Quyển 2 - Chương 16: Bị người ghét bỏ

Edit:

Heidi-Nhược Vũ Các

Nữ nhân viên bán hàng nhìn hai người bọn họ có chút ghét bỏ, mở miệng nói ra những lời chanh chua, khiến người ta nghe không thoải mái!

Lôi Tử cau mày, nhìn chằm chằm nữ nhân viên bán hàng, rồi lén nhìn qua Đường Linh, thấy Đường Linh đang chăm chú xem tạp chí kinh tế tài chính trong tay không để tâm tới, hắn phất tay một cái với nữ nhân viên bán hàng, “Chúng tôi đang chờ người, cô không cần phục vụ ở đây!”

Người đi theo Đường Linh đều biết, Trân Bảo Trai tuy rằng người quản lý là Lưu Triển Bằng, trên thực tế, toàn bộ Trân Bảo Trai trên địa bàn phương bắc người nắm giữ đằng sau chính là Đường Linh!

Bởi vì ngay tại trong cửa tiệm của mình, Lôi Tử mặc dù không thích nghe giọng điệu của nữ nhân viên bán hàng kia, nhưng hắn cũng không trách cứ, phải biết Lôi Tử đã không còn là kẻ không có tiếng tăm gì năm đó! Bây giờ Lôi Minh hắn cũng là nhân vật có máu mặt tại Thành phố S này!

Đi qua Đế Hào mọi người đều biết, tại Đế Hào ngoài anh Ba Phùng Tam ra, thì lời nói của Lôi Minh hắn là có trọng lượng nhất!

Nữ nhân viên bán hàng nghe thấy Lôi Tử nói, không chỉ không rời đi, còn mở miệng nói, “Chúng ta đây là tiệm châu báu, các người nếu không mua đồ, thì xin mời đi cho!”

Nhìn bộ dạng nghèo túng của bọn họ kìa, làm sao có thể là kiểu người mua được châu báu! Chờ người? Sợ là chưa từng thấy châu báu, tới đây để nhìn cho biết thì có!

“Trân Bảo Trai chúng tôi là cửa tiệm lâu đời! Trong cửa hàng một món đồ bất kì đều có giá trị không nhỏ! Chén trà kia cũng làm từ phỉ thúy, các người đυ.ng hỏng sẽ không đền nổi đó!”

Đường Linh nhìn chén phỉ thúy trong tay, bây giờ nếu không phải là cực phẩm phỉ thúy, sợ là rất khó lọt vào mắt cô!

Lôi Tử nghe thấy nữ nhân viên bán hàng kia nói, chợt nhớ lại 6 năm trước, hắn đi cùng anh Ba đến gây sự, anh Ba bởi vì khϊếp sợ mà làm rơi vỡ một cái chén phỉ thúy! Năm đó trong mắt Đường Linh không có nửa phần tiếc của!

Sau này lúc hắn biết được toàn bộ Trân Bảo Trai đều là của Đường Linh, trong lòng càng khϊếp sợ vô cùng! Cái chén nếu như không phải của cô, cô không thèm để ý là chuyện rất bình thường, nhưng nó là của chính cô, hơn nữa giá trị cái chén kia cô cũng biết rất rõ, vậy mà, cô thật sự không thèm để ý!

Thấy hai người đều không lên tiếng, nữ nhân viên bán hàng tự cho là bọn họ đang chột dạ, nói chuyện càng trắng trợn không chút kiêng dè, “Không có tiền cũng đừng đến đây giả vờ là người có tiền, muốn giả bộ làm người có tiền trước tiên cũng nên tự soi gương, nhìn xem bản thân mình có cái tướng đó không mới được! Được rồi, đi nhanh lên đi, đừng có mà ở lì mãi đây không chịu đi!”

Lôi Tử nghe mà ráng nén giận, nếu như chỉ nói hắn thì cũng thôi đi, hắn không nhịn được chính là có người sỉ nhục lão đại của hắn! Nhưng tại địa bàn của chính mình, vẫn không nên tự gây lên xung đột! Lưu Triển Bằng mắc chứng gì, tìm đâu ra con nhỏ độc dữ vậy!

Bầu không khí tại khu phòng chờ có chút không đúng, mấy người khách khác cũng chú ý tới bên này, tình huống tại đây đã kinh động đến cửa hàng trưởng của tiệm!

Vừa mới đi WC có mấy phút, trở lại liền phát hiện

bầu không khí bên này có chút không bình thường, Tiểu Cầm là cháu gái của chị, thật vất vả mới đưa được đứa cháu gái này vào Trân Bảo Trai làm nhân viên bán hàng, đi làm mới được một vài ngày thôi, khách hàng đến Trân Bảo Trai đều không phải người bình thường, tốt nhất đừng có mà gây ra họa gì!

“Tiểu Cầm, sao lại thế này?”

Nữ nhân viên bán hàng thấy cửa hàng trưởng tới, lập tức như có ý tranh công nhanh miệng nói, “Dạ cửa hàng trưởng, đây có hai người, chẳng phải đến mua châu bảo, ngồi đây hơn nửa ngày rồi! Ảnh hưởng đến khách hàng khác!”

Cô ruột đã dặn kỹ rồi, không thể để lộ quan hệ của hai người cho người ngoài biết, nhân viên trong Trân Bảo Trai không thu nhận người quan hệ thân thuộc với nhau cùng làm, cô mới đến làm được hai ngày, đương nhiên muốn làm chút chuyện, biểu lộ ra năng lực làm việc của cô!

