Chương 16: Áo choàng màu trắng

“Con tới đúng lúc lắm! Tam Điện hạ liên tục làm phiền như vậy không phải cái cách hay, tiểu cửu không chọn hắn, hắn dám đánh tiểu cửu thành như vậy, tiểu cửu là đích nữ, cơn tức này có xả hay không, chính con tự xem làm thế nào đi!”

Lão phu nhân tức giận, kéo Tiêu Nguyên ôm vào lòng.

Phạm thị căng thẳng, việc này càng ngày càng khó xử lý, định há miệng, Lão phu nhân trừng mắt, cao giọng, khiến sắc mặt Phạm thị trở nên nóng bừng.

“Nếu là ai đó cũng kiên cường như tiểu cửu, làm sao đến mức người ngoài dẫm lên thanh danh của Tướng phủ dưới lòng bàn chân, hừ!”

Hữu tướng nhíu mày.

“Mẫu thân, bây giờ con tiến cung.”

Lão phu nhân gật đầu, Hữu tướng xoay người bước đi, nổi giận đùng đùng.

Lúc này, Tiêu Nhược nhảy vọt ra, liều mạng ngăn cản Hữu tướng.

“Phụ thân, không thể a, bây giờ Tam Điện hạ hôn mê chưa tỉnh, chắc chắn chuyện này có hiểu lầm gì rồi.”

Tiêu Nhược dứt lời, trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Nguyên.

“Cửu muội muội, là tỷ tỷ không đúng, muội và Tam Điện hạ có hôn ước từ nhỏ, tỷ tỷ nguyện ý đem vị trí Chính phi nhường lại cho muội, dù sao Tam Điện hạ cũng là Hoàng tử, người của Hoàng tộc bị như thế cũng đã mất mặt rồi, giờ phụ thân mà đi lại mang thêm danh tiếng không hay, chỉ cần muội có thể nguôi giận, tỷ tỷ nguyện ý làm bất kể chuyện gì!”

Tiêu Nhược quỳ xuống , vẻ mặt quyết tuyệt.

“Nhược Nhi!”

Phạm thị là người đầu tiên phục hồi tinh thần.

“Con làm cái gì vậy, có chuyện gì mau đứng lên rồi nói.”

Lão phu nhân cũng kinh ngạc suýt nhảy dựng lên, không nghĩ rằng Tiêu Nhược vừa trở về đã hành động như vậy, bà nắm tay Tiêu Nguyên lùi về sau.

Tiêu Nguyên nhếch môi, không cần phải nói, chắc chắn là Thục phi liên tục dọa nạt để thuyết phục Tiêu Nhược, hứa cho nàng không ít điều tốt.

Tiêu Nhược nói như thể Tiêu Nguyên không đồng ý chính là đẩy Hữu tướng vào hố lửa, nếu kiếp trước thì nàng là nghe mà không hiểu gì.

Sắc mặt Tiêu Nguyên trở nên trắng bệch, nắm chặt cánh tay Lão phu nhân, giọng nói mềm mại hơi run run.

“Tổ mẫu, nha hoàn trong phủ nói rằng, ngũ tỷ tỷ đang mang cốt nhục của Tam Điện hạ, cho nên mới đối xử với tiểu cửu như thế, có đúng không?”

“Cửu muội muội, muội đừng tin những đồn đãi, không có chuyện đó.”

Tiêu Nhược nhanh chóng giải thích, không nghĩ rằng Tiêu Nguyên dám uy hϊếp nàng.

Tiêu Nguyên vẫn mang dáng vẻ bị thương, ngẩn ngơ như cũ. Ngay sau đó, thân mình trở nên mềm nhũn, may mắn Nguyễn ma ma nhanh tay đỡ được.

Lão phu nhân kinh hãi.

“Mau, nhanh đi mời thái y.”

Lão phu nhân để cho mấy nha hoàn lúng ta lúng túng đỡ Tiêu Nguyên vào phòng, lửa giận nhất thời bùng lên, giận không thể trừng mắt gϊếŧ chết Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược cảm thấy không tốt, rụt cổ.

