Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Một Trân Bảo Trai rộng rãi như vậy chỉ còn lại hai người Đường Linh và Lưu Triển Bằng!
Đường Linh còn nhớ cảnh lúc cô đem 1000 đồng để lên bàn, tên tóc vàng Lôi Tử há hốc mồm với vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng không dám tin.
Phùng Tam cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn lại vờ vịt nói no rồi, hắn biết rõ bản thân đang làm gì, nếu Đường Linh đã biết điều, hắn cũng đồng ý bán cho cô một món nợ ân tình!
Phùng Tam dẫn thủ hạ rời đi, trước khi đi đã nói rõ cuối tuần này sẽ đến thu nợ, lần tới nhất định phải thu được!
Nếu lúc bắt đầu cho rằng Đường Linh là đứa trẻ, vậy thì từ lúc Đường Linh dám đàm phán với Phùng Tam, hơn nữa còn đuổi được Phùng Tam đi, Lưu Triển Bằng đã không cách nào đối xử với cô như cách đối xử với một đứa trẻ!
Lưu Triển Bằng nhìn Đường Linh một cách mơ hồ, do dự mở miệng, “Cô…”
Đường Linh cười thản nhiên, nhíu mày nhìn chăm chú Lưu Triển Bằng, “Muốn biết vì sao tôi phải giúp chú? Hoài nghi tôi có năng lực để giúp chú hay không? Hay là tôi giúp chú với múc đích gì?”
Lưu Triển Bằng khϊếp sợ nhìn Đường Linh đang cười thản nhiên, ông như muốn nói gì, cuối cùng lại hóa thành một chữ, “Đúng!”
Ông nghĩ cho dù ông có mở miệng đi nữa, Đường Linh dường như hoàn toàn đọc vị được điều ông thắc mắc! Như vậy ông chỉ cần nghe thôi là tốt rồi.
Đường Linh gật đầu, sắp xếp lại một chút ý tưởng, chậm rãi mở miệng nói, “Tôi không phải thánh nhân, giúp chú tôi cũng có mục đích của mình, món nợ của chú tôi sẽ giúp chú trả, cũng hứa sẽ cho chú một tiền đồ xán lạn trong tương lai tới!”. Cô nhíu mày, trong ánh mắt mang theo chút khıêυ khí©h, “Nhưng, tôi muốn biết, chú cho rằng bản thân chú hiện nay còn có cái gì có thể khiến tôi đầu tư trên người chú?”
Lưu Triển Bằng ngây ngốc nhìn Đường Linh, chẳng biết vì sao, trong lòng ông có một thanh âm nói cho ông nghe, cô bé này chính là hi vọng của mình, cơ hội xoay chuyển của ông! Nhưng quả thực y như cô bé này nói, bây giờ trên người ông còn có giá trị gì để đầu tư!
Bây giờ ông nợ nần chồng chất, lần đổ thạch này gây ra một loạt hậu quả khiến ông nghi ngờ cả bản thân mình, khi ông tuyệt vọng thậm chí đã nghĩ tới liều chết cho xong, dù sao bây giờ ông cũng không có vướng bận cái gì! Sắc mặt Lưu Triển Bằng chán chường mồi một điếu thuốc, hút sâu một hơi, vẻ mặt có chút sầu não!
“Bởi vì một lần thất bại liền thất bại hoàn toàn?”. Đường Linh cười nhạo một tiếng, ánh mắt lãnh ngạo, “Đại vương giới đồ cổ ngọc thạch?”
Đường Linh hừ lạnh một tiếng, giọng nói trào phúng, lại móc ra từ tui quần tờ 100 tệ, đập mạnh lên bàn, cất giọng xem thường, “Muốn chết rất dễ dàng, đây 100 đồng coi như tôi thưởng cho chú làm hậu sự!”
Lưu Triển Bằng trợn mắt thật lớn, đầy mắt khó tin, sắc mặt càng là có chút giận dữ và xấu hổ, lời Đường Linh nói ra rất khắc nghiệt chọc thủng trái tim vốn đã tan vỡ nát nhầy của ông, chẳng lẽ Lưu Triển Bằng ông, tinh thần sa sút đến nỗi đến chết cũng không chết nổi hay sao!
100 đồng!
Thầm cười khổ, nhớ Lưu Triển Bằng ông phong quang nửa cuộc đời, chết rồi thậm chí ngay cả tiền làm tang sự cho mình đều không bỏ ra nổi! Điều này khiến ông biết quăng mặt mũi nơi nào!
