Lão phu nhân vừa tức lại vui mừng, tức là do Tiêu Nhược không tốt, đem thể diện của Tiêu phủ đặt ở dưới chân người khác, để cho người ta chà đạp, không biết tự ái!
“Nếu Điện hạ đã quyết tâm như vậy, Bản tướng đồng ý giải trừ hôn ước, nhất định bẩm báo chi tiết với Hoàng Thượng.”
Hữu tướng cất bước tiến vào, sắc mặt không để lộ ra cảm xúc gì, trong mắt Hữu tướng, chỉ là Tam Hoàng tử mà thôi, không đủ để xứng đôi với nữ nhi mà ông trân quý!
Tiêu Nguyên nghe vậy mừng rỡ.
“Đa tạ phụ thân thành toàn.”
Thấy vẻ mặt Tiêu Nguyên không giống như đang làm bộ, Liên Tịch Dạ sửng sốt, không đoán được ý của Tiêu Nguyên.
Lúc mới bắt đầu, hắn chỉ xem như nàng đang giận dỗi trẻ con, giận không chịu làm thϊếp, uất ức trong lòng, chỉ cần hắn lạnh nhạt một thời gian, Tiêu Nguyên tất nhiên sẽ đáp ứng.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy, dường như không đúng như hắn nghĩ, Tiêu Nguyên không muốn gả cho hắn, lần đầu hắn bị người khác ghét bỏ, trong lòng cảm thấy khó chịu.
‘Tiêu Nguyên chắc chắn cố ý làm thế để được hắn chú ý.’
Nghĩ vậy Liên Tịch Dạ gật gật đầu, cho là như vậy.
“Tướng gia, Bản điện cũng là bất đắc dĩ, Tiêu Cửu tiểu thư quả thật không thích hợp với vị trí Chính phi, Bản điện nghe nói tình cảm giữa Tiêu Ngũ tiểu thư và Tiêu Cửu tiểu thư rất tốt, ngày sau đều là tỷ muội, Tiêu Ngũ tiểu thư còn có thể chăm sóc cho Tiêu Cửu tiểu thư…”
Hữu tướng nhếch môi cười lạnh.
“Điện hạ, đích nữ của Bản tướng sao có thể làm thϊếp! Điện hạ đã không muốn thì cần gì phải ép buộc bản thân? Không bằng từ bỏ đi, cứ dây dưa không buông làm gì?”
Hữu tướng xoay người, hỏi lại Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu, Bản tướng con một lần cuối cùng, con có nguyện ý gả cho Tam Điện hạ?”
Liên Tịch Dạ nhìn Tiêu Nguyên, tối mặt.
Vẻ mặt Tiêu Nguyên kiên định lắc lắc đầu.
“Phụ thân, nữ nhi thà rằng xuống tóc làm ni cô chứ tuyệt đối không bước vào Tam Hoàng phủ nửa bước!”
Hữu tướng cười cười, đảo mắt nhìn Liên Tịch Dạ.
“Điện hạ, nghe thấy rồi chứ?”
Liên Tịch Dạ đờ người, nhìn Tiêu Nguyên, làm như muốn tìm ra điều gì đó trên mặt nàng, vẻ mặt Tiêu Nguyên quyết tuyệt, căn bản không giống như đang dỗi.
Liên Tịch Dạ lớn lên trong cưng chiều, có khi nào phải hạ thấp mình đi cầu xin người khác, tức giận nóng nảy thở hừ hừ.
“Một khi đã như vậy, không phải do Bản điện vô tình, Tiêu Cửu tiểu thư đã kiên quyết như thế, Bản điện cũng không ép buộc, lát nữa sẽ cho người đem tín vật trả lại.”
Liên Tịch Dạ dứt lời, vui mừng nhất phải nhắc tới Tiêu Nhược, kích động đến mức tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Từ hôn, thật sự từ hôn, chuyện Tiêu Nhược nằm mơ rốt cục cũng đến, rất nhanh nữa thôi, nàng sẽ trở thành Tam Hoàng phi.
Tiêu Nguyên tháo ngọc bội đeo bên hông xuống, tối hôm qua đã chuẩn bị kỹ càng, đưa ngọc bội cho Hữu tướng.
“Phụ thân.”
Hữu tướng đưa tay tiếp nhận, nhìn rồi đưa cho Liên Tịch Dạ.
“Điện hạ, mang đi đi.”
“Đa tạ Hữu tướng thành toàn.”
Hữu tướng cười cười, ý cười trong đôi mắt lòe lòe nhấp nháy, xẹt qua một tia ý lạnh.
“Điện hạ, nơi này lão thân còn có chút việc nhà muốn xử lý, đi thong thả, không tiễn.”
Lão phu nhân liền mang ấn tượng về Liên Tịch Dạ hạ xuống thấp nhất có thể, bắt đầu tức giận đuổi người.
Lão phu nhân đã tức giận, không cần quan tâm người đó là ai, ngay cả Hoàng tử cũng phải chịu, Liên Tịch Dạ không dám đối nghịch Lão phu nhân, Hữu tướng có tiếng hiếu tử, ai dám không khách khí với Lão phu nhân, Hữu tướng nhất định sẽ trả thù, khiến cho người ta có khổ mà không nói thành lời được.
Liên Tịch Dạ thở sâu, nhìn nhìn Tiêu Nhược.
“Hai ngày nữa, Bản điện phái người mang sính lễ đến, rước nàng qua cửa.”