“Tổ mẫu…”

Lão phu nhân lớn tiếng.

“Đừng gọi ta là tổ mẫu, ta cũng không có tôn nữ không mặt không mũi như ngươi, mất hết thể diện của Tiêu gia. Tướng gia, Tam Điện hạ khinh người quá đáng, dám vũ nhục Tiêu gia, mặc dù hắn là Hoàng tử, ta cũng phải đòi lại công bằng, ta liều chết cũng phảm bẩm báo lên Kim Loan điện!”

Tiêu Nhược sửng sốt, Tướng phủ và Liên Tịch Dạ trở mặt, để cho nàng khó xử. Sau này, cho dù có trở thành Tam Hoàng phi, cũng không thể ngẩng đầu lên, không khỏi lo lắng.

Lão phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Phạm thị.

“Nhà này, tạm thời do ta quản. Nếu ngươi dạy không tốt thì để ta đích thân dạy dỗ!”

Phạm thị kinh ngạc, Lão phu nhân đang tức giận. Bà vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, đều là tôn nữ như nhau, sao lại đối xử khác biệt như vậy.

“Mẫu thân, tức nhi sẽ giáo dưỡng Nhược Nhi thật tốt.”

Trong chuyện này, Phạm thị là người không thể mở miệng nhất, bênh ai cũng không được, bênh Tiêu Nhược sẽ khiến Tướng gia và Lão phu nhân sinh ra ác cảm, mất nhiều hơn được, bênh Tiêu Nguyên lại đi ngược với ước nguyện ban đầu của bà.

Lão phu nhân hừ mạnh một tiếng.

Lúc này, một gã tiểu tư tiến lên.

“Hồi bẩm Lão phu nhân, Tướng gia, Kiêu Kỵ Hầu cầu kiến.”

“Kiêu Kỵ Hầu? Hắn tới đây làm cái gì?”

Hữu tướng nhíu mày.

“Trước hết, mời vào đi.”

“Vâng!”

Chỉ chốc lát, Kiêu Kỵ Hầu bước nhanh vào, còn có một nam tử đi theo sau, trong tay cầm áo choàng màu trắng, vừa thấy liền biết là của nữ tử. Lão phu nhân liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

“Lão phu nhân, đó là áo choàng của Cửu tiểu thư.”

Nguyễn ma ma nhỏ giọng bên tai Lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe thấy vậy, trái tim nhảy dựng lên.

“Hữu tướng, đây chỉ là hiểu lầm. Ngày ấy, lúc đến Đại Chiêu tự, khuyển tử bất ngờ gặp Cửu tiểu thư của quý phủ. Quan hệ giữa khuyển tử và Tam Điện hạ vô cùng thân thiết, cho nên Tam Điện hạ có ý quân tử, giúp người thành toàn ước vọng. Không nghĩ rằng chuyện này lại tạo thành hiểu lầm lớn như vậy.”

“Tướng gia, hôm nay ta đem khuyển tử đến đây, muốn đánh muốn phạt. Tất cả tùy người định đoạt, chỉ là đừng làm chậm trễ đại sự của mấy hài tử.”

Kiêu Kỵ Hầu nói ra nguyên nhân Tam Điện hạ không chịu cưới Tiêu Nguyên hoàn toàn là vì Tiêu Nguyên đã tiếp xúc với đích tử Tô Phỉ của Kiêu Kỵ Hầu, cho nên mới buông tha cho Tiêu Nguyên để thú Tiêu Nhược.

Hành động này, đổi lại thanh danh cho Tam Điện hạ là người có tình có nghĩa.

Tô Phỉ xoay người chắp tay.

“Cầu Tướng gia thành toàn, Tô Phỉ nguyện lấy sính lễ của chính thê để thú Tiêu Cửu tiểu thư.”

