Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

6.08/10 trên tổng số 48 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: hiện đại, trùng sinh, quân lữ, công sủng thụ, niên thượng công, ấm áp, 1×1, HE Edit: Nấm Beta: Mika-chan Việc đầu tiên mà Tô Kha gặp phải khi sống lại chính là bị cha dượng của mình dâʍ ɭσạи …
Xem Thêm

Chương 16: Con thú bị vây khốn và ôm. . .
Mạt Kình Lộc gia nhập quân đội đã vài năm, trải qua rất nhiều chuyện, từng tham gia vài nhiệm vụ giải cứu con tin, trong số đó, lần mà anh có ấn tượng sâu đậm nhất chính là lúc anh hai mươi tuổi, cứu được một cậu bé.

Đó là cậu bé bị bắt cóc được anh giải cứu, ngay cả tên của cậu bé anh cũng không biết, Mạt Kình Lộc vẫn nhớ rất rõ lúc anh tìm được cậu bé, thứ đầu tiên làm anh chú ý chính là ánh mắt tuyệt vọng mờ mịt kia, cậu không la không khóc, yên lặng chịu đựng đau đớn trên người, khi được anh ôm vào lòng, cậu chỉ thốt một câu, “Em nghĩ mình có lẽ phải chết ở đây, nhưng anh đã cứu em....”

Khi đó, Mạt Kình Lộc liền cảm thấy mọi cực khổ mệt nhọc mình phải trải qua mỗi ngày khi huấn luyện thật xứng đáng, vào thời khắc đó, anh không hề có một câu oán hận, không hề phiền chán khi phải chấp nhận nguy hiểm đi cứu người, đây chính là chức trách của anh, và anh cũng cam tâm tình nguyện thực hiện nhiệm vụ này, bởi vì đó cũng là công việc anh luôn mơ ước.

Mở cửa phòng ra, Mạt Kình Lộc chậm rãi đi vào, Tô Kha nằm ở trên giường, hô hấp rất nhẹ, anh nhìn cậu bé đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy một phần tim mình như bị thứ gì đó chạm nhẹ vào. Anh còn nhớ rất rõ lúc Tô Kha được cứu ra, sắc mặt trắng bệch đầy vẻ chật vật, lúc đó là lần đầu tiên anh cảm thấy phẫn nộ kịch liệt như vậy, giống như một con thú đang phẫn nộ vì bị vây hãm không tìm thấy lối ra, cơn tức giận này, anh không thể kìm chế được nó.

Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn người đã làm thương tổn đến Tô Kha, đôi mắt đen sâu thẳm của Mạt Kình Lộc nhìn bắt bọn bắt cóc, như nhìn vật chết.

A Khải đứng ngồi không yên chờ ở cửa, nhìn thấy Mạt Kình Lộc quay trở ra, nhãn tình liền sáng lên, cắn môi dưới, chần chừ nói “Xin lỗi.” Mạt Kình Lộc không thèm nhìn hắn, xoay người muốn rời đi, A Khải kinh hoảng kéo ống tay áo anh lại, “Tôi không biết cậu bé kia là người quen của cậu, tôi..... cũng không có làm nó bị thương.”

Mạt Kình Lộc xoay người lạnh lùng nhìn A Khải, “Cậu đã làm tổn thương Tô Kha.”

“Tôi....” A Khải há miệng thở dốc, cuối cùng lựa chọn im lặng.

A Khải là cảnh sát được sở phái tới đây nằm vùng, mục đích là tìm ra tên trùm buôn thuốc phiện, mà bọn bắt cóc Tô Kha chính là băng của tên trùm buôn thuốc phiện mà A Khải đang điều tra, bán ma túy không được đành phải đi bắt cóc con tin đòi tiền chuộc, lại không nghĩ rằng đây là cơ hội tuyệt vời cho A Khải.

Giả vờ đùa bỡn cậu bé, hắn tiêm thuốc giả vào, làm cho đồng bọn xung quanh lơ là mất cảnh giác, rồi liên lạc với cảnh sát đang mai phục bên ngoài bắn chết một mạng. Lúc này A Khải xem như lập công lớn, nhưng việc này lại lợi dụng Tô Kha, nên cũng khó trách tại sao Mạt Kình Lộc lại tức giận như thế.

