Chương 12: Bông tuyết và thủy tinh
Đây là sinh nhật đầu tiên của Tô Kha kể từ khi cậu sống lại cho tới nay, Đoạn Lôi Khải tổ chức cho cậu một buổi tiệc nho nhỏ, người mà vẫn chờ mong cậu sẽ gọi hắn một tiếng ba ba.
Đoạn Lôi Khải không thích phô trương, sinh nhật của Tô Kha được tổ chức ở nhà, Đoạn Lôi Khải và Côme tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn thật ngon, lại mua một cái bánh kem thật to, phía trên cắm hai cây nến, một cây số “1” và một cây số “4”, Tô Kha đem chúng cắm chung với nhau trên cái bánh.
Ở đây Tô Kha không có nhiều bạn bè lắm, ở trường chi quen biết một cậu mọt sách tên Trần Lan, người siêu cấp sùng bái cậu, ngoài ra chỉ còn Trầm Hạ Ninh, anh thầy dạy vẽ mà cậu không sao thích nổi.
Tổng cộng năm người, ngồi vây quanh cái bàn, khi ăn cơm Đoạn Lôi Khải thỉnh thoảng lại khen Trần Lan vài câu, “Tô Kha nhà chúng ta ở trường đều phải nhờ cháu giúp đỡ rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa của Trần Lan liền đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói, “Không có, đều là Tô Kha giúp đỡ cháu, a? mà cũng không phải..... ừm...... là chúng cháu giúp đỡ lẫn nhau! Đúng vậy, giúp đỡ nhau lẫn nhau.”
Bộ dạng của Trần lan chọc mọi người trên bàn muốn cười lớn, tuy Côme cố gắng vẫn giữ bộ mặt trầm tĩnh nghe nó nói chuyện, nhưng nhìn Trần Lan vẻ mặt nghiêm trang nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hồng hồng, y liền không nể mặt mà nở nụ cười, ngay cả Trầm Hạ Ninh cũng nhìn Tô Kha và Trần Lan, rồi phun ra một câu, “Hai đứa quan hệ thật tốt.” Tô Kha không nói gì, vỗ vai Trần Lan một cái, “Nhanh ăn cơm, đừng nói nữa.”
“À, ừ.” Trần Lan nhỏ giọng đáp.
Ngày sinh nhật trôi qua rất vui vẻ, mọi người tụm lại ăn bánh ngọt, Côme dụ Tô Kha trét kem lên mặt Đoạn Lôi Khải, Tô Kha không đáp ứng, y không ngừng nhỏ giọng nói thầm ở bên tai Tô Kha, cuối cùng Tô Kha thấy y phiền quá, liền cầm lấy cái khay bánh úp lên mặt y, Côme sửng sốt vài giây, sau đó phát ra một tiếng tru kinh thiên động địa, bắt đầu phá hoại bốn phía.
Rốt cuộc không ai may mắn thoát khỏi, Trần Lan là thảm nhất, đang vui vẻ ăn bánh kem, tự nhiện bị người từ sau lưng tập kích, cả khuôn mặt đều dính kem, nó vội xin hàng, nhưng trên khuôn mặt lại đầy vẻ oán hận.
Sinh nhật Tô Kha qua đi, tiết trời dần chuyển lạnh, ở thành phố này mà vẫn có tuyết rơi, bầu trời xám xịt nhanh chóng bị bông tuyết trắng xóa thay thế, hai bên đường đều bị tuyết bao phủ, mở cửa nhìn ra, toàn bộ thế giới đều là một màu trắng trong suốt.
Tô Kha ngồi trước cửa sổ, trong phòng có hệ thống sưởi nên rất ấm, cậu mặc cái áo ka-ki và một cái quần rộng thùng thình, ngồi ở bên cửa sổ, ngón tay đưa lên vẽ trên cửa sổ bằng thủy tinh một con rùa, liếc thấy Trầm Hạ Ninh đang cúi đầu ở phía sau, tâm tính trẻ con của Tô Kha nổi lên, liền viết ba chữ Trầm Hạ Ninh bên cạnh con rùa.
