Tiêu Nguyên lắc lắc đầu, nghẹn nửa ngày không nói ra được lời nào.
Liên Tịch Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Khi đầu óc nàng thanh tỉnh, quả nhiên, Tiêu Nguyên vẫn là người không biết liêm sỉ, một Trắc phi là đủ.
Trong gian phòng cách vách, Triệu Tuân híp mắt ẩn giấu một tia đỏ sẫm, môi mỏng nhếch thành một đường, bàn tay to không tự giác xiết chặt, chén rượu trong tay xuất hiện vết rạn, khẽ đưa tay lên, uống một hơi cạn sạch, hiện lên một chút châm chọc.
Quả nhiên, mềm lòng sao.
Tiêu Nguyên quơ quơ đầu, trong bụng nóng bừng, che miệng thiếu chút nữa không nhịn được nôn ra, nằm sấp xuống bên cạnh, vỗ vỗ ngực, phun ra chút rượu, hít thở cũng dễ dàng hơn.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Liên Tịch Dạ, lạnh nhạt nói.
“Tam Điện hạ bị bệnh phải không? Nhanh đi tìm thái y đi, ta thấy bệnh tình cũng không nhẹ đâu.”
Sắc mặt Liên Tịch Dạ trầm xuống, căm tức nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên lại nhanh chóng mở miệng.
“Tiêu Cửu ta đường đường là đích nữ, sao phải gả cho ngươi làm thϊếp? Đừng nói làm thϊếp, ngay cả Chính phi, cô nãi nãi ta cũng không thèm! Tam Điện hạ, ngươi đừng tự cho mình quá cao, ta phi!”
Tiêu Nguyên chống nạnh, vẻ mặt khinh bỉ chỉ tay vào Liên Tịch Dạ, cười một cách tùy ý, vui sướиɠ.
“Ngươi!”
Ngay lúc này, sắc mặt Liên Tịch Dạ đen như đáy nồi, ngay sau đó, như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào, cắn chặt răng gằn từng chữ một.
“Ngươi đừng không biết điều! Bản điện hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự không muốn? Ngươi nghĩ cho thật kỹ, không có cơ hội khác đâu, những chuyện trước đây, Bản điện sẽ không so đo.”
Liên Tịch Dạ tức đến nổi gân xanh, lòng bàn tay nắm chặt, chỉ cần Tiêu Nguyên còn dám nói năng lỗ mãng, nắm đấm kia chính là chuẩn bị cho Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên liếc xéo mắt nhìn Liên Tịch Dạ, cằm nhọn hất lên, kiêu căng lạnh lùng, ánh mắt kia rõ ràng là đắc ý, tràn đầy uy hϊếp.
“Lỗ tai ngươi bị điếc có phải không, dám bắt nạt ta? Phụ thân ta đem ngươi ra biên quan cạp đất!”
Trong gian phòng cách vách, Triệu Tuân đang uống rượu liền bị sặc.
Người người thường nói, Hữu tướng là gian tướng, nàng ngược lại tốt trực tiếp để Hữu tướng làm khiên, trực tiếp uy hϊếp, bất quá chiêu này rất hiệu quả, có thể nói là đúng bệnh hốt thuốc.
Nhắc đến Hữu tướng, Liên Tịch Dạ như trào ra hận ý, cảm giác áp bức và lăng nhục tăng lên gấp bội, hắn đường đường là Hoàng tử nhưng ngày ngày bị Hữu tướng đùa giỡn xoay vòng, còn phải nhìn sắc mặt của ông ta, bây giờ Tiêu Nguyên cũng dám đối xử với hắn như vậy, khẩu khí này Liên Tịch Dạ nuốt không trôi.
Liên Tịch Dạ nhìn dung mạo diễm lệ của Tiêu Nguyên, giương lên ý cười quỷ dị.
“Cô nam quả nữ, Tiêu Cửu tiểu thư dám quyến rũ Bản điện, Bản điện bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận rồi.”
Tiêu Nguyên chống lại đôi mắt tà ác của hắn, trong đầu đột nhiên giật mình một cái.
Quả nhiên là nàng đã đánh giá nhân phẩm của Liên Tịch Dạ quá cao, phi!
Tiêu Nguyên ý thức được tình huống không tốt, quay đầu muốn chạy, nhưng lúc này thuyền lớn đã chạy ra giữa dòng, Liên Tịch Dạ chạy đuổi tới, cười cười đắc ý.
“Xem ngươi chạy đường nào!”
Liên Tịch Dạ ba chân bốn cẳng, mắt thấy sắp đuổi kịp Tiêu Nguyên, mặt Tiêu Nguyên trắng bệch ra, đấm đấm đá đá Liên Tịch Dạ.
“Ngươi đừng tới đây! Nếu không ta gọi người tới xem!”
Liên Tịch Dạ phản đối.
“Ai kêu ngươi không biết điều, ngươi kêu đi, kêu đến khản cổ cũng không có người cứu ngươi đâu, trừ việc gả cho Bản điện, ngươi không có lựa chọn khác. Da^ʍ phụ! Không biết xấu hổ!”
Môi Tiêu Nguyên co giật, vừa tức vừa giận, Liên Tịch Dạ duỗi tay bắt được tay Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên kêu đau, không tránh thoát được, khó thở quay đầu nhắm ngay cánh tay của Liên Tịch Dạ, cắn một ngụm, cắn chặt không nhả.
“A!”
Liên Tịch Dạ ăn đau, trở tay không khách khí, tát Tiêu Nguyên một cái thật mạnh, Tiêu Nguyên chỉ cảm thấy trăng sao bay đầy, đầu óc choáng váng, trong lỗ tai kêu ong ong.
