Tôn Tiền Thanh không biết bọn Tôn Tiền Cạnh tính kế với mình, nhưng mà chuyện bọn Tôn Tiền Cạnh tính kế đúng là chuyện Tôn Tiền Thanh đang lo lắng: “Tiểu Nhược, ngươi nói phải dùng nguyên liệu của bọn đại bá chế tạo pháp khí, nhưng chúng ta không có nguyên liệu khác dung hợp với nguyện liệu của bọn họ, vậy làm sao luyện chế pháp khí đây?”
Lúc nãy nhìn bộ dáng cha hắn và các ca ca chịu thiệt, trong lòng thật đúng là có loại vui sướиɠ nói không nên lời.
Có điều lại nhiều thêm một phần lo lắng chuyện luyện chế! Pháp khí cần có nhiều loại nguyên liệu hợp thành mới có thể luyện chế.
Hơn nữa, mỗi một loại nguyên liệu thuộc tính cần phải tương đồng hoặc là có thể dung hợp cùng nhau mới có thể luyện chế thành công.
Nếu hắn có được nguyên liệu của bọn đại ca, nhưng không có nguyên liệu dung hợp cùng nhau luyện chế pháp khí, rất có khả năng sẽ bị người ta nói bọn họ lừa nguyên liệu, hậu quả thập phần nghiêm trọng.
Tôn Thư an ủi hắn: “Cha, ngài yên tâm, nếu ta đã nói thế thì ta nắm chắc làm được.”
Cậu nói sao cũng là trọng sinh, chỉ cần dựa theo phương pháp và nguyên liệu quý hiếm đời trước bọn Tôn Tiền Cạnh dùng chế tạo pháp khí để chế tạo là được.
Huống chi nguyên liệu Hắc Nguyên Dực đưa tới cũng không phải là vật thường, chúng nó cơ hồ có thể dung hợp cùng các loại nguyên liệu khác, cho nên căn bản không cần lo lắng vấn đề này.
Tôn Tiền Thanh thấy nhi tử ngực thành công đủ, không khỏi một lần nữa đánh giá tiểu nhi tử.
Lúc trước ở đại sảnh Bặc Cẩm Viện, hắn vẫn luôn nhìn tiểu nhi tử làm sao tìm lý do thuyết phục tổ phụ hướng bọn đại ca mượn nguyên liệu, tự nhiên liền chú ý thấy tiểu nhi tử không giống trước đây.
Cảm thấy tiểu nhi tử sau khi thành thân thay đổi rất nhiều, không hề giống như trước thích theo chân bọn họ làm nũng, cũng không hề tự ti sợ phiền phức.
Như vậy chuyển biến phi thường tốt, chứng tỏ tiểu nhi tử đã trưởng thành, đã có suy nghĩ riêng và chủ kiến, về sau làm cha như hắn không cần mỗi ngày đều lo lắng con mình bị người ta khi dễ.
“Vậy dược và pháp khí liền giao cho ngươi làm, thế nào?” Tôn Tiền Thanh làm vậy là để xem năng lực nhi tử, rốt cuộc nhi tử hiện tại đã là Hắc phủ phu nhân, cũng nên học tập cách quản lý và xử lý sự việc.
Tôn Thư cười với Tôn Tiền Thanh: “Không thành vấn đề, nhất định có thể xử lý chuyện này thỏa đáng.”
Tôn Tiền Thanh vẻ mặt vui mừng, quét mắt bọn Thi Nguyên, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ở đại sảnh ngươi nói có người khi dễ ngươi, có phải thật hay không?”
“Là thật.” Tôn Thư không hề giấu giếm, kể chuyện Tôn Đại và Tôn Tiểu trộm đổi đồ ăn của cậu.
Tôn Tiền Thanh sau khi nghe xong, khuôn mặt ôn hòa lộ ra tức giận: “Hai tên vong ân phụ nghĩa này, uổng công ngươi đối xử tốt với bọn họ như vậy, bọn họ lại cứ vậy báo đáp ngươi?
Tiểu Nhược! Con không thể cho bọn họ trở về hầu hạ ngươi.”
