Trong đại sảnh, Hắc Nguyên Dực đang ngồi ở vị trí chủ vị, ngồi bên trái y là một người nam nhân trung niên, gương mặt cương nghị, không có chân mày, đôi mắt to sáng ngời có thần, mũi cao, môi dày, cằm có râu đen dài, vui vẻ cởi mở, vừa nghe liền biết là người không câu nệ tiểu tiết.
Tôn Thư nhìn thấy người này, kích động đến suýt chút đã kêu hắn sư phụ.
Hắc Nguyên Dực thấy Tôn Thư tiến vào, đứng dậy giới thiệu: “Phu nhân ta, Tôn Thư.”
Sau đó, y nhìn về phía nam nhân trung niên: “Hắn, Nỗ Mộc.”
Tôn Thư: “……” Giới thiệu thật đơn giản.
“Đây là phu nhân ngươi?” Nỗ Mộc đứng lên đi đến trước mặt Tôn Thư, trái nhìn xem, phải nhìn xem, bàn tay to đập trên vai Tôn Thư một cái, ha ha cười: “Tiểu tử, ngươi chính là người đẹp nhất ta từng thấy, khó trách Hắc tiểu tử muốn cưới ngươi làm vợ.
Thật giống tiểu cô nương, ân, nhưng mà mấy chữ khuynh quốc khuynh thành đặt ở trên người của ngươi lại rất thích hợp.”
Hắc Nguyên Dực: “……”
“……” Tôn Thư cắn răng nói: “Ta là nam nhân, không thích hợp dùng từ đẹp để hình dung.”
Đời trước lần đầu gặp Nỗ Mộc, câu đầu tiên hắn nói cũng là này một câu ‘tiểu tử, ngươi chính là người đẹp nhất ta từng thấy’.
Lúc ấy, cậu cùng hiện tại giống nhau vẫn là một tên đại mập mạp, cho nên phản ứng đầu tiên là cho rằng Nỗ Mộc là chọc cười cậu.
Cậu tức giận đến muốn đánh người này một trận, sau đó quen rồi mới biết được Nỗ Mộc có thể thông qua hình dáng gương mặt cùng ngũ quan tới phân rõ diện mạo thật sự của người khác.
Cậu gầy đi, giống nương cậu, khung xương tinh tế cao gầy, xác thật thường xuyên làm người khác nhận lầm cậu là nữ tử. Có điều cũng không có đẹp như Nỗ Mộc nói, càng không có nghiêng nước nghiêng thành.
Bất quá, cậu không phải thông qua Hắc Nguyên Dực quen biết Nỗ Mộc.
Cậu và Nỗ Mộc lần đầu tiên gặp mặt là ở trên đường cái, lúc ấy Nỗ Mộc ngăn cậu lại, nói cậu là người đẹp nhất mà Nỗ Mộc từng thấy, cậu liền mắng Nỗ Mộc một trận rồi quay đầu rời đi.
Lúc sau, Nỗ Mộc xuất hiện ở trước mặt cậu, thẳng đến khi Nỗ Mộc ở y quán trị liệu tốt một người sắp chết mới làm cậu thấy hứng thú.
Sau đó, trải qua chậm rãi hiểu biết, biết được y thuật Nỗ Mộc bất phàm, liền nổi lên ý định bái sư. Nỗ Mộc không có cự tuyệt cậu, còn lập tức sảng khoái thu cậu làm đồ đệ.
“Ngươi sai rồi, cái chữ đẹp này có thể đặt ở bất luận cái gì đều được.” Nỗ Mộc trực tiếp kéo cổ tay cậu bắt mạch: “Ta nghe Hắc tiểu tử nói ngươi bị người hạ cổ mới có thể khiến ngươi hiện tại mập mạp như vậy! Hơn nữa, cổ trùng còn hút đi linh lực……”
“Đúng vậy.”
Nỗ Mộc nghiêm túc bắt mạch, qua một hồi lâu mới nói: “Có thể giải cổ, chính là hao chút thời gian, rốt cuộc cổ trùng ở trong cơ thể ngươi sinh tồn mười mấy năm.”
Tôn Thư biết Nỗ Mộc có thể giải cổ, nhưng hiện tại cậu để ý nhất là Nỗ Mộc như thế nào lại ở chỗ này.
“Hắc… Nguyên Dực đặc biệt tìm ngươi tới thay ta giải cổ?”
“Đương nhiên, nếu không phải hắn tự mình tới tìm ta giải cổ cho ngươi, cho dù là Thiên Vương lão tử kêu ta tới ta đều sẽ không tới.”
Nỗ Mộc thu hồi tay hướng cửa đi: “Ta muốn đi hiệu thuốc tìm chút dược liệu, buổi tối mới trở về, các ngươi không cần chờ ta ăn cơm.”
Hắn vừa đi, trong đại sảnh yên lặng lại.
Giờ phút này, tâm tình Tôn Thư đặc biệt phức tạp, vừa cảm thấy khϊếp sợ, lại thập phần tức giận, đồng thời, còn có cảm kích cùng bất đắc dĩ.
Bởi vì cậu phát hiện đời trước gặp được Nỗ Mộc là có người cố tình an bài, mà người an bài bọn họ quen biết chính là trượng phu cậu Hắc Nguyên Dực.
Cho nên, cậu có loại cảm giác bị người khác trêu chọc, nhưng dù sao cũng là chuyện đời trước, không thể giận chó đánh mèo lên Hắc Nguyên Dực bây giờ.
Hơn nữa, đời trước cũng không thể trách Hắc Nguyên Dực. Lúc ấy nếu y trực tiếp tìm Nỗ Mộc xem bệnh cho cậu, lấy trình độ chán ghét của cậu, nhất định sẽ cự tuyệt.
Hắc Nguyên Dực nhất định là nhìn ra điểm này, mới an bài Nỗ Mộc tiếp cận cậu.
Hắc Nguyên Dực xoay người ngồi trở lại ghế trên, tiếp tục uống trà.
Tôn Thư lên tiếng nói: “Cái kia……”
Hắc Nguyên Dực ngẩng đầu nhìn cậu.
Tôn Thư muốn nói lại thôi, hai chữ cảm ơn nghẹn ở cổ, làm sao cũng phát không ra tiếng.
Cuối cùng, quyết định đổi phương thức cảm tạ y: “Ngày mai ta mời huynh đi xem diễn.”
Hắc Nguyên Dực: “……”