Nhìn bóng mờ trên cửa sổ thủy tinh, Tô Kha đắc ý trong lòng, ngón tay còn muốn động, nhưng tay lại bị cầm lấy từ phía sau, “Vẽ xấu quá, còn vui như vậy.” Người phía sau không che dấu cười nhạo, Trầm Hạ Ninh ghé vào trên người Tô Kha, bắt đầu vẽ một con rùa nhỏ bên cạnh con rùa lớn của Tô Kha.
Tô Kha bất mãn, thân thể co lại rụt về sau, đẩy Trầm Hạ Ninh ra, Tô Kha trừng mắt liếc hắn một cái, vươn tay lau sạch mấy bức hình ở trên cửa sổ thủy tinh, “Có thể tan học chưa, thời gian học cũng sắp hết rồi.”
Trầm Hạ Trữ nhún nhún vai.
Bông tuyết rơi đầy trời, Tô Kha mặc áo khoác vào, cầm ô, mang đôi boot ngắn bằng da bò giẫm lên tuyết ướt đẫm trên mặt đất, tạo thành tiếng “Bành bạch”.
Hai ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, tuy đối với cậu nó không có gì đặc biệt, nhưng đối với Côme mà nói rất quan trọng, ngày mai Côme phải trở về Pháp, cậu phải nhanh chuẩn bị quà cho y. Tô Kha suy nghĩ trong đầu, xem nên tặng cái gì, Côme đối với cậu rất tốt, nếu tặng đồ bình thường, Tô Kha lại cảm thấy không có ý nghĩa, cần phải tự mình làm, nhưng cậu lại không khéo tay, Tô Kha có chút xấu hổ nhìn món đồ cẩu thả mình đã làm.
Lúc trước Côme từng nói, muốn Tô Kha vẽ tặng y một bức tranh, tuy cậu học rất nhanh, nhưng với trình độ hiện tại, cậu cảm thấy vẫn không tốt lắm để vẽ, đi một chút rồi ngừng, ngừng rồi lại đi tiếp, Tô Kha dạo qua từng cửa hàng, cuối cùng vẫn không tìm thấy món quà nào mình ưng ý, có chút chán nản.
Đi dạo đến mệt cả người, Tô Kha đi vào một quán cà phê bên đường, buông ô, vừa ngồi xuống không lâu, có người đi tới ngồi xuống vị trí đối diện cậu, “Anh ngồi ở đây được chứ?” Tô Kha cũng không chuyển tầm mắt, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, “Không.”
Đối phương cười một tiếng, “Thực vô tình nha, tốt xấu gì anh cũng là thầy của em.”
Tô Kha bĩu môi, quay lại nhìn Trầm Hạ Ninh, nói: “Nếu thái độ của anh mà tốt, em cũng không cần đối xử anh như vậy.”
Trầm Hạ Ninh gọi một ly cà phê, uống một ngụm, “Anh luôn cảm thấy nhóc trưởng thành thật sớm a, hiện tại xem ra rất đúng.” Tô Kha lạnh nhạt nhìn hắn, “Xem biểu tình này của em đi, là một cậu bé nên có sao? Lần đầu tiên gặp mặt đã hung dữ với anh, sau đó luôn nói lời không hay, có cần thiết phải như vậy không, quả thật anh có ý với ba em, nhưng nó đã sớm bị bóp chết từ khi bắt đầu rồi!
Trầm Hạ Ninh nhỏ giọng luyên thuyên một đống, Tô Kha cảm thấy hắn rất phiền, sau khi uống nốt ngụm cà phê, cảm giác tinh thần đã tốt hơn, liền lập tức đi ra ngoài.