Tiêu Nhược nghe vậy ngẩng đầu, ngượng ngùng gật gật đầu.
Liên Tịch Dạ đi rồi, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống hết cỡ, mí mắt Phạm thị giật giật, bỗng nhiên ý thức được có chuyện không tốt.
Hữu tướng trầm mặc.
Lão phu nhân khoát tay chặn lại, nói với Nguyễn ma ma.
“Đi mời Tôn thái y!”
Nguyễn ma ma gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Tổ mẫu!”
Tim Tiêu Nhược giật bùm bùm, rối rắm vò vò góc áo.
“Tôn nữ không có gì đáng ngại.”
Lão phu nhân không thèm nghe nàng, vẻ mặt kiên quyết, không để cho người khác có cơ hội phản bác.
Trái tim Phạm thị chùng xuống, một kiếp này chắc chắn không trốn được, Tiêu Nhược cầu cứu Phạm thị, Phạm thị cũng bất đắc dĩ, cắn răng ra hiệu cho Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược cắn cắn môi, có chút khϊếp sợ, căn bản là không dám nhìn sắc mặt Hữu tướng.
Tiêu Nguyên đứng ở phía sau Lão phu nhân, cúi đầu, vẻ mặt quật cường, Lão phu nhân thấy vậy càng đau lòng thêm.
Rất nhanh, Tôn thái y bước vào phòng, Tiêu Nhược cắn răng một cái, chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Lão phu nhân nhắm mắt, hít sâu, nhìn Hữu tướng.
Hữu tướng đứng lên, cười.
“Tôn thái y, làm phiền ông đến tay không một chuyến rồi.”
Tôn thái y là người hiểu chuyện, vừa thấy tình trạng này liền biết có việc không hay xảy ra, gật gật đầu.
“Tướng gia khách khí.”
“Người đâu, tiễn Tôn thái y!”
Hữu tướng nói.
Lão phu nhân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiêu Nhược, có chút chán ghét.
“Nói đi, mấy tháng rồi.”
Tiêu Nhược kinh ngạc ngước mắt, cắn cắn môi, nước mắt chảy thành hai hàng.
“Tổ mẫu, tôn nữ có tội, chỉ là tôn nữ rất sợ hãi, không dám nói ra.”
Lão phu nhân khoát tay.
“Ta không cần nghe những lời này, ta đang hỏi ngươi, mấy tháng.”
Lão phu nhân mất hết kiên nhẫn.
Tiêu Nhược mím môi, không chịu nói, bỗng nhiên Lão phu nhân đập mạnh bàn.
“Còn không chịu nói đúng không?”
Phạm thị cũng quỳ xuống.
“Mẫu thân, là lỗi của nhi tức….”
“Ngươi muốn che chở nó cho tới khi nào? Thân là chủ mẫu, chuyện này ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm, mất hết thể diện của Tiêu phủ!”
Từ đầu tới cuối, Lão phu nhân đã chướng mắt Phạm thị, nếu không phải do Tiêu Nguyên yêu thích, Lão phu nhân sẽ không cất nhắc bà ta.
Chỉ là bây giờ đã chạm đến điểm mấu chốt của Lão phu nhân, suýt chút nữa Tiêu Nguyên mất mạng, Tiêu Nhược làm tỷ tỷ, nhưng lại trèo lên giường của muội phu tương lai, âm thầm mang thai, Lão phu nhân ngẫm lại liền cảm thấy ghê tởm.
Lão phu nhân hít sâu, nhìn về phía Hữu tướng,
“Con xem đi, hôn sự này ta là người đầu tiên không đồng ý. Chuyện của tiểu cửu ở trên Đại Chiêu tự cũng phải nghiêm tra cẩn thận, nếu để ta biết ai giở trò quỷ sau lưng thì… hừ!”
Lão phu nhân hoài nghi Tiêu Nhược giở trò xấu sau lưng Tiêu Nguyên, nên khẩn cấp diệt trừ Tiêu Nguyên, càng nghĩ càng khả nghi.
Tiêu Nhược vừa nghe nhất thời sốt ruột.
“Tổ mẫu, Tam Điện hạ không có tình cảm với cửu muội muội, cửu muội muội cũng không đồng ý gả, vì sao người không thành toàn cho tôn nữ? Chẳng lẽ trong mắt tổ mẫu cũng chỉ có cửu muội muội thôi sao?”
Phạm thị kinh hãi, nhanh chóng bịt miệng Tiêu Nhược.
“Vô liêm sỉ! Sao ngươi dám nói chuyện với tổ mẫu như thế?”
Lão phu nhân liên tục cười lạnh.
Tiêu Nhược chính là con sói vong ân không thể nuôi, cho dù đối tốt với nó cũng không có tác dụng.
Hữu tướng gật gật đầu.
“Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ điều tra nghiêm túc, tuyệt không nhân nhượng.”
Tiêu Nguyên nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, lại càng xấu hổ thêm. Trước sau như một, tổ mẫu luôn tin tưởng nàng, bảo hộ nàng, kiếp này nàng nhất định phải quý trọng thật tốt.
“Nhược Nhi, ngươi có biết thế nào gọi là liêm sỉ, thành toàn ngươi không phải là không được? Nhưng là tuổi ngươi còn nhỏ lại không biết thận trọng, chưa thành thân đã mang thai, vọng tưởng thế thân đích muội gả vào Tam Hoàng tử phủ, ngươi không biết xấu hổ, Tiêu gia còn muốn mặt mũi!”