Đường Linh đứng dậy, không tiếp tục nhìn Lưu Triển Bằng thêm dù chỉ nửa con mắt, đi tới cửa Trân Bảo Trai, đưa lưng về phía Lưu Triển Bằng, không xoay người, cất lên thanh âm vừa lạnh nhạt vừa cảm khái, “Cả cái chết còn không sợ, còn sợ khi chết rồi mất mặt? Chết rồi bất quá chỉ là một đống bụi đất, lại có ai sẽ nhớ rõ chú!”
Lời Đường Linh nói gây chấn động tâm nguội như tro của Lưu Triển Bằng, ông dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm sau lưng Đường Linh, trong mắt dường như có cái gì tuôn ra!
Đúng vậy! Ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ việc sau khi chết hay sao!
Cho tới nay, Lưu Triển Bằng luôn để ý đến mặt mũi tôn nghiêm khiến cho ông không nguyện chịu làm kẻ dưới, thế nhưng nghe Đường Linh nói, trong lòng Lưu Triển Bằng sáng tỏ thông suốt!
Chết, đích thực không giải quyết được vấn đề!
Thấy Đường Linh cất bước muốn bỏ đi, Lưu Triển Bằng vội vã mở miệng nói, “Tôi có giá trị đầu tư!”. Mặc dù nói những thứ này với một đứa trẻ là chuyện vô cùng khó tin, nhưng chính ông lại có một niềm tin đứa nhỏ này có năng lực dẫn ông vượt qua khốn cảnh hiện nay!
Đường Linh vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói, “Cuối tuần nơi này có trận đổ thạch, chú có giá trị hay không không phải chú nói là được, mà là do tôi quyết định!”
Nhìn bóng dáng Đường Linh rời đi, Lưu Triển Bằng dường như thấy được loại hi vọng nào đó, ông không nghĩ tới chỉ mấy câu nói của một đứa trẻ, dĩ nhiên có thể dẫn ông từ trong tình cảnh sa sút bước ra!
Nhìn đến xuất thần về phương hướng Đường Linh rời đi, một lát sau, trong mắt lộ ra làn sóng khác thường, quét qua luồng khí chán chường suy sụp lúc trước, trên người ông luồng bá khí dần dần ngưng tụ, Lưu Triển Bằng ông biết dùng năng lực của bản thân chứng minh, ông vẫn có giá trị! Vẫn luôn có!
Đi khỏi Trân Bảo Trai, khuôn mặt Đường Linh luôn treo vẻ tươi cười, Lưu Triển Bằng nếu như có thể vượt qua từ trong thất bại, như vậy cô nguyện ý cho ông ta một cơ hội! Một con đường đi đến đỉnh vinh quang, huy hoàng rực rỡ!
Đường Linh về đến nhà đã là buổi chiều, cha mẹ đều đi làm, bà nội không ở nhà, chỉ có ông nội đang tưới hoa sát bệ cửa sổ, ông nội rất thích hoa cỏ, trong nhà trồng rất nhiều chủng loại hoa, mỗi lần Đường Linh chỉ thấy tại lúc ông nội loay hoay với đám hoa cỏ, mới có thể chứng kiến ông có niềm khao khát với cuộc sống, Đường Linh nghĩ có lẽ ông nội đang tưởng niệm đến bà, người khiến ông từ đầu đến cuối luôn không thể buông xuống được!
Nằm ở trên giường nhỏ của mình, Đường Linh nhìn ngắm tấm thẻ ngân hàng trong tay, 200 vạn? Đời trước cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vốn tưởng rằng cô sẽ hưng phấn ngủ không yên, nhưng lại phát hiện trong lòng mình rất bình tĩnh, Đường Linh cười cong khóe miệng, nhắm mắt tiến vào trong không gian!
Nhìn thấy Đường Linh đi vào không gian, Tiểu Khôi dường như rất hưng phấn, Đường Linh lúng túng, cái tên này quả nhiên đã thành kẻ “nghiện máu”!
Nhẹ nhàng cứa lên tay, nhỏ một giọt lên thân Tiểu Khôi, máu không dừng lại trên cái đỉnh, mà thấm sâu vào thân đỉnh!
Nghiêng đầu nhìn thấy một tảng đồ vật đen thùi lùi, Đường Linh nhớ tới tảng đá ánh sáng bảy màu hôm nay, trong đầu lóe qua một ý tưởng, quỷ thần xui khiến thế nào mà Đường Linh liền để ngón tay vừa bị cắt có vết thương chưa kịp khép lại kia đặt lên trên tảng đá, giống như mỗi ngày cho Tiểu Khôi ăn vậy, nhỏ một giọt máu lên trên tảng đá!
Chờ giây lát, tảng đá lớn cũng không có dị động, Đường Linh lắc đầu, bất đắc dĩ cười, cô thật sự nghĩ nhiều rồi!
Răng rắc!