Cửa hàng trưởng nhìn dáng vẻ cô cháu gái, nhíu mày nhưng không lộ rõ nét cau có, nếu không phải do bà chị gái tối ngày lải nhải bên tai, chị cũng sẽ không giới thiệu Tiểu Cầm tới nơi này làm việc, chị không cho rằng tiểu Cầm có thể đảm nhiệm được công việc nơi đây!

“Không nên nói chuyện lung tung! Tới nơi này đều là khách cũ của chúng ta, nội quy nhân viên cô đã học thế nào hả!”

Cửa hàng trưởng Hứa là nhân viên kì cựu nơi đây, ai cũng biết chị ngày thường làm việc nghiêm cẩn, đối đãi với cấp dưới càng vô cùng nghiêm ngặt!

Nữ nhân viên bán hàng nghe thấy mà vẫn bĩu môi, không lên tiếng, cửa hàng trưởng Hứa xoay người nhìn về phía Đường Linh bên này, trong bụng lo lắng! Vội vàng tiến lên, vẻ mặt tôn kính đứng sang một bên.

“ Cô Đường, anh Lôi!”

Ngoài Đường Linh và Phùng Tam ra, Lôi Tử đối với những người khác đều rất lạnh nhạt, hắn chỉ cau mày nhìn cửa hàng trưởng một cái rồi lặng thinh!

“Cửa hàng trưởng Hứa!”. Đường Linh buông cuốn tạp chí kinh tế tài chính trong tay xuống, ngả người ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn về phía chị ta, “Chú Lưu đã đi bao lâu rồi?”

Cửa hàng trưởng Hứa hơi cung kính nói, “Lưu tổng sáng sớm đã rời đi, có dẫn theo kế toán Lưu cùng đi!”

Đường Linh gật đầu, xem ra đã dẫn theo Lưu Đông đi rồi, hẳn là đi cục Công thương, nghĩ một hồi cô mới nói, “Hai người mới tới Thích Khải Bình và Chu Hồng Vũ có ở đây không? Nếu có, kêu họ ra đây chút!”

Từ lúc quay về từ Thành phố Ninh, Đường Linh vẫn chưa sắp xếp công việc cho bọn họ, hôm nay vừa vặn bớt thời gian qua đây, vậy thì bắt đầu sắp xếp cho họ thôi!

“ Hai người họ đều có ở đây, tôi đi gọi bọn họ tới, cô Đường xin chờ chút!”

Cửa hàng trưởng Hứa mỉm cười xoay người, vừa vặn đối diện với Tiểu Cầm, vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn người cô ruột, cô hiểu rõ người cô ruột của mình cứng nhắc nghiêm khắc thế nào!

Nghe cô ruột nói chuyện với cô gái kia, cô ta đây bụng nghi ngờ, lại nhìn hai người Đường Linh và Lôi Tử, lẽ nào cô mình quen họ? Nhìn dáng vẻ cô ruột mình khiêm nhường cung kính, ngoài đứng trước Lưu tổng ra, cô mình có bao giờ đối xử với người khác để lộ ra bộ dáng như thế!

Người kia là ai a! Không phải chỉ là một con nhóc thôi sao? Cô mình cần thiết phải có thái độ đó

sao! Chẳng lẽ làm đến chức cửa hàng trưởng đều ngu hết rồi?

Cửa hàng trưởng Hứa đương nhiên biết cháu gái mình đang suy nghĩ gì, nhưng hiện tại cũng không biết phải mở miệng nói cái gì, có chút khó xử xoay người, thận trọng mở miệng nói, “Cô Đường, ngài xem vừa nãy có phải có chút hiểu lầm hay không? Tiểu Cầm là nhân viên mới tới, không hiểu quy củ, nếu có gì làm không đúng, xin ngài tha thứ và thông cảm cho!”

“Tha thứ?” Lôi Tử hừ lạnh một tiếng “Cũng phải nhìn cô ta có tư cách đó hay không!”

Cửa hàng trưởng Hứa có chút xấu hổ, Lôi tiên sinh này cô là biết, có lúc cả mặt mũi Lưu tổng cũng không nể mặt, hai người cứ gặp mặt là tranh cãi, nhưng xưa nay chưa hề trở mặt, nhiều năm như vậy, nhân viên kỳ cựu các cô cũng đã quen rồi, đều suy đoán sau lưng, không lẽ hai người đó đều là bạn bè lâu năm, rất thích phương thức giao lưu như vậy?

Nhân viên bán hàng nữ nghe thấy vậy, mặt mày tức khắc tối sầm lại, trừng mắt muốn mở miệng phản kích, lại phát hiện cửa hàng trưởng Hứa lén lút ra hiệu bằng mắt cho cô ta, cô ta muốn há miệng nhưng lại phải ngậm miệng, nuốt trở lại những lời định nói!

Sóng mắt Đường Linh lưu chuyển, thu lại ánh mắt rồi cười nói, “Cửa hàng trưởng Hứa, chị bận thì đi trước đi, để nhân viên bán hàng kia pha trà đem tới!”

Cửa hàng trưởng Hứa ngẩn ra, sau đó gật đầu, lên tiếng trả lời, “Vâng!”

Vội vàng lôi kéo nữ nhân viên bán hàng kiêu căng, bước nhanh rời khỏi khu nghỉ ngơi, nữ nhân viên bán hàng giận dữ quay đầu, trừng mắt nhìn Đường Linh một cái!

Hừ! Các người cứ chờ xem!