu Vân là bạn cũ không, quan hệ trước kia bọn họ như thế nào?”

Tiêu Lão phu nhân nghe vậy nở nụ cười.

“Đúng là phụ thân con và Thẩm Lưu Vân là bạn cũ, nhưng vị Thẩm Lão phu nhân kia luôn luôn không cam lòng nhìn phụ thân con vượt trội hơn Thẩm Lưu Vân, đâm chọt khắp nơi. Lục phu nhân nhẫn nhịn nhiều năm qua vẫn không đổi được một tia chân tình, thực không đáng giá.”

Tiêu Lão phu nhân nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng cong lên, ánh mắt kiêu ngạo.

“Năm đó phụ thân con là là trạng nguyên văn võ song toàn, lúc đó ở toàn bộ Đông Minh cũng không tìm ra một người nào toàn diện như thế, văn thao võ lược. Thẩm Lưu Vân thi rớt ngoài ý muốn, sau này dứt khoát buông bỏ ước mơ đặt chân vào chốn quan trường đi theo buôn bán. Đã nhiều năm trôi qua, chắc hẳn Thẩm Lão phu nhân vẫn còn đang chấp niệm chuyện cũ mãi không buông tha. Thẩm Lưu Vân là người hồ đồ, nhiều năm vậy mà vẫn không thay đổi chút nào.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Thẩm Lưu Vân đúng là không biết quý trọng.”

“Chuyện này không thể thiếu Thẩm Lão phu nhân đứng giữa châm ngòi.”

Tiêu Lão phu nhân nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.

“Nếu hắn sớm ngày hối cải, chắc sẽ còn một tia hi vọng, còn nếu vẫn khăng khăng một mực như thế, khó có thể trách người khác.”

“Lão phu nhân, Thẩm Hầu gia vừa mới đến, biết Tướng gia không ở trong phủ, dưới cơn giận dữ liền vào cung cáo ngự trạng rồi.”

Nguyễn ma ma đi đến nửa đường lại vòng lại, vừa nghe tin này vội vàng trở về bẩm báo.

Tiêu Lão phu nhân nghe vậy, trong mắt xẹt qua nỗi thất vọng.

“Aizzz, ngu dốt hết phần thiên hạ!”

Tiêu Nguyên nghe xong cũng tức giận.

“Chẳng qua chỉ là vài lời xàm ngôn, người khác còn chẳng nghĩ là thật, thế mà Thẩm Lưu Vân lại tin.”

Tiêu Nguyên thật muốn xem trong đầu Thẩm Lưu Vân chứa gì. Tình nghĩa phu thê nhiều năm, còn không chống lại mấy câu châm ngòi của người xa lạ, chỉ có như vậy mà đã vào cung cáo trạng, nàng cảm thấy tiếc thay cho Lục Lê Uyển.

“Phụ thân con đã từng nói, Thẩm Lưu Vân là người đáng thương, vốn dĩ phụ thân con niệm tình xưa, cố giúp hắn một tay, nay gặp chuyện này thật khiến lòng người ta chết lạnh, ngược lại còn tự rước lấy oán hận.”

Tiêu Lão phu nhân không có hứng thú với Thẩm gia, lại càng không tự hạ thấp thân phận đi tìm Thẩm gia gây phiền toái, chỉ cảm thấy Thẩm Lưu Vân không làm được chuyện lớn, cô phụ tâm ý của Hữu tướng.

Tiêu Lão phu nhân chẳng thèm nghĩ nhiều, nhưng đầu kia Thẩm Lão phu nhân lại không nhịn nổi, tự mình tới cửa gây chuyện.

“Cho bà ta vào đi!”

Tiêu Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.

“Nhiều năm không gặp, ta muốn xem xem nay bà ta biến thành dáng vẻ gì!”

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Lão phu nhân được Lý ma ma đỡ tay bước vào, xanh mặt.

“Tiêu thị, đều là chuyện tốt mà ngươi làm ra, chỉ mới như vậy đã không muốn gặp Thẩm gia. Lưu Vân thua kém Hữu tướng, năm đó nếu không phải Hữu tướng gây khó dễ từ bên trong, Lưu Vân cũng sẽ không bỏ quan theo thương. Thật vất vả Thẩm gia mới khởi sắc, nay có phải Hữu tướng phủ lại ỷ thế hϊếp người?”

Tiêu Lão phu nhân thản nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Lão phu nhân, hừ nói.

“Thẩm Lão phu nhân, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung, vô chứng vô cớ, chính là phỉ báng!”

Thẩm Lão phu nhân nhìn khí chất Tiêu Lão phu nhân điềm đạm, dáng vẻ không vội không hoảng hốt không thay đổi nhiều so với lúc còn trẻ.

“Đừng ở trong này giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo! Lưu Vân thành thật căn bản không thể gian xảo như Hữu tướng, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới buông tha Thẩm gia. Thẩm Mặc và Thẩm Dật cũng là con của Hữu tướng đúng không?”

Thẩm Lão phu nhân nghe lời đồn đãi bên ngoài truyền đến đỉnh điểm, cuối cùng không nhịn được mà chạy tới đây hỏi kết quả, nếu còn giữ im lặng không phải đã bị người ta bắt nạt đến chết sao.