Tôn Thư sớm đã có phương pháp đối phó bọn họ, tự nhiên sẽ không đáp ứng việc này, đổi đề tài nói: “Cha, ngài thấy chuyện hôm nay thế nào?”
Tôn Tiền Thanh thần sắc ngưng lại, mặt chuyển hướng phía trước.
Từ sau khi hắn thử thăm dò kêu bọn đại ca trả pháp khí, thái độ bọn họ đối với hắn thay đổi rõ ràng, không hề giống như trước mặt mang tươi cười nói, ngữ khí cũng không hề giống lúc trước hòa khí, hắn thực rõ ràng liền cảm giác được bọn Tôn Tiền Cạnh đem hắn tách ra.
Mấy ngày này buổi tối hắn thường suy nghĩ, bọn đại ca có phải bởi vì hắn tu vi bị hủy, ngại hắn trói buộc mới thay đổi thái độ. Có điều chuyển biến quá nhanh, rõ ràng không phải nguyên nhân này, cho nên hắn cho rằng bọn đại ca kỳ thật đã sớm không thích hắn, trước kia hòa thuận đều là bọn họ ngụy trang.
Tôn Tiền Thanh bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở… Từ khi tổ phụ cố ý vô tình để lộ ra việc muốn bồi dưỡng hắn làm tộc trưởng, cha hắn thái độ liền trở nên lãnh đạm, thật giống như bị hắn cướp đi vị trí, mỗi ngày mắt lạnh đối đãi hắn.
Nhìn đến cha mình, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Hắn trước nay chưa từng nghĩ tới muốn cùng cha đoạt gia chủ chi vị, cũng không hiếm lạ vị trí này, hắn cha lại vì một vị trí xem hài tử mình như kẻ thù.
Thật sự là buồn cười! Còn tưởng rằng bốn huynh đệ đối hắn chiếu cố sẽ không giống cha, nhưng không nghĩ tới hiện thực lại tàn khốc như vậy.
Tôn Tiền Thanh nghĩ đến lúc trước bọn Tôn Tiền Cạnh trăm phương nghìn kế muốn ‘mượn’ nguyên liệu của hắn, cùng với việc không muốn cho hắn mượn nguyên liệu làm cho thân nhân pháp khí phòng thân, trái tim liền nguội lạnh.
Hắn xem bọn họ là thân nhân, bọn họ lại xem hắn là địch nhân, vẫn luôn đề phòng hắn.
Tôn Thư tuy rằng không thể từ trên mặt cha nhìn ra cảm xúc gì, nhưng phụ tử liên tâm, có thể cảm giác được hắn cha vì nhìn thấu gương mặt thật bọn đại bá mà thương tâm, liền giơ tay vỗ vỗ Tôn Tiền Thanh bả vai an ủi.
Tôn Tiền Thanh hoàn hồn nhìn nhi tử trong mắt tràn đầy quan tâm, lập tức dứt bỏ khó chịu, nhoẻn miệng cười: “Sáng nay làm ta nhận rõ một ít việc thật, thôi, không nói cái này.”
Hắn về sau chỉ cần chiếu cố tốt thê tử mình và bọn nhỏ là được. Còn cha và bọn đại ca, hắn có thể không đáp lý liền trả lời, những pháp khí đã cho mượn, coi như là hắn cho bọn họ một phần lễ vật cuối cùng đi.
Trở lại Thư Thanh Viện, Tôn Thư liền thấy người bọn Tôn Tiền Cạnh phái tới đưa nguyên liệu.
Tôn Tiền Thanh trực tiếp đem nguyên liệu giao cho Tôn Thư xử lý, cũng mở nhà kho ra, Tôn Thư tìm được nguyên liệu luyện chế pháp khí trong đống sính lễ và lễ vật.
“Phu nhân, lễ vật bên này đều là sính lễ của ngài sao?” Đang hỗ trợ tìm tài liệu, Thi Hựu đột nhiên hỏi.
Tôn Thư quay đầu nhìn về phía hắn: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Cha cậu nguyên bản muốn đưa sính lễ này để cậu đem tới Hắc gia, chỉ là cậu không dùng được, liền đem sính lễ lưu tại nơi này.
