Edit:
Heidi_Nhược Vũ Các
Đường Linh phân phó Lưu Triển Bằng vài câu, nhìn trên mặt Lưu Triển Bằng nín cười được một lúc rồi, sao đó lại là biểu tình cứng ngắc, khóe miệng co giật! Thích Khải Bình nhìn thấy mà vô cùng khó hiểu!
Đường Linh giao phó xong tất cả, từ trong túi áo móc ra một thẻ ngân hàng Hoa Hạ, giao cho Lưu Triển Bằng, rồi một mình rời đi! Nên làm như thế nào, cô đều giao phó rồi, chuyện còn lại, thì phải nhờ vào Lưu Triển Bằng rồi!
Đi theo Đường Linh sáu năm, nhiều lần từ trong tay Đường Linh tiếp quản lượng lớn tiền tài, nhưng ông vẫn không nhịn được cảm khái trong lòng, cô chủ nhỏ của ông thật sự tín nhiệm ông! Sự tín nhiệm không hề hoài nghi này, như một dòng nước ấm, làm ấm áp thân thể ông, làm cảm động trái tim ông!
Chuyện thu mua, không cần Đường Linh đứng ra, cô tin tưởng Lưu Triển Bằng sẽ làm tốt! Trong mấy năm nay danh tiếng của Trân Bảo Trai vang danh khắp phương bắc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Lưu Triển Bằng tiếp quản, Đường Linh chỉ quyết định hướng đi lớn và chọn mua ngọc thạch, thời gian của cô có hạn, dù sao cô vẫn là một học sinh năm ba sơ trung!
Sau khi tốt nghiệp Đường Linh từng làm việc tại thành phố Ninh, cũng coi như rất quen thuộc nơi đây, cho nên quyết định tự mình đi về, nhưng khi nhìn từng cái hẻm nhỏ trước mắt kia, Đường Linh khóc cười không nổi!
Vỗ trán! Thất sách a!
Thời điểm cô làm việc tại thành phố Ninh là sự việc mười năm sau, thời gian mười năm, thành phố Ninh đã sớm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất! Đâu còn là nơi cô quen thuộc!
Ngay khi cô tự hỏi đi con đường nào, đột nhiên ngửi được một mùi máu tanh, trong đầu xẹt qua hai chữ “nguy hiểm”, định theo phản xạ xoay người, thì nhìn thấy một người có mái tóc rối loạn, máu tươi đầy người, chạy nhanh tới bên này, người tới nhìn thấy Đường Linh đột nhiên xoay người, đầu tiên là sững sờ, lập tức nhanh chóng ra tay, Đường Linh còn chưa phản ứng kịp, liền phát hiện cô bị người ta đè lên, miệng bị người ta che lại, ép sát giấu mình vào góc tường!
Trong lòng khϊếp sợ!
Những năm này cô đã tìm người chuyên nghiệp huấn luyện bản thân, sáu năm kiên trì cộng thêm Tiểu Bạch giúp cơ thể tẩy tủy, thân thủ cho dù không ngăn nổi bộ đội đặc chủng, nhưng cũng coi như nhanh nhẹn, người bình thường căn bản là không tới gần được thân thể cô! Mà giờ khắc này vậy mà không hề có nửa phần sức phản kháng bị người ta áp đảo!
Tốc độ của người này và lực bộc phát nhanh bao nhiêu?
Hai tay cô bị người ta dùng một tay khóa sau lưng, miệng bị bịt chặt lại, cơ hồ như quỳ ngồi tại mặt đất, dùng không được một chút sức lực!
Đường Linh ổn định xong tâm trạng mới có chút bối rối, ánh mắt sáng ngời dưới tóc mái quan sát người trước mặt, càng nhìn càng hoảng sợ!
Đây là một người con trai khoảng 20 tuổi, sợi tóc có chút rối loạn, tóc mái thật dài gần như che hết mắt, trên mặt loang lổ vết máu, đang mím chặt đôi môi mỏng đỏ phơn phớt yêu dị, từ đường nét không khó nhìn ra là một soái ca!
Trên mặt anh ta cũng không có vết thương, có thể thấy máu này không phải của anh ta! Nhưng những giọt máu rơi tí tách trên đất, đúng là từ trên thân thể anh ta chảy xuống!
Thương thế của anh ta không nhẹ!
Người con trai tựa hồ cảm thấy thiếu nữ trong ngực an tĩnh dị thường, nhìn chằm chằm phía ngoài hai con mắt rũ xuống, đập vào tầm mắt là một đôi con mắt trong veo lại sâu không thấy đáy! Trong ánh mắt có nghi hoặc, có thưởng thức, có hờ hững, nhưng chỉ không có sợ hãi khủng hoảng!
Nhếch lên môi mỏng, con ngươi khẽ nhúc nhích, chỗ sâu trong con ngươi hơi co lại, lông mày có chút anh khí hơi nhíu một chút, người con trai nhìn vào mắt Đường Linh, mang theo khí tức nguy hiểm, nhiều hơn một chút tìm tòi nghiên cứu!
Người con trai đó lại không biết, mâu quang kia đột nhiên chiếu vào trong mắt đã làm rung động trái tim Đường Linh!
Đó là một đôi mắt dạng nào!
