Chương 15: Hữu tướng biết

“Công tử không sợ đắc tội với hắn sao? Hắn nhưng là Hoàng tử!”

Tiêu Nguyên có chút không tin. Phía trên Liên Tịch Dạ còn có một Liên Tịch Minh, rất được sủng ái, là người có khả năng trở thành Thái Tử nhất, đắc tội Liên Tịch Dạ chẳng khác nào đắc tội Liên Tịch Minh, không có trái cây ngon mà ăn.

Triệu Tuân cười yếu ớt.

Bây giờ mới biết sợ, vừa rồi lá gan cũng không nhỏ a.

“Không sợ, ta có tiền, lại có Hữu tướng ở đây, hắn không dám làm xằng bậy, nếu hắn lại dây dưa với cô nương mấy lần nữa, lỡ may đạt được mục đích, cô nương đành phải làm thϊếp, cô nương nguyện ý sao?”

Triệu Tuân tiếp tục dụ dỗ, Tiêu Nguyên liên tục gật đầu.

Triệu Tuân nói không sai, Thục phi và Liên Tịch Minh sẽ không để cho Liên Tịch Dạ đắc tội với Hữu tướng, cách duy nhất chính là giải quyết nàng.

Làm thϊếp?

Tiêu Nguyên thà chết.

“Vậy công tử nói xem có cách gì?”

Tiêu Nguyên có chút căng thẳng.

Nàng phiền chán Liên Tịch Dạ đến chết rồi, giống như thuốc cao bôi lên da chó, kiếp trước chắc chắn đầu óc là cửa kẹp cho nên mới coi trọng hắn, một chút trách nhiệm cũng không có.

Triệu Tuân cong môi lộ ra một chút mị hoặc, trong nụ cười đó xen lẫn một phần không có hảo ý, hơi thở phả vào lỗ tai, ngứa, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng.

“Đem nàng gả đi, Liên Tịch Dạ nhất định không dám làm phiền cô nương nữa, một ngày cô nương chưa gả, hắn đều có cơ hội.”

Tiêu Nguyên sửng sốt.

Gả đi?

Triệu Tuân cũng không thúc giục, chờ nàng suy nghĩ cẩn thận.

Tiêu Nguyên ngước mắt, khoảng cách hai người cực kỳ gần, nàng có thể thấy đôi mắt đen của hắn mang theo ý cười như ẩn như hiện, thoáng thất thần, miệng lại thì thào.

“Ai dám lấy ta? Thú ta không phải sẽ đắc tội Liên Tịch Dạ, đắc tội Thục phi, đắc tội Đại Hoàng tử sao?”

Tiêu Nguyên suy tư nửa ngày, cũng không nghĩ ra được người nào, người nào dám lớn mật như vậy, không lẽ tiếp tục gả cho thứ tử Kiêu Kỵ Hầu? Tiêu Nguyên cắn môi, nàng mặc kệ!

Triệu Tuân nhếch môi.

Vẫn chưa ngốc, biết phân tích lợi hại.

“Chuyện này, khi cô nương trở về hỏi Hữu tướng xem, người này có tiền, tướng mạo cũng tốt, chắc chắn không sợ đắc tội với ai. Hữu tướng có kiến thức rộng rãi, chắc chắn biết.”

Tiêu Nguyên nghi hoặc.

“Thật?”

Sao nàng không biết Kinh đô còn có nhân vật cỡ này a?

Triệu Tuân gật gật đầu.

“Được! Khi nào trở về ta liền hỏi phụ thân một chút, cảm ơn công tử.”

Lúc này, thuyền dần dần cập bờ, Liên Tịch Dạ được thị vệ cứu lên, Triệu Tuân híp mắt nhẹ giọng nỉ non vài câu bên tai Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên nghe xong gật đầu thật mạnh.

“Được!”

“Đi thôi.”

Lòng bàn tay Triệu Tuân còn lưu lại hơi ấm của nàng, mềm mại đáng yêu, mắt nhìn Tiêu Nguyên xoay người đi ra ngoài.

Gương mặt Tiêu Nguyên bị sưng một bên, không khỏi thu hút ánh nhìn của người khác, nàng không né không tránh, ngược lại còn ngẩng cao đầu, sợ người ta không nhìn rõ.

“Tiểu cửu, muội không sao chứ?”

Khánh Nhạc Quận chúa đã tỉnh rượu hơn nửa, lại ảo não tự trách, biết thế không nên để nàng đi một mình.

“Nhìn gương mặt này là sao, đã có chuyện gì xảy ra?”

Tần Dực đi đến, thấy vết sưng trên mặt Tiêu Nguyên, đau lòng nói.

“Là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Tiêu Nguyên sụt sịt, nước mắt nói đến là đến, rơi xuống từng giọt từng giọt như vòng vòng ngọc bị đứt, rơi xuống lốp bốp.

Tính tình Khánh Nhạc Quận chúa rất nôn nóng, thấy nàng khóc cũng hoảng hốt.

“Có phải tam biểu ca bắt nạt muội không? Muội đừng khóc, sốt ruột chết người a.”

“Tiểu cửu, đừng khóc, sao lại thế này?”

Tiêu Nguyên khóc không kịp thở, chỉ Liên Tịch Dạ đang hôn mê bất tỉnh, ra vẻ xấu hổ và giận dữ cực độ.

“Hắn ép buộc ta làm thϊếp, ta không đồng ý, hắn liền động thủ, ta tức giận quá mới đẩy ngã Tam Hoàng tử rơi xuống sông, hu hu, ta không cố ý.”