Thi Hựu đưa một cái hộp trang ngọc sức đưa tới trước mặt Tôn Thư: “Danh sách sính lễ ngài đưa ta không có bộ bạch ngọc này.”
Tôn Thư ninh khởi mày: “Ngươi xác định?”
Cậu đưa Thi Hựu danh sách sính lễ là do Hắc Tín đưa.
“Vô cùng xác định. Mấy ngày nay ta đem sính lễ chỉ nhìn một cách đơn thuần rất nhiều khác biệt, rõ ràng nhớ rõ chủ tử tặng sính lễ gì.”
Tôn Thư bỗng nheo lại đôi mắt, nói như vậy sính lễ của cậu không chỉ bị người lấy đi một phần, mà còn bị đánh tráo nữa.
Nếu cậu không đoán sai, lúc ấy người lấy sính lễ của cậu hẳn là muốn lấy hàng kém thay hàng tốt đổi hết sính lễ.
Có điều lại không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn đổi hết đồ vật, mới có thể làm cho sính lễ thiếu một bộ phận.
Cậu hạ giọng hỏi: “Thi Hựu! Ta kêu ngươi tra chuyện sính lễ đến đâu rồi?”
“Ta trước mắt chỉ tra ra một bộ phận.”
“Ở trong tay ai?”
“Ở trong tay phu nhân tổ phụ cùng thúc thúc bá bá, sau đó……” Thi Hựu dừng một chút: “Sau đó, bọn họ đem một ít đưa cho tằng tổ phụ của ngài.”
Tôn Thư cười lạnh, đối với Tôn Bặc Phương cũng lấy sính lễ một chút đều không ngoài ý muốn! Nếu hắn không lấy, những người khác nào dám xuống tay.
Đời trước, cậu đã cảm thấy Tôn Bặc Phương là tên ngụy quân tử.
Lúc trước nói dễ nghe là trở về phòng thay quần áo, kỳ thật là trở về phòng hủy lễ vật mới là sự thật.
Thấy cậu đưa tới lễ vật thập phần phù hợp tâm ý hắn, hơn nữa là hắn yêu cầu nguyên liệu, lúc này mới có thể giúp đỡ bọn cậu nói chuyện, bằng không nào có chuyện dễ dàng như vậy khiến cho bọn họ lấy lễ vật và nguyên liệu ra.
“Còn có một phần sính lễ không có tra được nguyên nhân, có khả năng là các sính lễ này bị đưa đến đại viện khác.”
Tôn Thư không thèm để ý nói: “Chỉ cần tra được Nam Đại Viện có ai cầm sính lễ là được, có biết nhị thúc và tiểu thúc cầm sính lễ gì không?”
Thi Hựu nói tên mấy sính lễ.
Tôn Thư càng nghe sắc mặt càng lạnh: “Ngươi có biết sính lễ nào mà đồ vật bên trong ở Thiên Hành Quốc chúng ta đặc biệt ít hoặc là không có không?”
Thi Hựu không chút nghĩ ngợi liền nói: “Thi cốt long đinh và u quỷ sáo là pháp khí chủ tử tự mình luyện chế, nguyên liệu luyện chế đều không có ở Thiên Hành Quốc.”
Tôn Thư híp híp mắt: “Thi cốt long đinh và u quỷ sáo ở trong tay ai?”
“Thi cốt long đinh trong tay phu nhân nhị thúc, u quỷ sáo thì trong tay phu nhân tiểu thúc.”
“Ta đã biết.” Tôn Thư nhìn về phía Thi Cửu: “Khi nào có thể đem đánh cuộc nhạc phường chưởng quầy bắt tới?”
“Đêm nay là có thể bắt được.”
Tôn Thư vừa lòng gật gật đầu, nhìn nguyên liêu trong tay, suy tư tìm ai tới làm pháp khí thì tốt.
Ăn xong cơm chiều, cậu ngồi xe trở lại Hắc gia.
Dò hỏi Hắc Tín biết được Hắc Nguyên Dực đang bận rộn ở thư phòng, liền đến phòng tắm tắm rửa thay quần áo.
