Chương 6: Một thân thương thế

Khi Niên Khai Điềm xuất hiện trước mắt đám người đang có mặt ở luyện võ trường của tiêu cục, đám nam nhân đều là ha hả mà chào “Đại tiểu thư hảo.”

“Mọi người hảo.” Âm thanh của Niên Khai Điềm leng keng hữu lực. Nếu không phải gương mặt gầy gò do tuyệt thực thì không ai nghĩ nàng hôn mê mới tỉnh đâu. Xuất hiện trên mặt chính là nụ cười tự tin hào sảng mà đã lâu không ai thấy được trên mặt nàng.

Đám nam nhân này không thể chọc Niên Khai Điềm nhưng có thể trêu ghẹo Thước nhi nha. Thước nhi ngày thường, thường xuyên ra ngoài giúp tiểu thư mua đồ dùng cá nhân nên rất hay bước qua chỗ này. Mỗi lần như vậy bọn họ đều là trêu ghẹo nàng không ngớt lời.

“Thước nhi cô nương cũng đến sao.”

“Mấy ngày không gặp có xinh lên nha.”

“Mấy ngày trước còn tưởng không thể gặp Thước nhi cô nương nữa, khiến tim ta tan nát.” Người nói chuyện ôm lấy lòng ngực, nói xong lại bật cười ha hả.

“...”

Thước nhi hùng hổ sắn tay áo, chân đá một hình nhân để luyện quyền gần đó một cái. Chỉ tay vào đám nam nhân mắng: “Các ngươi lập tức im ngay cho bổn cô nương, có đại tiểu thư ở đây còn dám làm càn.” Đám người này mỗi ngày không bị nàng mắng có lẽ sẽ ăn không ngon a.

“Không cần hung dữ như vậy.”

“Đúng a, chúng ta là đang bày tỏ nỗi niềm nhớ nhung đến Thước nhi cô nương mà thôi.”

Thoại âm vừa rơi đám nam nhân lại bật cười rầm rộ.

“Còn cười còn nói, bổn cô nương lập tức đánh các ngươi thành đầu heo.” Thước nhi vẫn giữ thái độ đanh đá kia mở miệng quát to.

Lương quản gia được Niên Sở Hoằng phân phó trông giữ trường luyện võ của tiêu cục, nghe được âm thanh liền quay lại nhìn cũng là cực kỳ ngạc nhiên. Niên Khai Điềm đã lâu không có ra đây, hôm nay trái lại bước ra, còn vận y phục này a. Dạng y phục này lão gia đích thân đặt người may cho nàng, tuy nàng không mặc nhưng mỗi ba tháng lão gia cũng sẽ cho người mang năm bộ đến Điềm viên. Ở khắp Lan Châu này, tìm không ra có người thứ hai mặc loại y phục này đâu.

Hiện tại lại mặc, trên tay còn cầm nhuyễn tiên quay quay nữa, vậy nghĩa là...Nghĩ đến đây Lương quản gia có chút vui mừng, lão gia trở về thấy được nhất định sẽ rất vui a. Hắn cung kính chạy đến trước mặt của Niên Khai Điềm: “Đại tiểu thư hảo, không biết người đến đây có gì phân phó.”

“Không có gì phân phó, quản gia vẫn là làm chuyện của mình đi thôi.” Niên Khai Điềm xua xua tay, bởi không có Hứa Bộ Nam nàng sẽ không trang hiền thục.

Lương quản gia còn chưa kịp đáp đã thấy Niên Khai Điềm mại khai cước bộ bước vào luyện võ trường. Tay nàng cầm lấy nhuyễn tiên mạnh huy lên rồi hạ xuống đất, mặt đất một mảnh bụi bay lên mịt mù.

Kèm theo đó chính là thoại âm của nàng vang lên: “Không biết có vị sư huynh sư đệ nào nguyện ý cùng ta đọ sức không?”

Phụ thân từng dạy nàng, muốn nhanh tiến bộ chính là mở miệng thách đấu. Trong một trăm lần thất bại nhất định rút được thêm một trăm lần kinh nghiệm để tạo nên một thành công. Vì thế phụ thân trước nay dạy nàng đều là cùng nàng giao đấu.

