Chương 32: Tin tưởng y một lần

Sau khi trở lại phòng mình, Tôn Thư vừa rửa mặt vừa giao việc cho nhóm người Thi Diệc: "Nếu Tôn An Nhuận chuẩn bị đi Hoài An thành thì các ngươi sai người bám theo hắn và chờ lúc thích hợp sẽ châm ngòi quan hệ của hắn và Tôn Sở cho ta"

"Dạ" Thi Diệc nói.

Suy nghĩ một chút, y lại nói tiếp: "Ở Tôn gia có vài kẻ đã trộm lấy sính lễ mà Tuyên Dực đã cho ta, giờ các ngươi mau đi điều tra xem những sính lễ đã mất đang nằm trong tay ai"

Thi Hựu lên tiếng: "Nô tài sẽ chịu trách nhiệm điều tra việc này"

"Tốt, ngày mai ta sẽ đưa danh sách sính lễ cho ngươi, còn nữa......" Đáy mắt Tôn Thư hiện lên vẻ sắc lạnh: "Các ngươi hãy tìm cơ hội dẫn chưởng quầy của Đổ Nhạc Phường kín đáo đến đây cho ta"

Tôn Thư biết năng lực của thi phó bậc trung không cao lắm nhưng nhóm người Thi Hựu sẽ tự lượng sức mà làm. Trong trường hợp gặp phải khó khăn, bọn họ sẽ tự tìm Hắc Can để mượn người giúp đỡ.

Thi Cửu đáp: "Dạ"

Tôn Thư xoa xoa thái dương: "Tạm thời cứ làm như vậy thôi, giờ các ngươi lui ra đi"

Thi Nguyên nói: "Phu nhân, để nô tài thay y phục cho người"

"Ừ"

Tôn Thư cởi ngoại bào nằm trên giường, y ngây người không chớp mắt nhìn sa liêm đỏ thẫm trên đỉnh đầu.

Y đã thay đổi, từ sau khi sống lại y đã hoàn toàn thay đổi.Trước kia, nguyện vọng lớn nhất của Tôn Thư chính là cả nhà đều bình an, vui vẻ. Nhưng mà bây giờ, mỗi ngày y đều phải tính kế để tiêu diệt toàn bộ những kẻ đã hại gia đình mình.

Có như vậy, y mới cảm thấy sảng khoái, đồng thời, Tôn Thư cũng luôn từng giờ từng phút nhắc nhở bản thân rằng y nhất định phải ngoan độc, tuyệt đối không thể mềm lòng với bất kỳ ai.

Nếu không làm như vậy, bản thân y và người nhà sẽ lại giống như đời trước, sẽ lại chết trong tay kẻ khác.

Lúc này, Hắc Nguyên Dực cũng đã trở lại nội gian. Hắn cũng cởi ngoại bào rồi nằm xuống cạnh Tôn Thư, sau đó hắn lại đặt tay lên bụng y.

Tôn Thư cảm thấy hơi giật mình, cả người giật giật một cái. Y biết Hắc Nguyên Dực đang đưa linh lực dò xét tình hình trong cơ thể mình nên thả lỏng người mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Chờ sau khi Hắc Nguyên Dực thu tay trở về, Tôn Thư mới lên tiếng hỏi: "Hắc Nguyên Dực, chỉ còn hơn một tháng nữa là năm mới rồi, huynh có dự định gì không?"

Tôn Thư nhớ rất rõ chuyện đời trước… Cũng vào thời điểm trước năm mới nửa tháng, Hắc Nguyên Dực đã dẫn theo nhóm người Hắc Can rời khỏi Cao Lăng Thành.

Trong khi đó, y ở lại Tôn gia cùng cha mẹ ăn tết… Sau khi qua năm mới, Hắc Nguyên Dực mới dẫn nhóm người Hắc Can trở lại.

Hắc Nguyên Dực khẽ nhíu mi tâm: "Năm nay, ta sẽ đón năm mới tại đây"

Tôn Thư ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn: "Huynh không định về nhà mừng năm mới với gia đình sao?"

"Không" Hắc Nguyên Dực liếc mắt nhìn cái bụng căng tròn của Tôn Thư: "Chờ sau khi giải cổ cho em xong mới trở về"

Tôn Thư: "......"

Ý của y là muốn dẫn mình cùng về à? Nếu vậy thì vì sao đời trước y làm không làm thế?

Xem ra, sau khi thái độ của cậu thay đổi thì thái độ của Hắc Nguyên Dực cũng thay đổi theo.

"Được rồi! Vậy trước tiên huynh có thể nói cho ta biết nhà của huynh ở đâu hay không? Rồi nhà huynh có những ai?"

"Khi đến đó em sẽ biết được tất cả"

Sau khi nói xong lời này, Hắc Nguyên Dực tiếp tục im lặng.

Nhưng mà ý tứ của y đã rất rõ ràng! Chính là chờ khi Tôn Thư đến nhà của y thì tự nhiên cậu sẽ biết được nhà y ở đâu và trong nhà có bao nhiêu người.

Trở mình trợn mắt một cái, Tôn Thư rầu rĩ nói: "Ngay cả lúc chúng ta thành thân, gia đình của huynh cũng không có người nào đến đây chúc phúc! Có phải họ không chấp nhận hôn sự này của chúng ta không?"

"Không phải vậy"

"......" Tôn Thư cảm thấy mất hứng, cậu liền nắm nắm kéo kéo mái tóc dài của y: "Hắc Nguyên Dực! Huynh nói nhiều thêm một chút không được à?"

Đời này, Tôn Thư rất muốn biết phu quân của mình suy nghĩ thế nào?! Nhưng mà, cái gì y cũng không chịu nói, quả thật là làm cho cậu vô cùng tức giận.

"......" Hắc Nguyên Dực híp mắt nhìn cậu: "Em muốn ta nói chuyện gì?"

"Ít nhất huynh cũng phải nói cho ta biết mình được gả cho một nam nhân thế nào chứ?"

Tôn Thư hoàn toàn không biết chút gì về y cả! Cậu đoán ngay cả tên của y cũng không phải là tên thật.

Hắc Nguyên Dực nhìn y trong chốc lát rồi mới nhẹ giọng nói: "Ta là một nam nhân có thể bảo hộ chu toàn cho em và gia đình em"

Trong lòng Tôn Thư cảm thấy vô cùng nhộn nhạo.

Một khi Hắc Nguyên Dực đã nói những lời này ra chứng tỏ hắn hoàn toàn biết những việc mà y đang làm.

Y hoàn toàn chắc chắn có thể bảo hộ được mình và người nhà mình.

Nếu là đời trước, người nhà của Tôn Thư cũng sẽ không phải chết từng người một như vậy.

Nếu lúc trước không tỏ thái độ ác liệt và bài xích Hắc Nguyên Dực tới gần mình như vậy thì kết cục có lẽ đã thay đổi rồi.

Giống như đời này vậy, Hắc Nguyên Dực đã trợ giúp cho cậu rất nhiều.

Suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng Tôn Thư quyết định đời này thử tin tưởng y một lần xem.