Sau khi tỉnh lại, Tô kha liền nhìn thấy Mạt Kình Lộc đang ngồi bên cạnh, dùng biểu tình nghiêm túc mà cậu chưa từng thấy trước đây nhìn cậu, Tô Kha vội ho một tiếng, chậm rãi từ trong chăn ngồi dậy, co cổ lại, “Hơi lạnh, anh không mở điều hòa?” Cậu chỉ chỉ máy điều hòa trên tường, Mạt Kình Lộc ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng chạy qua ấn nút máy điều hòa “Píp” một cái.

“Đã mở.”

“Ừ, em muốn ra ngoài.”

“......”

Mạt Kình Lộc giữ chặt lấy vai Tô Kha, không cho cậu động đậy, “Em ngủ thêm một lúc đi, chờ cơ thể ấm lên một chút rồi đi, thân thể em cần được nghỉ ngơi mới có thể hồi phục tốt.”

Tô kha không nói gì, ngồi trong chăn nhìn Mạt Kình Lộc một lúc rồi vén chăn lên, mang dép lê vào, Mạt Kình Lộc kéo tay cậu, “Em muốn đi đâu?”

“Đến lúc phải rời đi rồi.” Tô kha cũng không quay đầu lại nói.

Mạt Kình Lộc nhíu mi, kéo Tô Kha lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Em đang tức giận sao? Vì anh không cứu em trước? Anh cũng đã tự trách mình, em đừng cáu kỉnh với anh nữa, điều này làm anh cảm thấy rất khó chịu.”

Ngoài cửa sổ, mây đen đang giăng đầy trời, ký ức của một lần từng bị bắt cóc vẫn không thể nào xóa nhòa, đôi mắt ẩn hiện sắc màu u ám như bầu trời ngoài kia.

Tô Kha nhìn chăm chú vào con ngươi đen sâu thẳm của Mạt Kình Lộc, chớp chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Em cảm thấy sống chết thật kỳ diệu, khi tiếng súng vang lên, em lại không nhìn thấy anh đâu, trong lòng thực sốt ruột, em không muốn một mình cô đơn chết đi như thế.”

Tô kha cúi đầu, nhìn chân mình.

“Em thật sự rất sợ hãi, cũng rất hối hận..... con người không thể đảo ngược thời gian, có nhiều chuyện không nói ra sẽ tiếc nuối cả đời, em không muốn mình có tiếc nuối gì, tuy với cái tuổi hiện tại của em mà nói chuyện này sẽ làm anh cảm thấy buồn cười, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, cho dù bị anh chán ghét cũng phải nói.”

“......”

“Mạt Kình Lộc — Em thích anh.”

Đời người biết được bao lâu.

Đứng ngoài cửa, Đoạn Lôi Khải mắt đỏ hoe, chậm rãi rời đi, cầm lấy di động gọi cho Côme, báo cho y biết tình hình hiện tại của Tô Kha, người đã tỉnh, nhìn rất có tinh thần, đang nói chuyện với viên sĩ quan đã cứu nó, quả nhiên ở trong điện thoại liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Côme, y nói mình cũng muốn gặp vị sĩ quan đó.

Đoạn Lôi Khải nhỏ giọng nói, nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt.

Sau đó Côme lại dặn dò bọn họ phải cẩn thận, cho Tô Kha nghỉ ngơi thật nhiều, y nói mình sẽ trở về ngay, nhưng bị Đoạn Lôi Khải bác bỏ.

“Em mới vừa qua đó, ngồi còn chưa nóng chỗ, miễn bàn chuyện trở lại đi, ở bên kia tự chăm sóc bản thân cho tốt, qua lễ Giáng Sinh rồi về.”

Côme nghẹn ngào, Đoạn Lôi Khải mỉm cười nói tạm biệt.

Lời tỏ tình vừa nói ra miệng, tim Tô Kha đập nhanh muốn chết, cậu bất an nhìn Mạt Kình Lộc, hai chân trần khẽ cọ vào nhau, động tác nhỏ của cậu bị Mạt Kình Lộc trông thấy, người còn chưa kịp phản ứng, thân thể cậu đã bị nhấc lên, tay không tự chủ được bắt lấy vai Mạt Kình Lộc, vịn lấy để giữ thăng bằng.

“Em nói như vậy làm anh không biết phải làm sao.”

Trong khi Tô Kha im lặng chờ đợi, Mạt Kình Lộc bỗng nói như vậy.