“Này, em đi đâu?” Trầm Hạ Ninh vội đứng dậy, người phục vụ lập tức chặn lại yêu cầu tính tiền. Trầm Hạ Ninh bị ngăn lại, nhìn bóng Tô Kha biến mất ở trên đường, có chút ủ rũ. Vén màn, từ trong quán cà phê đi ra, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, trên đường có một cô bé tóc bím đang bán hoa, hoa hồng đỏ nở rộ trong thời tiết giá rét thật đẹp, Trầm Hạ Ninh tạm dừng cước bộ, đứng ở trước mặt cô bé, “Bao nhiêu một bông?”
“Mười đồng.....” Cô bé nói, miệng thở ra một làn hơi nước mỏng.
“Chọn giùm anh một bông đẹp nhất.”
Cô bé cầm một cành hoa đẹp nhất đưa cho Trầm Hạ Ninh, Trầm Hạ Ninh cúi đầu ngửi ngửi, cong khóe miệng, “Đây là hai mươi đồng.”
“Anh ơi, tiền thối.....” Cô bé ở phía sau kêu lên, Trầm Hạ Ninh khoát tay.
Trầm Hạ Ninh xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, cước bộ không vội vàng, cầm theo bông hoa vừa mua chậm rãi tìm người muốn tìm.
Tô Kha cũng chậm rãi dạo quanh, tuyết bắt đầu rơi ít lại, không cần phải che ô cũng không cần vội nữa, nhưng cậu ngại phiền khi cầm nó ở trên tay, vẫn bung ô ra che. Cậu dừng chân trước một cửa hàng, cửa hàng rất nhỏ, biển số nhà cũng không đẹp, nhưng thứ đang ở trong cửa tiệm lại đang hấp dẫn ánh mắt của Tô Kha, đó là một khối thủy tinh trưng trên kệ cửa hàng.
Tòa tháp được làm bằng thủy tinh, lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, mờ ảo hư vô, thật đẹp. Có thể mua nó làm quà tặng cho Côme, Tô Kha nghĩ như vậy.
Bị cảnh đẹp hấp dẫn, Tô Kha hoàn toàn không có chú ý tới người phía sau, Trầm Hạ Ninh nhẹ nhàng bước đến gần cậu, hoa hồng được đặt ở trong tay anh để phía sau lưng. Tô Kha vẫn ghé sát mặt vào tủ trưng bày, ông chủ tiệm thấy cậu như vậy, không khỏi nở nụ cười, đẩy cửa ra cười nói: “Cậu bé, muốn xem gì thì vào bên trong xem, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Tô Kha gật đầu lia lịa, rụt cổ chui vào cửa tiệm, mọi thứ bên trong tiệm đều thật tinh xảo, Tô Kha nhìn mà muốn hoa mắt, xem qua xem lại, vẫn cảm thấy tháp thủy tinh kia là đẹp nhất, quả nhiên ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, Tô Kha chỉ chỉ tòa tháp thủy tinh, “Ông ơi, con muốn mua cái kia, gói lại giúp con.”
“Được, con chờ một lát nha.”
Nhân lúc ông chủ gói quà cho cậu, Tô Kha đi dạo một vòng trong tiệm, thấy một cái tai mèo rất thích, trong lòng không khỏi vui vẻ, cầm lấy đôi tai mèo lông xù xù đeo lên tai mình, rất ấm áp thoải mái, Tô Kha cảm thấy lỗ tai được lông xù bao lấy, nheo mắt lại, ngây ngốc nở nụ cười.
Lúc này, cửa tiệm lại bị mở ra, khí lạnh tràn vào trong, hai tay Tô Kha còn đặt ở trên lỗ tai, hai cái tai mèo lắc lắc, cậu mở to mắt nhìn ra cửa.
Cằm dưới cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, gương mặt lạnh lùng, nhưng một giây khi nhìn thấy Tô Kha, đáy mắt liền lóe lên kinh hỉ và vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.
“Mạt Kình Lộc......” Tô Kha lẩm bẩm nói.
Âm thanh thật khẽ, chỉ đủ để bản thân cậu nghe được.