Tiêu Nguyên thoải mái thừa nhận, chính nàng đẩy Liên Tịch Dạ xuống sông.

Hành động này, không những không bị quở trách, ngược lại còn được khen ngợi.

“Đẩy tốt lắm, hắn thật quá đáng!”

“Tiêu Cửu cô nương không phải là Tam Hoàng phi tương lai sao? Sao có thể để nàng ấy làm thϊếp? Rất thiếu đạo đức.”

“Các ngươi không biết rồi, Tam Hoàng tử nhìn trúng Tiêu Ngũ cô nương, lại không muốn Tiêu Ngũ cô nương tủi thân, ăn trong bát còn nhớ trong nồi, phi! Xứng đáng!”

“Đúng vậy, tín vật đính ước cũng đã trả lại rồi còn quấn lấy không tha, Tiêu Cửu cô nương đẩy xuống là đúng!”

Mọi người, ngươi một lời ta một lời, Tiêu Nguyên nghe xong trong lòng nở hoa.

Cái tát này nàng phải chịu cũng không uổng phí.

Liên Tịch Dạ hôn mê bất tỉnh, nếu như hắn biết tình huống bây giờ, đoán chừng tức giận đến dẫm chân, hận không thể bóp chết Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên còn nhỏ tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, trắng hồng đẹp đẽ như ngọc được điêu khắc mà thành, trên mặt mang theo vết thương, tiếng khóc càng thêm du dương động lòng người, làm cho người ta không tự giác thương hại nàng, càng khiển trách Liên Tịch Dạ.

Cứ như vậy, Tiêu Nguyên khóc suốt đường về tới Tướng phủ, Lão phu nhân nghe nói tức giận vỗ bàn.

“Khinh người quá đáng! Buồn cười, hắn đường đường là Hoàng tử, trước mắt dân chúng dám ra tay đánh tiểu cửu, Tướng gia đâu! Mau đi gọi Tướng gia tới đây cho ta!”

Lão phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận, Phạm thị nghe vậy giật giật chân mày.

“Mẫu thân, con nghe nói Tam Điện hạ muốn tìm tiểu cửu xin lỗi, chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Vết thương trên mặt tiểu cửu là giả sao?”

Lão phu nhân lạnh mặt hỏi lại.

Phạm thị nghẹn lời, giật giật môi, cuối cùng không nói được lời nào, tức giận đứng ở bên cạnh.

Tiêu Nguyên nghe vậy ngừng khóc nức nở, túm tay Lão phu nhân, đung đưa.

“Tổ mẫu, tiểu cửu tuyệt đối không làm thϊếp!”

Lão phu nhân gật đầu.

“Được được được! Con yên tâm, chắc chắn sẽ không để cho con phải chịu tủi.”

Phạm thị nhăn mày lại.

Tiểu cửu không chịu làm thϊếp, vị trí Chính phi chỉ có một, chẳng lẽ để Tiêu Nhược làm thϊếp?

Bởi vì chuyện này, Phạm thị vốn đã khiến Lão phu nhân cảm thấy không thoải mái, vài năm trước không nhìn ra, bây giờ đến thời khắc mấu chốt, thái độ với tư sinh và thân sinh rõ ràng thấy rõ.

Phạm thị nói cái gì, Lão phu nhân đều chán ghét, chuyện liên quan đến Tiêu Nhược cũng tức giận.

Rất nhanh, Hữu tướng bước vào cửa, vừa thấy Tiêu Nguyên sợ run, ông liền vẫy tay, Tiêu Nguyên chạy hai, ba bước sà vào lòng Hữu tướng, che miệng khóc.

“Đã xảy ra chuyện gì? Người nào dám đánh con?”

Đôi mắt Tiêu Nguyên nhiễm nước trong suốt, đôi mắt hiện lên vẻ ngây thơ, cho tới bây giờ Hữu tướng không để nàng phải chịu thiệt thòi, từ nhỏ đến lớn đâu có ai dám đánh nàng?

“Là Tam Điện hạ! Hôm nay con và Quận chúa còn có Tần tỷ tỷ tụ họp ở Hoa phường, không biết vì sao Tam Điện hạ có thể biết được, đến đó uy hϊếp tiểu cửu, nếu tiểu cửu không chịu làm thϊếp, hắn liền đẩy nữ nhi xuống khỏi thuyền, tiểu cửu không chịu, hắn liền đánh tiểu cửu, hu hu, trong lúc không cố ý tiểu cửu đẩy ngã Tam Điện hạ xuống sông, tiểu cửu không cố ý…”

Tiêu Nguyên sợ hãi thu mình, cầm lấy tay Hữu tướng.

“Có phải tiểu cửu sẽ gặp rắc rối không, phụ thân, thật sự tiểu cửu không cố ý.”

Phạm thị nhíu chặt mày, hết sức căng thẳng.

Nếu Tiêu Nguyên không tiếp tục chỉ trích Liên Tịch Dạ, nói không chừng Hữu tướng không tức giận đến như thế.

Tiêu Nguyên cố tình tự trách mình, Hữu tướng yêu thương nữ nhi, cơn tức giận này như muốn trào ra.

Hữu tướng vỗ vỗ đầu an ủi Tiêu Nguyên, nói.

“Con làm tốt lắm, người như vậy, nếu đổi thành Bản tướng, không đánh gãy đùi hắn thì không xong đâu, buồn cười!”