Không có hy vọng rồi...... Tô kha ảm đạm cúi đầu, ánh mắt ươn ướt.

“Em hiểu lầm rồi, anh đang rất vui, tim đập nhanh quá khiến anh không thể suy nghĩ được mình nên làm gì tiếp theo thôi.”

“A?”

“A, thật là vui, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ vui như vậy.” Mạt Kình Lộc đột nhiên ôm lấy Tô Kha, Tô Kha vẫn ngẩn người không nhúc nhích, để mặc cho anh ôm.

Là đồng ý sao? Đồng ý cùng mình ở một chỗ, đồng ý cùng mình quen nhau sao? Ở trong cái ôm của anh, Tô Kha ngơ ngác nghĩ.

Một lúc sau, Mạt Kình Lộc mới buông Tô Kha ra, đáy mắt cậu hiện lên sự vui sướиɠ không hề che giấu, nỗi u ám vừa rồi liền biến mất không một chút dấu vết, con ngươi đen nháy trong suốt như phát sáng, Mạt Kình Lộc ôm lấy vai Tô Kha, “Mình quen nhau đi!”

Đoán trúng rồi! Hai mắt Tô Kha sáng lên, trên mặt tràn đầy phấn hồng, “Thật sự?”

“Đồng ý?” Mạt Kình Lộc không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tô kha gật đầu lia lịa, Mạt Kình Lộc nở nụ cười, bàn tay to ôm lấy Tô Kha, kéo cậu nằm xuống, ghé sát vào người mình, rồi trở mình đặt Tô Kha phía dưới, Mạt Kình Lộc hôn xuống, dán vào môi cậu, đợi Tô Kha hé miệng, Mạt Kình Lộc bắt đầu chậm rãi công kích, cọ sát lẫn nhau, từ ôn nhu dần dần trở nên bá đạo, nước bọt trộn lẫn vào nhau.

Áo ngủ Tô kha đang mặc sớm đã lộn xộn, Mạt Kình Lộc luồn tay vào, vuốt ve lưng Tô Kha, sống lưng nhẵn mịn dưới cái vuốt ve của Mạt Kình Lộc khẽ run rẩy.

Mạt Kình Lộc muốn làm gì?

Tô kha mơ mơ màng màng nghĩ, tay anh lại cử động nữa rồi, từng chút từng chút khống chế thân thể cậu, làm cho cậu tùy ý anh bài bố, có lẽ không nên nói như thế, nhưng.... thực lực quả là khác nhau rất lớn.

Tô kha cảm giác dưới thân mình nóng hổi, nhiệt độ không ngừng tăng lên khiến cho cậu khẽ run, mặt cậu đỏ bừng, Tô Kha nhắm mắt lại, cậu có thể cảm giác được, cự vật trên thắt lưng anh, thậm chí ngay cả hình dạng đều in vào trong não.

Người đàn ông từ trước đến giờ chỉ tồn tại trong mộng xuân của mình, đang thật sự ở đây, dùng tay vuốt ve mình, thân thể anh nóng bỏng, nơi nào đó trên người đang bừng bừng phấn chấn, loại dấu hiệu này đại biểu cho cái gì, lẽ nào Tô Kha không biết.

Sau đó không một chút do dự, cậu đem thân thể non nớt của mình tựa vào trên người Mạt Kình Lộc, cơ thể cả hai càng thêm sát vào nhau, từ trên xuống dưới. Cánh tay rắn chắc của Mạt Kình Lộc vòng qua người Tô Kha, trong lòng là thân thể non nớt vô cùng chân thật, cơ thể ấm áp giống mình, Mạt Kình Lộc cảm thấy du͙© vọиɠ mạnh mẽ, không cách nào kiềm chế được.

Tô kha nheo mắt lại nhìn Mạt Kình Lộc, thật phiền toái, sức chịu đựng của người lính thật là lợi hại, lúc này sao còn có thể lùi bước, thật vất vả mới nói được câu tỏ tình. Tô Kha từ trong lòng Mạt Kình Lộc chui ra, sau đó hai chân vòng qua ngồi ở giữa hai chân Mạt Kình Lộc, bộ vị mẫn cảm bị đè ép, Mạt Kình Lộc nhíu mi, “Em có biết mình đang làm gì không?”

Tô Kha gật đầu không nói, cong khóe miệng rồi chủ động hôn Mạt Kình Lộc.

Thêm Bình Luận