Đám nam nhân ở đây có người lúc Niên Khai Điềm còn nhỏ đã từng cùng nàng giao đấu qua nên không chút cố kỵ. Mọi người cũng đã lâu không cùng nhau đấu, vì tiêu cục liên tục nhận được nhiệm vụ cũng rất ít có cơ hội ở lại trong tiêu cục, mà nàng thì lại chọn làm thiên kim khuê các không động binh đao.

Thước nhi nhìn vậy cũng là cầm một thanh trường kiếm bằng gỗ ở một bên cùng một nam nhân giao đấu. Tiểu thư đã quyết tâm thì nàng cũng phải nổ lực một chút. Sau này tiểu thư tiếp quản tiêu cục nàng sẽ là cánh tay phải đắc lực hỗ trợ tiểu thư.

Niên Khai Điềm rất nhanh liền bị đánh ngã. Nhưng nàng lại không có mở thanh kêu đau mà là cắn răng tiếp tục đứng lên xông vào. Phải nhanh chóng nhân lúc phụ thân không ở mà luyện tập, phụ thân trở về lập tức khiêu chiến một trận.

Cứ như vậy đấu đến chiều mới thôi. Đương nhiên Niên Khai Điềm từ bỏ vũ lực đã lâu đâu thể thẳng nổi trận nào, trái lại chính là một thân thương lếch về viện. Mà Thước nhi cũng chỉ tốt hơn nàng một chút thôi.

Cũng không thể trách đám nam nhân kia được a. Phụ thân từng dặn mọi người đối với nàng thì phải nghiêm túc một chút, không được nhân nhượng bởi khi áp tiêu địch nhân sẽ không nhân nhượng mình đâu. Như vậy nàng mới có thể đứng trên vị trí cao nhất của tiêu cục.

Lương quản gia vừa lo vừa sợ. Nhìn thấy rõ ràng vết thương ngày một nhiều xuất hiện trên thân của Niên Khai Điềm, hắn cũng không đành lòng mà nhìn thẳng a. Chỉ là nàng chính là người kế thừa, nếu là không chăm chỉ một chút, đừng nói đến mang tiêu cục phát dương quang đại, ngay cả bảo trụ tiêu cục sợ là cũng không thể a.

Khúc thị biết tin vui mừng đến viện thăm nữ nhi. Đến khi thấy được Niên Khai Điềm chỉ mặc mỗi cái yếm cùng chiếc tiết quần(Luna: khố là quần còn quần là váy) ngồi trên giường chuẩn bị bôi thuốc vào những vết bầm tím chằng chịt trên người, liền sắc mặt tái nhợt quên hết mọi thứ chạy đến.

“Điềm Điềm sao lại ra nông nỗi như thế này?” Nàng nhớ lúc nhỏ nữ nhi đến đó giao đấu thân thủ cũng không tệ như vậy a.

Niên Khai Điềm nhoẻn miệng cười, vươn tay đỡ mẫu thân đến giường ngồi: “Ha ha, mẫu thân, nữ nhi đã lâu không luyện võ nên ngày đầu liền như vậy, sau này sẽ không sao nữa.” May là đám nam nhân kia còn có chút lương tâm, giữ lại khuôn mặt này cho nàng.

“Ân, vậy lần sau cẩn thận một chút.” Khúc thị cũng đau lòng nói. Nàng thực sự không muốn thấy nữ nhi như vậy, nhưng nàng cùng trượng phu chỉ có mỗi một nữ nhi này thôi. “Mẫu thân giúp ngươi thoa dược.”

“Tạ mẫu thân.” Niên Khai Điềm cũng không có từ chối. Bởi Thước nhi bị thương cũng không nhẹ nên nàng để nàng ta cũng trở về nghỉ ngơi rồi, mà thương bên lưng nàng cũng tự thoa không được.

Vừa thoa xong dược vẫn chưa thể vận y phục, bên ngoài đã nghe hạ nhân truyền báo Lương Tuấn Hy đến. Niên Khai Điềm mệt mỏi thở một hơi ra xua xua tay nói: “Không gặp.”

“Tuấn Hy có lòng đến thăm ngươi, làm sao có thể không gặp đuổi người nha.” Khúc thị nhẹ giọng trách vài câu rồi nói với hạ nhân: “Cho tiến thất.”

Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn Khúc thị, nàng lười biếng nằm sấp ở trên giường. Hiện nàng buồn ngủ a, ngày mai vẫn còn phải ra đó luyện nha, không ngủ đủ giấc, không có tinh thần, thể nào mai cũng sẽ một thân thương cho xem. Sợ là so với hôm nay, ngày mai còn tệ hại hơn thế.

Do mắt của Lương Tuấn hy không thấy vật thế nên cũng không ai kiêng kỵ hắn tiến đến.

Lương Tuấn Hy vốn nghe được hôm nay Niên Khai Điềm đến luyện võ trường của tiêu cục liền là lo lắng. Hắn đương nhiên đoán được kết quả, nhưng công việc quá nhiều không thể rời được.

Thế nên hắn chỉ có chuẩn bị dược cho nàng thôi. Hiện nghe nàng trở về viện, hắn xong việc đến cơm cũng không ăn mang theo dược sương chạy đến. Vốn nghĩ nàng sẽ để hắn tiến thất như lúc sáng thì hiện nàng lại đuổi hắn về.

Tâm có chút trầm xuống, nhưng lòng lo lắng cho nàng vẫn là không giảm. Hắn nghe mọi người nói nàng thương rất nặng liền lo lắng không thôi, đến nỗi làm gì cũng không xong. Cha nương thấy vậy liền mới đến hắn đến đây.

Tiến thất chuyện đầu tiên làm chính là hành lễ, sau đó hắn mới bước đến giường.

Khúc thị không nhìn cũng là biết rồi nên chỉ nói cho lấy lệ: “Tuấn Hy vì nghe tin mà đến sao?”

“Vâng, bá mẫu cũng ở.” Lương Tuấn Hy nói chuyện, sắc mặt lo lắng hướng bên giường lại không biết hiện Niên Khai Điềm đang làm gì.

“Ân, ngươi ngồi xuống trước đi.” Khúc thị đưa tay kéo hắn ngồi ở ghế tròn bên giường: “Điềm Điềm không có thương nặng, ngươi không cần lo lắng như vậy.” Nàng biết hắn lo lắng cho Niên Khai Điềm, nhưng mắt hắn không thấy không nên làm hắn khẩn trương.

“Không biết Tuấn Hy có thể thay nàng bắt mạch không?” Hắn mới không tin nàng không thương nặng. Lâu như vậy không tập võ rồi, lại còn chưa nói đến đám hạ nhân nói nàng đi không nổi phải cho người nâng về, bảo hắn không lo lắng làm sao được.

“Vừa bôi dược xong rồi, hiện nàng cũng ngủ. Ngươi không cần lo lắng nữa.” Khúc thị cố gắng cười một tiếng cho Lương Tuấn Hy nghe mà yên lòng: “Nhìn bộ dáng này của ngươi sợ là cũng chưa dùng bữa đi.”

Không để Lương Tuấn Hy nói, Khúc thị nhanh chóng đứng lên kéo hắn ra ngoài: “Vừa lúc ta cũng chưa ăn, chi bằng chúng ta cùng ăn thôi. Để Điềm Điềm nghỉ ngơi, ngày mai ngươi lại đến xem nàng.”

Lương Tuấn Hy bị kéo lên, mặt hắn vẫn hướng về phía giường. Khi nghe được tiếng thở đều của Niên Khai Điềm rồi mới hơi chút an tâm theo Khúc thị rời đi. Trên đường đi hắn cũng không quên hỏi nàng bị thương nơi nào, có nghiêm trọng không, có chảy máu không hay là tụ huyết...

Khúc thị nào dám nói thế nên cũng chỉ bảo Niên Khai Điềm không cho xem nên không biết. Trả lời qua loa lấy lệ rồi chuyển chủ đề khác. Tiểu tử này cũng quá quan tâm nữ nhi của nàng a, thế nhưng nữ nhi của nàng lại là vô tâm với hắn thì biết làm sao đây.

Lương Tuấn Hy đương nhiên là không để cho Khúc thị thuận lợi chuyển đề tài rồi. Nói vài câu hắn lại chuyển lại lên người của Niên Khai Điềm. Hắn lo lắng nàng, đến mặt cũng không thể gặp, âm thanh cũng không thể nghe liền là bị kéo ra ngoài, hắn làm sao yên tâm cho được.