Chương 4: Thân thể đáng ghét

Trời cao có mắt đã cho y được trùng sinh, cho y cơ hội phục thù! Tất cả những kẻ muốn hại y và người nhà chắc chắn sẽ được đáp trả ngàn lần vạn lần.

Tôn Thư vô cùng vui sướиɠ và kích động nhưng sau đó y lại cảm thấy vô cùng buồn bực! Tuy rằng, ông trời cho y cơ hội sống lại nhưng lại không cho y lựa chọn thời điểm.

Phải biết rằng, mười ba năm trước là thời điểm đen tối nhất của Tôn Thư bởi vì thời điểm y căm ghét nhất bởi đó là lúc mà Tôn Thư béo nhất và phế nhất! Y không chỉ không có linh lực, cũng không thể tự lo được cho sinh hoạt của bản thân.

Mỗi buổi sáng, sau khi thức dậy, Tôn Thư cần phải có người dìu mới có thể rời giường! Tiếp theo, cứ đi hai bước y sẽ thở hồng hộc.

Thảm nhất chính là thân là một nam nhân mà lại gả cho một nam nhân khác, hại y bị kẻ khác chế giễu cả đời! Cho dù sau đó không có ai dám khi dễ y, nhưng những kẻ đó sẽ giễu cợt y là nam thê.

Nhưng mà lúc này, người nhà y đều bình an, Tôn Thư cảm thấy thực thoả mãn, còn những việc khác y sẽ nghĩ biện pháp giải quyết! Hiện tại, điều làm cho Tôn Thư đau đầu là làm thế nào tìm được trường sinh bài của mình.

Đời trước, tuy rằng trường sinh bài là mẹ Tôn Thư vào lúc y hai mươi bốn tuổi mới cho nhưng mà, nàng nói rằng trường sinh bài là người khác đưa tới, về phần là ai, nàng không muốn tiết lộ.

Điều duy nhất có thể khẳng định là, trước đó, mẹ y cũng không biết sự tình của trường sinh bài, càng không biết trường sinh bài phong ấn linh lực Tôn Thư, làm cho y không thể tu luyện.

"Tiểu Nhược" Tôn mẫu Quản Đồng hai mắt đỏ hồng chạy tới ôm lấy Tôn Thư. Nhưng bởi vì y quá béo nên nàng chỉ có thể ôm lấy bụng y: "Con ở bên đó có chịu uất ức gì không?"

Tôn Thư nhìn thấy mẹ mình, không khỏi nhớ lại kết cuộc đời trước nàng chết thảm, viền mắt cũng tự nhiên đỏ lên.

"Con không hề uất ức" Vào đêm tân hôn, Hắc Nguyên Dực bởi vì có việc nên liền rời đi, người nhà của hắn cũng không ở cùng một chỗ với hắn. Cho nên sau hai ngày thành thân, Tôn Thư cũng không có gì phải khó chịu.

Chỉ có một chuyện đó là đồ ăn hạ nhân Hắc phủ mang đến không được ngon cho lắm.

"Vậy là được rồi" Quản Đồng yên tâm rất nhiều. Trước đó, nàng vẫn luôn lo lắng Hắc gia sẽ ngại Tôn Thư quá béo.

Tôn phụ Tôn Tiền Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi Tôn Ngọc: "Tiểu Ngọc, ngươi vì sao lại đi cùng Tiểu Nhược về đây?"

Tôn Ngọc mỉm cười: "Con đang trên đường ra ngoài thì gặp được người hầu của Tiểu Nhược! Nghe bọn họ nói Tiểu Nhược bị đám người Vu Thiên Bảo ngăn ở ngoài cửa, con liền chạy tới đuổi bọn chúng đi.

Sau đó, con cùng với Tiểu Nhược trở lại đây"

"Một đám đồ vô lại!" Tôn Tiền Thanh vừa nghe liền biết đám Vu Thiên Bảo lại bắt nạt con hắn.

"Tam thúc! Con......"

Tôn Thư biết Tôn Ngọc kế tiếp muốn nói việc gì?! Nhưng mà y không muốn ông nói ra, liền nhanh chóng ngắt lời Tôn Ngọc: "Cha"

Lực chú ý Tôn Tiền Thanh bị y kéo trở về: "Con dùng điểm tâm chưa? Nếu chưa ăn, ta sai hạ nhân chuẩn bị"

"Con ăn rồi! Cha! Con muốn người dắt con vào nhà"

Tôn Tiền Thanh cười nói: "Cũng đã là người lớn rồi mà vẫn còn muốn làm nũng với ta"

Y tiến lên phía trước đỡ Tôn Thư, nhỏ giọng hỏi: "Người nọ như thế nào không cùng con trở về?"

