Tôn Thư và Tôn Tiền Thanh đi vào đại sảnh, liền nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng.
Khi bọn cậu đi vào đại sảnh, bỗng nhiên tiếng cười nói im bặt, không khí lộ ra một tia quỷ dị, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng, phảng phất tiếng cười giống như chưa từng bị gián đoạn.
“Tam đệ tới rồi.” Tôn Tiền Canh cười ha hả nói: “Di, Tiểu Nhược ngươi sao cũng tới?”
Tôn Thư vấn an tổ phụ cùng thúc thúc bá bá, lộ ra tươi cười: “Ta tới thỉnh an tằng tổ phụ.”
Cậu nhìn về phía tổ phụ Tôn Huyền Nhiên: “Nguyên là muốn gặp tằng tổ phụ sau đó lại đi gặp tổ phụ, không nghĩ đến tổ phụ cũng ở chỗ này.”
Tôn Huyền Nhiên nhẹ giọng nói: “Có tâm là được.”
Tôn Tiền Thanh thấy cha mình lãnh đạm với con mình, ấn đường nhẹ nhăn lại: “Ta còn tưởng rằng tổ phụ chỉ gọi một mình ta lại đây.”
Tôn Tiền Bân cười nói: “Lúc ta chưa tới, cũng cho rằng tổ phụ chỉ gọi một mình ta, đi vào mới biết được tổ phụ cũng gọi cha và đại ca bọn họ tới.
Hiện nay sắp đến năm mới, ta nghĩ tổ phụ muốn cho chúng ta biết tình huống của Nam Đại Viện.
Ta nghe hạ nhân nói, Tam đại viện khác đã đến để báo cáo tình huống.”
Tôn Tiền Thanh gật gật đầu.
Tôn Tiền Bân cùng huynh đệ khác liếc nhau, không lên tiếng.
Không lâu sau, Tôn Bặc Phương đi vào đại sảnh, ngồi xuống liền nói: “Ta nhớ rõ năm nay trị an Cao Lăng Thành là Nam Đại Viện các ngươi phụ trách?”
Tôn Huyền Nhiên trả lời: “Đúng vậy.”
Tôn Bặc Phương sắc mặt trầm xuống: “Vậy mấy ngày trước đây Tây Sách Hí Viên bị người đập thành phế tích là chuyện gì xảy ra? Đã tra ra là ai làm chưa?”
Nghe vậy, Tôn Thư nheo mắt, liền nghĩ đến là Hắc Nguyên Dực làm.
Tôn Huyền Nhiên và năm huynh đệ Tôn Tiền Canh sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Tôn Huyền Nhiên nói: “Nghe Tây Sách Hí Viên chưởng quầy và khách nhân nói là quỷ quái đập phá, người chúng ta đến điều tra, không tìm được tung tích.”
“Ngươi còn có mặt mũi để nói sao.” Tôn Bặc Phương tức giận đập bàn: “Có quỷ quái trà trộn vào trong thành, các ngươi thế nhưng không ai phát hiện, về sau, Cao Lăng Thành bá tánh làm sao còn dám tin tưởng Tôn gia chúng ta có thể bảo hộ bọn họ?
Sao còn nộp bạc cho chúng ta để bảo hộ bọn họ an toàn? Bạc này đối với Tôn gia mà nói chính là thiệt hại rất lớn.”
Tôn Huyền Nhiên và Tôn Tiền Canh bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Tôn Bặc Phương thở sâu: “Cho các ngươi thời gian ba tháng tìm ra quỷ quái phá hoại, còn có, bạc sửa lại Tây Sách Hí Viên các ngươi Nam Đại Viện bỏ ra.”
Không ai dám phản đối.
Tôn Bặc Phương hòa hoãn ngữ khí: “Hiện tại nói tình huống một năm vừa qua của Nam Đại Viện các ngươi.”
Tôn Tiền Canh đem sổ sách Nam Đại Viện đưa cho Tôn Bặc Phương xem, cũng báo cáo tình huống năm qua, xong, lại nói: “Tổ phụ, qua năm mới, Nam Đại Viện có mấy đứa nhỏ phải khảo hạch và rèn luyện.
Nhưng hiện tại bọn nhỏ còn thiếu nguyên liệu làm pháp khí, lại vô pháp trong khoảng thời gian ngắn tìm được mấy thứ này, cho nên, ta muốn cho bọn nhỏ trước mượn người Tôn gia ít nguyên liệu chưa cần dùng làm pháp khí.
Chờ về sau bọn nhỏ thành công rèn luyện trở về, lại tìm nguyên liệu tương đồng trả lại bọn hắn, ngài nói như vậy có thể chứ?”
Quả nhiên đánh chủ ý lên nguyên liệu trong các món lễ vật. Tôn Thư rũ xuống mí mắt ngăn trở đáy mắt cười lạnh.
Những lời này nói được thật là dễ nghe, nói là mượn nguyên liệu, chính là, thật sự sẽ trả sao? Nếu là tìm không thấy nguyên liệu tương đồng có phải liền không trả không?
Bọn họ có phải khẳng định cha cậu nể mặt ngại đòi bọn họ trả mới dám nói mấy lời này?
Tôn Bặc Phương ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười nói: “Các đại viện khác cũng đề cập qua ý tưởng này.
Nếu mọi người đồng ý làm như vậy, ta tự nhiên không có ý kiến. Nhưng ta muốn nói rõ ràng một chút, người mượn nguyên liệu có trách nhiệm phải hoàn trả đầy đủ, đừng để xảy ra tranh chấp, rồi không ai nhìn mặt ai, biết không?”
“Vâng.” Tôn Tiền Canh bảo đảm nói: “Tổ phụ, ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.”
Tôn Bặc Phương hỏi những người khác: “Vậy các ngươi đều đồng ý?”
Tôn Huyền Nhiên, Tôn Tiền Đồng, Tôn Tiền Bân và Tôn Tiền Ly gật gật đầu.
Tôn Bặc Phương nhìn về phía không có gật đầu cũng không có nói đồng ý: “Tiền Thanh! Con không đồng ý việc này sao?”
Tôn Tiền Thanh hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ trả lời thế nào đây.
Tôn Bặc Phương lại hỏi Tôn Thư: “Tiểu Nhược! Cháu cảm thấy ý tưởng đại bá ngươi thế nào?”