Tô Phỉ mặc y phục xanh đen, đứng yên giữa đại sảnh, quanh thân toát lên khí chất lạnh nhạt, hắn mím môi, dáng người rộng rãi. Thanh danh của Tô Phỉ ở Kinh đô cũng không kém, tướng mạo cũng khá anh tuấn, không ít nữ tử trong Kinh đô muốn được gả cho hắn.

Chuyện tình đột nhiên biến đổi, Lão phu nhân ngây ngẩn cả người, nếu đổi thành Tô Phỉ, Lão phu nhân cũng cảm thấy không tệ, ít nhất còn hơn Tam Điện hạ. Chẳng qua cảm thấy không hờn giận, náo đến nước này, sao bây giờ người mới đến?

Hữu tướng híp mắt, ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút sắc bén, trầm giọng nói.

“Hầu gia, chuyện này đã qua nhiều ngày như vậy, nhiều người đàm luận xôn xao, bây giờ Hầu gia mới đứng ra, có phải hơi chậm trễ hay không?”

Kiêu Kỵ Hầu hơi giật mình, có chút xấu hổ, cười ngượng, nói.

“Tướng gia chớ nên trách tội, chuyện này đều do Hầu phủ không đúng. Thanh danh của nữ tử quan trọng hơn cả, nếu lúc đó nói ra chẳng phải sẽ làm xấu thanh danh của Tiêu Cửu tiểu thư hay sao.”

Vốn Kiêu Kỵ Hầu muốn nói, căn bản Tô Phỉ không biết Tiêu Nguyên, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào, trước mặt Hữu tướng nói càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót, dứt khoát cắn răng một cái, hắn nói cái gì liền nhận cái đó.

Dù sao đi nữa, nhi tức Tiêu Nguyên này không chạy thoát được, cùng lắm thì để Hữu tướng đánh Tô Phỉ một chút cho hết giận.

Hữu tướng nhíu mày, còn chưa mở miệng, tiểu tư lại nói.

“Tướng gia, bên ngoài có ba thiếu gia, cầm áo choàng trong tay muốn gặp Tướng gia.”

Hữu tướng nhíu mày.

“Ba người?”

Tiểu tư gật gật đầu, sắc mặt Kiêu Kỵ Hầu liền trở nên khó coi, còn Tô Phỉ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Hữu tướng nhướn mày nhìn Kiêu Kỵ Hầu, sau đó trầm giọng nói.

“Đều mang vào đây cho Bản tướng.”

Chỉ một lúc sau, ba nam tử giành giật nhau đi đến, trong tay cầm áo choàng màu trắng, rõ ràng giống hệt với cái mà Tô Phỉ đang cầm.

“Các ngươi đều là giả mạo, ta mới là thật.”

“Nói bậy, ta mới là thật, rõ ràng là ta cứu Tiêu Cửu tiểu thư.”

“Các ngươi đừng nói bừa, mời Tiêu Cửu tiểu thư ra đây, không phải chân tướng sẽ rõ ràng sao? Giả cũng không biến thành thật được.”

Ba người vừa tới trước mặt Hữu tướng, Hữu tướng nhíu mày.

“Ba người các ngươi đang có ý gì?”

“Tướng gia, là như vậy, mấy ngày trước đây, ở Đại Chiêu tự, bỗng nhiên tại hạ nhặt được một chiếc áo choàng ở vườn mai, phía trên thêu chữ “Cửu”, không phải “Cửu” là danh xưng của Tiêu Cửu tiểu thư sao.”

“Nói nhảm, Tướng gia, đừng nghe hắn nói bậy, ngẫu nhiên tại hạ gặp Cửu tiểu thư ở vườn mai, Cửu tiểu thư vô ý trượt chân, tại hạ….”

“Làm càn!”

Hữu tướng nghiêm mặt, lộ ra vẻ uy nghiêm, ba người nhất thời kinh ngạc.

“Ai cho phép các ngươi dám làm bại hoại thanh danh đích nữ của Bản tướng? Người đâu, lôi mấy người này ra ngoài cho Bản tướng, đánh!”

Hữu tướng tức giận đến râu cũng run run theo