Khi ra tới, Thi Cửu vừa lúc đem đánh cuộc nhạc phường chưởng quầy bắt được đến Hắc phủ.
“Ô ô, ô ô.” Đánh cuộc nhạc phường chưởng quầy bị Thi Cửu dùng vải bố che miệng.
Tôn Thư ngồi xuống trước mặt hắn: “Lấy vải bố trong miệng hắn ra.”
Thi Cửu kéo vải bố trong miệng chưởng quầy.
“Ngươi……” Chưởng quầy ánh mắt đảo qua Tôn Thư mập mạp, lập tức liền nhận ra trước mắt là Tôn gia Nam Đại Viện Lục công tử, toàn bộ Cao Lăng Thành cũng chỉ có Tôn Thư béo như vậy: “Ngươi là Tôn gia Nam Đại Viện Tôn Lục công tử.”
Tôn Thư không có phủ nhận.
Chưởng quầy đáy mắt lộ ra cảnh giác, giả vờ trấn định hỏi: “Tôn Lục công tử, không biết ngài bắt ta tới nơi này là vì chuyện gì?”
Tôn Thư uống một ngụm trà Thi Nguyên đưa tới, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói hai vị đường đệ của ta, cũng chính là Nam Đại Viện Cửu công tử và Thập công tử, mỗi nửa tháng đều sẽ đến ngươi đánh cuộc nhạc phường bài bạc.”
Chưởng quầy còn chưa thăm dò được nguyên nhân Tôn Thư bắt hắn, không dám tùy ý mở miệng trả lời.
Thi Cửu nói: “Phu nhân, đã nhiều ngày, Cửu công tử và Thập công tử mỗi cách một ngày đều sẽ chạy đánh cuộc nhạc phường bài bạc.”
“Phải không?” Tôn Thư cười lạnh: “Vậy càng tốt.”
Cậu cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với chưởng quầy: “Ta cho người bắt ngươi lại đây, chính là muốn ngươi khiến cho bọn họ thua bạc.”
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn cậu: “Vì sao?”
Tôn Thư đương nhiên không có khả năng nói cho hắn nguyên nhân: “Thẳng đến khi bọn họ thua đến muốn mượn bạc của đánh cuộc nhạc phường các ngươi, rồi lại không có năng lực hoàn lại một khối bạc lớn này mới thôi.”
Chưởng quầy là người khôn khéo, rất nhanh liền hiểu Tôn Thư muốn hắn làm cái gì: “Ngài có phải muốn buộc bọn họ dùng vật phẩm tới mượn nợ hay không? Hay là muốn buộc bọn họ nói ra chuyện gì hoặc là buộc bọn họ làm chút chuyện gì?”
“Ta chỉ cần ngươi buộc bọn họ dùng thi cốt long đinh và u quỷ sáo, còn có……” Tôn Thư ánh mắt trầm trầm: “Huyền nha phiến tới mượn nợ.”
Huyền nha phiến là pháp khí, cũng của hồi môn của mẹ hắn, mấy tháng trước, bị tiểu thúc Tôn Tiền Đồng mượn đi, đến bây giờ còn chưa trả lại.
Chưởng quầy hỏi: “Chúng nó đều là……”
“Đều là pháp khí tốt nhất, nhớ kỹ, nhất định phải làm cho bọn họ ký tên, ấn dấu. Tóm lại, muốn chứng minh các vật phẩm này là bọn họ mượn nợ cho ngươi, còn mặt khác, liền không cần ta dạy cho ngươi phải làm như thế nào đi? Sau khi hoàn thành, ngươi đem mấy thứ đó đến chỗ ta.”
Chưởng quầy đang ở địa bàn người khác, tất nhiên là sẽ không ngốc đi phản kháng đối phương, nhưng nếu đáp ứng quá sảng khoái ngược lại làm Tôn Thư hoài nghi, liền hỏi: “Hoàn thành việc này ta được lợi lộc gì sao?”
“Lợi lộc?” Tôn Thư nhìn hắn, ý vị thâm trường gợi lên khóe môi: “Ngươi lại đây.”