“Tiện nhân! Mau há miệng ra!”
Liên Tịch Dạ cảm thấy cánh tay như sắp mất một miếng thịt, đã rỉ ra một ít máu.
Tiêu Nguyên bất giờ há miệng, xuất ra toàn lực đẩy Liên Tịch Dạ ra xa, Liên Tịch Dạ lui về phía sau vài bước, Tiêu Nguyên giãy dụa chạy đến boong tàu, khóe môi còn lưu lại vệt máu.
“Ngươi đừng tới đây, nếu không, ta liền nhảy xuống!”
Liên Tịch Dạ nghĩ thật nhanh, không sợ hãi.
“Ngươi nhảy xuống đi, Bản điện cứu ngươi lên, ngược lại lại thành toàn cho Bản điện mang danh anh hùng cứu mỹ nhân, thật đúng lúc!”
“Ngươi!”
Tiêu Nguyên trợn tròn mắt.
Từ đầu không nên tin tên cặn bã này.
Liên Tịch Dạ bước từng bước tới gần, đầu óc Tiêu Nguyên choáng váng dữ dội, một tay chống cột, dựa thân mình vào đấy.
“Liên Tịch Dạ, không nghĩ rằng ngươi không biết xấu hổ như vậy! Ta nói cho ngươi, ta có chết cũng không gả cho ngươi!”
Tiêu Nguyên thấy hắn càng ngày càng gần, trong lòng có chút hoảng hốt, nhắm mắt thật chặt.
Chẳng lẽ lại lặp lại bi kịch của kiếp trước hay sao.
Đột nhiên, nghe tiếng nước bắn lên “bùm” một tiếng.
Tiêu Nguyên mở to mắt, chỉ thấy Liên Tịch Dạ lúc chìm lúc nổi ở trên mặt nước, dùng sức đạp nước, Tiêu Nguyên ngạc nhiên mở to hai mắt.
Ngay sau đó, cả người bị một bàn tay lớn kéo đi, cất bước vào trong khoang thuyền.
Triệu Tuân hết nhịn lại nhịn, rốt cục không nhịn được nữa mà ra tay.
Nha đầu ngốc này, lá gan thật không nhỏ, tuyệt không chịu thua, tính tình cương liệt như thế, thà gãy không cong, nếu nói vài lời hay, nói không chừng cái tát kia đã không giáng xuống, nàng chế giễu thêm chút nữa có khi khiến Liên Tịch Dạ sắp tức đến chết.
Tiêu Nguyên chuyển dời tầm mắt, trùng hợp chống lại đôi mắt hồ ly cười như không cười, híp nửa mắt, ý cười mênh mông, đen như hồ sâu, làm cho người ta không tự giác bị hấp dẫn.
Tiêu Nguyên dụi dụi mắt, hai tay sờ lên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tuân, mạnh tay véo một cái.
“Ô, sao lại không đau?”
Triệu Tuân cũng bị nàng chọc giận đến cười, bàn tay bên hông hơi hơi nhéo một chút, Tiêu Nguyên mím miệng lại, mắt nước lưng tròng, trừng mắt nhìn hắn.
“Triệu Tuân? Sao lại là người! Thật trùng hợp, sao công tử lại ở đây?”
Tiêu Nguyên rụt cổ, hơi sợ hắn, vừa nói động đến khóe miệng, đau không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy oan ức.
Triệu Tuân buông lỏng tay, thả Tiêu Nguyên xuống mặt đất, Tiêu Nguyên đứng không vững, lung la lung lay, đầu óc choáng váng, mới bước vài bước suýt ngã xuống đất.
Triệu Tuân nhanh chóng đỡ tay Tiêu Nguyên.
Người này, không có lúc nào an tĩnh được, mỗi lần gặp là một lần nàng bị bắt nạt.
Triệu Tuân vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, nghĩ muốn buông tay mặc kệ, lại không nhịn được mà ra tay.
“Thế nào? Nàng có thể tới, sao ta không thể ở đây?”
Tiêu Nguyên ôm đầu, qua trận ép buộc này tình cũng đã tỉnh rượu, nàng cười ngượng ngùng, lắc lắc đầu.
“Vậy công tử bận rộn, ta không quấy rầy nữa.”
Triệu Tuân phát hiện, nha đầu này đối với hắn có chút đề phòng, hắn híp mắt, lạnh giọng hỏi.
“Cô nương sợ ta?”
Tiêu Nguyên lui về sau một bước.
Nam nhân này thật sự rất nguy hiểm, ít chọc đến hắn thì tốt hơn.
Tiêu Nguyên đảo mắt, cười ha ha.
“Công tử đi nhanh đi, Tam Điện hạ rơi xuống nước, vạn nhất liên lụy đến người sẽ không tốt lắm.”
Triệu Tuân liếc mắt nhìn nàng, không nhịn được thốt ra.
“Ta hỏi cô nương, cô nương thật sự không muốn gả cho hắn? Ta nghĩ trong thời gian ngắn, Liên Tịch Dạ sẽ không từ bỏ, vừa hay, ta có một cách khiến hắn không dám quấn quít lấy cô nương nữa.”
Đôi mắt Tiêu Nguyên sáng ngời, không nhịn được ghé sát lỗ tai lại, một mùi thơm mát tiến thẳng vào chóp mũi, rất dễ ngửi, không nồng đậm không ngào ngạt, nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Triệu Tuân hít sâu một hơi, khóe miệng giương lên ý cười xấu xa.