Tôn Thư biết cha y đang hỏi Hắc Nguyên Dực: "Hắn có việc nên tối nay mới qua được"

Đời trước, Hắc Nguyên Dực đến giờ ngọ mới tới Tôn gia.

Tôn Tiền Thanh gật đầu: "Vậy là được rồi"

Tôn Thư đi vào trong phòng dùng, khóe mắt liếc lại nhìn Tôn Ngọc! Lập tức, y liền thấy ánh mắt trào phúng của hắn, trong lòng Tôn Thư không khỏi ngẩn ra.

Nhớ tới những lời mà đời trước trước khi chết Nguyễn Trì Tranh từng nói với y, trong phút chốc hay bàn tay y nắm chặt.

Không thể ngờ rằng Tôn Ngọc tao nhã như vậy, từ trước đến nay hắn luôn luôn khiêm tốn nhã nhặn với người ngoài, đối với y lại càng thêm quan tâm chăm sóc.

Chỉ cần y gặp chuyện, Tôn Ngọc chắc chắn không nói hai lời sẽ ra tay giúp đỡ! Người tốt như vậy vì sao lại có ánh mắt xem thường?

Chẳng lẽ mọi việc đều giống như Nguyễn Trì Tranh nói, người Tôn gia đã sớm bất mãn với cả nhà y?

Tôn Tiền Thanh cảm giác được biến hóa của Tôn Thư: "Có chuyện gì sao?"

"Kh… Không có gì" Tôn Thư thả lỏng tay ra bắt lấy cổ tay Tôn Tiền Thanh! Nhân cơ hội bắt mạch cho cha mình.

Tôn Thư biết y thuật là do đời trước sau khi thành thân! Bởi vì thân thể càng ngày càng béo nên y quyết tâm học.

Sau đó Tôn Thư còn bái sư, nhờ vậy mà y biết được mình béo không phải do thể chất mà do trước khi còn ở trong bụng mẹ đã bị người ta hạ cổ.

Khó trách được y béo không giống với người khác, thịt trên người không bị chảy xệ mà là cả cơ thể giống như bị người ta bơm không khí căng phồng, phình lên như quả bóng to.

Lúc ấy, y thuật của Tôn Thư tuy rằng có chút thành tựu nhưng mà tu vi của Tôn Tiền Thanh đã bị hủy hơn mười năm, muốn khôi phục là điều không thể.

Hiện tại, Tôn Tiền Thanh chỉ mới bị mất tu vi hơn nửa năm, khả năng khôi phục thực lực như lúc ban đầu là rất lớn.

Tôn Ngọc thấy hắn không thể chen vào liền cáo từ rời đi.

Tôn Thư thấy bóng dáng hắn, ánh mắt khẽ động.

Y liền sai người hầu đến phòng bếp lấy điểm tâm, lại quay qua Tôn Tiền Thanh nói: "Cha! Con có lời muốn nói với Ngũ Ca! Con sẽ quay lại ngay"

Tôn Tiền Thanh nói: "Để ta gọi hắn trở về"

"Không cần đâu cha" Tôn Thư cự tuyệt, bởi vì y không phải thật sự có chuyện muốn nói với Tôn Ngọc.

"Ta đỡ con đi tìm hắn"

"Con tự mình đi được"

Tôn Tiền Thanh vẻ mặt lộ ra sự lo lắng nhưng nơi này là Tôn gia! Không ai dám bắt nạt con trai hắn nên cũng yên tâm để y tự mình đi.

Tôn Thư được Tôn Tiền Thanh dìu ra ngoài Thư Thanh Viện! Tôn Ngọc lúc đó đã đi đến đầu ngõ.

Tôn Thư vịn tường vội vã theo sau! Có điều, đi hai bước y liền thở hồng hộc.

Hơn nữa, khả năng giữ thăng bằng vô cùng kém, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nếu thật sự bị ngã, một mình y muốn đứng dậy cũng vô cùng khó khăn.

"Phù… Cái thân thể chết tiệt này" Tôn Thư một phen lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm, ngày mai nhất định phải nghĩ cách làm cho thân thể gầy đi.

Tôn Ngọc đi tới cửa hông… Tôn Thư theo sau đằng xa tới liền nhìn ra ngoài cửa thấy có người chờ hắn! Y chăm chú nhìn liền phát hiện, đúng là đám người Vu Thiên Bảo.