Tiêu Nguyên ngây ngẩn cả người.

Thẩm Lão phu nhân này thật đúng là chuyện gì cũng có thể nói được, bà ta lại hoài nghi Thẩm Mặc và Thẩm Dật là nhi tử của phụ thân, Tiêu Nguyên thật sự phải nhìn Thẩm Lão phu nhân với ánh mắt khác xưa.

Tiêu Lão phu nhân lạnh mặt.

“Ngươi đừng có mà nói nhảm, chuyện này mà cũng dám nói bừa, ngươi không nhìn rõ lại xem đây là nơi nào?!”

Tiêu Lão phu nhân vỗ bàn, dọa Thẩm Lão phu nhân nhảy dựng lên, Thẩm Lão phu nhân vẫn cứng miệng.

“Đừng có giả mù sa mưa, đừng xem ta là kẻ không biết gì. Thẩm gia chịu oan ức lớn như vậy, bị người ta chửi bới tùy ý, nếu ta tiếp tục nhịn, uy nghiêm của Thẩm gia sẽ bị người đời dẫm lên không thương tiếc, cùng lắm thì là chết. Hữu tướng chẳng qua cũng chỉ có năng lực từng ấy mà thôi, quan to áp dân, ỷ vào quyền lợi trong tay, bức tử dân đen cũng không còn là chuyện gì mới, nay ta dù có chết cũng phải biết rõ mọi chuyện rồi mới chết!”

Thẩm Lão phu nhân rõ ràng chơi xấu, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, bất cứ giá nào.

Bình thường Tiêu Lão phu nhân đều qua lại với phu nhân hào môn, đã nhiều năm qua chưa từng gặp nữ nhân nào chanh chua không rõ phải trái như Thẩm Lão phu nhân, nay bà cũng bị tức giận không nhẹ.

Thẩm Lão phu nhân tức giận, Tiêu Lão phu nhân không nói gì, còn tưởng rằng Tiêu Lão phu nhân chột dạ, đứng thẳng lưng, dù sao bây giờ Thẩm Lưu Vân cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, không giống thương nhân như ngày xưa, cho dù Hữu tướng muốn gây khó dễ cũng phải đắn đo suy nghĩ ba lượt.

Tiêu Lão phu nhân giận quá hóa cười.

“Ngươi nói đúng lý hợp tình như vậy, sao không đến nha môn đánh trống kêu oan, nếu không được, tiến cung mong Hoàng Thượng làm chủ, ngươi đến chỗ ta đòi công bằng làm gì?”

“Hừ, ngươi đừng đắc ý, dân chúng đều biết chuyện này, mặc dù Hữu tướng quyền cao chức trọng, cũng đều bị người người chỉ trích, Lưu Vân đã tiến cung cầu Hoàng Thượng làm chủ rồi.”

Thẩm Lão phu nhân ghé vào trước mặt Tiêu Lão phu nhân, luôn cảm thấy thua bà ta một bậc, âm điệu nói chuyện cũng không tự giác mà cất cao lên, rất tương xứng với dáng vẻ cay nghiệt, trông khí thế vô cùng bức người.

“Nhiều năm qua, dưới gối Hữu tướng không có nhi tử, những không không thấy dáng vẻ sốt suột, mệt cho Lưu Vân còn xem Hữu tướng như người thân, ta còn thương hắn như con, nhưng sau lưng lại bị tính kế mà không biết gì. Chuyện này cũng có thể nhịn thì còn chuyện gì không thể nhịn nữa! Thân thể Tần Dực yếu đuối không sinh được nhi tử, lại sợ đắc tội Tần gia cho nên mới dùng chiêu lừa gạt như thế, các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Thẩm Lão phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nói đúng, tất cả đều bị bà nhìn thấu.

Tiêu Nguyên biến sắc.

Tần Dực chính là mẫu thân của Tiêu Nguyên.

“Đủ rồi!”

Tiêu Lão phu nhân đứng lên, sắc mặt âm trầm lợi hại.

“Nếu ngươi muốn cáo, bất cứ lúc nào Tướng phủ cũng tiếp ngươi, nếu ngươi tiếp tục mang khí thế bức người đó thì đừng trách ta không khách khí. Người đâu, đi báo quan!”

Thẩm Lão phu nhân bị trừng rụt cổ.

“Ta sợ ngươi chắc, rõ ràng là Tiêu gia có lỗi trước, nhiều năm qua Thẩm gia phải nhận hết oan ức, giờ làm lớn chuyện này, cũng để mọi người phân xử công bằng!”

“Được!”

Tiêu Lão phu nhân cười lạnh, tức đến phát run.

“Chuyện này Tướng phủ tuyệt đối không từ bỏ, nhất định phải tra rõ mọi chuyện!”

Thời gian một ngày ngắn ngủi, lời đồn đãi dường như được mọc thêm cánh, trong nháy mắt bao phủ phố lớn ngõ nhỏ toàn Kinh đô, người người truyền tai nhau.

Không biết chuyện này có ai âm thâm đứng sau can thiệp hay không, nhưng cho dù thế nào, Tiêu Lão phu nhân cũng không nhịn được cục tức này, bà nhất định sẽ truy rõ tới cùng!
« Chương TrướcChương Tiếp »