Đường Linh không biết hình dung thế nào, chỉ cảm giác bản thân ngẩn ngơ một chốc, ở tận sâu linh hồn như phảng phất có điều gì đó dũng mãnh lao ra, loại cảm giác khác thường đó cô chưa bao giờ có!
Người con trai này cho người khác cảm giác ngoài lạnh lẽo ra, vẫn là lạnh lẽo! Nhưng Đường Linh cũng không sợ hãi!
Đường Linh không hiểu, vì sao loại ánh mắt lãnh khốc sắc bén, tràn đầy khí sát phạt này, sẽ xuất hiện trên người một thanh niên 20 tuổi! Thanh niên này chắc là đã trải qua chuyện thế nào mới thành ra như vậy!
“Con mẹ nó! Vậy mà bị nó chạy mất!”. Bên ngoài nhân số dường như không ít, xem ra đều đến đây vì người con trai này!
“Chúng mày lũ phế vật! Đông người như vậy, lại vẫn có thể để thằng đó chạy thoát! Con mẹ chúng mày đều ăn phân lớn lên!”. Kẻ dẫn đầu đạp người bên cạnh một cước, nhổ ngụm nước bọt, hùng hùng hổ hổ quát!
“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ! Đương nhiên là tìm! Đây còn cần tao dạy! Cút mẹ mày đi!”. Bên trên đã nói rồi, bắt được người này, bất kể là ai thăng liền 3 cấp! Đào sâu ba thước cũng phải tìm ra người cho tao!
“Vâng!”
Nhóm người được chỉ thị xuống, nhanh chóng hành động, bởi vì đây là ngõ hẻm cổ xưa, chỗ có thể ẩn thân rất nhiều, mọi người bắt đầu xen kẽ mỗi con ngõ, động tĩnh rất lớn!
Người thanh niên vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, cho dù nhìn thấy nhiều người như vậy tìm anh ta, trên mặt cũng chưa từng lộ ra vẻ kinh hoảng, sắc mặt vẫn lạnh lùng, con ngươi không có nửa tia chấn động!
Thần tình đó khiến Đường Linh hoài nghi, có phải cô nhìn lầm rồi ư, vừa nãy ánh mắt gợn sóng chập chờn kia là ảo giác của cô?
Lục soát giằng co thật lâu…, mãi đến tận khi cư dân trong ngõ hẻm báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến, đám tụ tập lưu manh mới bỏ đi với sắc mặt không cam lòng, vừa đi vẫn vừa hùng hùng hổ hổ!
“Mẹ nó! Vậy mà chạy thoát được!”
“Chó! Con bà nó phí công cả ngày! Chạy cả người mùi mồ hôi!”
“Vẫn còn mạng sống coi như mạng mày cứng rắn rồi! Tên Cẩu Tử kia một đao bị người đó chém chết! Nếu mày thật tìm được hắn, nói không chừng vào lúc này chúng tao đang nâng thi thể của mày đó!”
“Con bà nó!”
Thanh âm dần dần đi xa, cảnh sát trấn an cư dân một lúc, mới lái xe cảnh sát bỏ đi! Các gia đình đi ra xem náo nhiệt, thấy cảnh sát và lưu manh đều bỏ đi hết, nên không còn hứng thú đều tản ra về nhà!
Chung quanh vừa khôi phục yên tĩnh, chỉ là người con trai đang đè Đường Linh vẫn không buông lỏng, vẫn cảnh giác quan sát bốn phía, đại khái lại qua nửa giờ, thời điểm Đường Linh cảm giác mình không phải là bị ngạt chết, chính là bị đè chết, trên người đột nhiên bị đè nặng xuống, người con trai nhẹ buông tay, hoàn toàn đè lên trên người Đường Linh!
Hai thân thể dán khít vào nhau, hơi thở người con trai hơi yếu phun tại cần cổ Đường Linh, khí tức ấm áp kia làm ngứa ngáy thần kinh Đường Linh!
Đường Linh cử động thân thể, cần cổ man mát, đồng tử màu đen co rút nhanh, trên người căng thẳng, cần cổ lành lạnh, lại có cảm giác tê tê nháy mắt truyền khắp toàn thân, đôi môi đỏ mọng yêu dị của người con trai kia kề sát bên cổ Đường Linh, hơi thở mập mờ quanh quẩn ở giữa hai người!
Thân thể Đường Linh cứng ngắc, không dám tùy tiện cử động, huống chi người con trai này sống chết đè cô không buông, hiện tại chỉ có cái đầu còn có thể động, rướn cổ ra, hết khả năng kéo dài khoảng cách với đôi môi đỏ mọng của người con trai kia ra!
“Mẹ nó!”
Đường Linh không nhịn được văng tục! Từ lúc thiếu niên kia đè lên cô tới giờ, tối thiểu nhất đã mất 2 giờ!
2 giờ một tư thế, nửa người cô đã sớm tê mỏi, cánh tay cũng y chang! Hiện tại thiếu niên đó trực tiếp đè khống chế cô, quả thực là muốn mạng của cô mà!
Nếu vừa rồi trong lòng đối với anh ta còn có chút thương tiếc, hiện tại Đường Linh đặc biệt chỉ muốn đạp cho anh ta mấy phát! Để phát tiết căm phẫn!