Chương 5: Nó quả là kẻ xui xẻo

Đáy lòng Tôn Thư trầm xuống! Y cuối cùng cũng có thể theo kịp Tôn Ngọc… Chỉ là, y ngàn vạn lần không ngờ tới Tôn Ngọc và đám Vu Thiên Bảo có liên hệ với nhau từ trước.

Bởi vì trước kia mỗi lần đám người Thiên Bảo bắt nạt y! Tôn Ngọc luôn luôn trùng hợp gặp được và ra tay giúp đỡ.

Đời trước, Tôn Thư vô cùng cảm kích Tôn Ngọc vì mỗi khi y bị bắt nạt hắn đều có thể đúng lúc xuất hiện mà giúp y giải vây! Tôn Thư lúc đó không hề nghĩ rằng vì sao lại có nhiều việc trùng hợp như vậy xảy ra.

Còn hiện tại, dù y không muốn nghĩ cũng không được! Tôn Ngọc không biết Tôn Thư theo ở phía sau, đi theo đám người đám người Vu Thiên Bảo đến đầu ngõ bên phải.

Tôn Thư xoay chuyển ánh mắt, kéo lê thân thể nặng nề, ngăn chận hơi thở hổn hển không ngừng đi vào hẻm nhỏ sát vách tường.

Bởi vì nơi này là thiên viện, rất ít người đi qua, nên sẽ không có ai chú ý tới Tôn Thư kỳ quặc đi dọc theo tường.

Phía bên kia tường, Vu Thiên Bảo hạ giọng hỏi: "Ngọc thiếu! Ngươi có mượn được Thần Băng Ấn không?"

Tôn Ngọc nghiêm mặt: "Không được"

"Như thế nào lại vậy?" Âm thanh của Vu Thiên Bảo lớn hơn một chút: "Ngày trước Ngọc thiếu không phải nói rằng chỉ cần sau khi trợ giúp ngươi khi dễ mập mạp chết tiệt kia là có thể thuận lợi mượn pháp bảo của Tôn Tiền Thanh sao?"

Tôn Ngọc bình tĩnh lên tiếng: "Hôm nay là ngày lại mặt của phế vật kia, Tôn Tiền Thanh đặc biệt cao hứng, sẽ không để ý đến ta! Lúc ta định mở miệng mượn Thần Băng Ấn của Tôn Tiền Thanh thì lại bị phế vật chết tiệt kia cản trở, nên không mượn được"

"Mập mạp chết tiệt cư nhiên dám phá hư chuyện tốt của Ngọc thiếu. Vậy kế tiếp ngươi dự tính như thế nào?"

"Chỉ có thể chờ sau đó mới mở miệng mượn Thần Băng Ấn thôi"

"Mập mạp chết tiệt này cũng đã xuất giá rồi, về sau cơ hội bắt nạt nó liền ít đi. Hừ, phải nói nó cũng thật xui xẻo, bị người ta định ra cuộc hôn nhân như thế thế này, chính là cùng một nam nhân kết hôn! Thật sự là buồn cười chết đi được"

Tôn Ngọc cười lạnh: "Nó quả là rất xui xẻo! Có điều, ban đầu người được chỉ định gả cho Hắc gia không phải phế vật đó"

"Hả?" Vu Thiên Bảo cùng Giang Hiếu Lương và Phan Phong sửng sốt: "Không phải nó! Vậy là ai?"

Tôn Ngọc không muốn tiết lộ chuyện nhà liền đổi đề tài: "Không nói việc này nữa, chúng ta tìm một chỗ chơi đi"

"Được"

Bên trong tường, Tôn Thư tức giận đến toàn thân run rẩy, hung hăng siết chặt bàn tay, mặc cho móng tay cắm sâu vào da thịt.

Hoá ra, hoá ra những điều Nguyễn Trì Tranh nói đều là sự thật! Tôn gia đã sớm xem một nhà bọn họ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Nhìn Tôn Ngọc một tiếng gọi Tôn Tiền Thanh, hai tiếng gọi phế vật liền hiểu là hắn thường xuyên xưng hô như vậy với y và cha y! Hắn hoàn toàn không để một nhà bọn họ vào mắt.

Y trước kia thật sự là mù mắt chó, đem bọn chúng trở thành người tốt, ngây ngốc mà đem pháp bảo trong nhà cho người ngoài mượn.

Nói là mượn, nhưng kỳ thật người Tôn gia căn bản chưa hề có ý muốn trả lại.

Về sau, khi đại ca và tiểu muội y chết đi, càng không ai có thể dùng những pháp bảo này, cha y cũng sẽ đòi những kẻ đó trả lại! Đến cuối cùng, khi cả nhà y đều chết, Tôn gia chắc chắn thâu tóm tất cả.

Nhưng mà, đời này, y chắc chắn sẽ không để cho bọn họ được như ý.

Tôn Thư cười lạnh.

Những pháp bảo cho mượn đó chính là cha y trước kia làm nhiệm vụ hết mình để đổi lấy! Còn có một số ít là của hồi môn của mẹ y, y nhất định phải lấy lại từng cái.

Nhưng phải làm sao mới có thể quang minh chính đại lấy lại? Việc này còn phải suy nghĩ kỹ hơn rồi mới tính.

Tôn Thư không biết chính mình làm thế nào trở lại được Thư Thanh Viện! Nghe được trong phòng truyền đến tiếng cười vui vẻ, y mới hồi phục tinh thần trở về.

"Tiểu Nhược đã trở lại" Tôn Trúc nhìn thấy Tôn Thư, lập tức chạy ra dìu y.

"Nhị ca" Tôn Hi ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến bên kia Tôn Thư. Nàng cười vui vẻ cùng với Tôn Trúc đỡ Tôn Thư vào nhà.

Tôn Thư lại nhìn thấy người thân đã chết đi nhiều năm, đáy mắt nảy lên một giọt lệ. Trong lòng y lần thứ hai phát thệ, nhất định phải làm cho bọn người sát hại cả nhà y nợ máu trả bằng máu.