Chương 21: Chẳng ra gì

“Thật sự không quen biết ngươi.” Tôn Thư nửa thật nửa đùa nói.

Cậu sao có thể quen biết loại súc sinh tàn nhẫn gϊếŧ hại cha mẹ cậu.

“Ngươi……” Nguyễn Trì Tranh bị cậu chọc tức… Đang muốn tức giận

Tôn Thư lại cười, lộ ra tươi cười đã nhiều năm không gặp: “Có phải bị ta chọc tức rồi không?”

Nguyễn Trì Tranh sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết Tôn Thư thì ra là diễn.

Tôn Thư hừ nhẹ: “Hơn nửa tháng ngươi không tới thăm ta! Ta sớm cho rằng ngươi đã quên ta là ai… Ngươi biết không??? Hạ nhân Ô phủ nói về ngươi như thế nào? Bọn họ nói ngươi là bởi vì ta là phế vật không thể tu luyện mới có thể cùng ta làm bạn, chỉ có ở cùng ta, ngươi mới cảm thấy mình hữu dụng……”

Nguyễn Trì Tranh bị người ta nói trúng tim đen, sắc mặt cứng đờ, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn! Ta sao có thể là hạng người như vậy.”

Nói lời này, trong lòng hắn chột dạ, cũng không dám đối mặt với Tôn Thư.

Tôn Thư cười như không cười mà nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi chính là người như vậy.

A! Hiện tại Nguyễn Trì Tranh thật đúng là trẻ tuổi, tùy ý nói mấy câu liền lộ ra biểu tình chột dạ

Kiếp trước, mười ba năm sau Nguyễn Trì Tranh đã có thể hoàn toàn che dấu được chính mình.

“Ta biết ngươi không phải là người như vậy! Ta chỉ là tức bọn họ nói ngươi như vậy! Cũng giận ngươi thời gian dài như vậy mới đến thăm ta! Ngươi hôm nay nhất định phải bồi ta uống một ngày, không say không về.”

“Được! Không thành vấn đề.” Nguyễn Trì Tranh vừa cười nói vừa nhìn về phía Thi Cửu : “Ngươi đổi người hầu? Tôn đại cùng Ô Tiểu hai anh em kia đâu? Đi đâu rồi?”

Tôn Thư đơn giản giải thích: “Bọn họ mười ngày sau thành thân! Hiện nay đang ở trong nhà chuẩn bị hôn sự.”

Nguyễn Trì Tranh vẻ mặt kinh ngạc: “Mới không gặp có nửa tháng… Sao đột nhiên lại muốn thành thân?”

“Tuổi đã lớn, người trong nhà thay bọn họ sốt ruột.”

“Cũng phải.” Nguyễn Trì Tranh muốn nói lại thôi mà nhìn cậu: “Đúng rồi! Ngươi hiện nay ở Hắc gia thế nào?”

“Chẳng ra gì.” Tôn Thư giả vờ không thích nhắc tới chuyện của Hắc Nguyên Dực… Trầm khuôn mặt đổi đề tài hỏi: “Ngươi hơn nửa tháng này đi đâu? Không phải là đi nơi nào bái sư học nghệ chứ?”

Nguyễn Trì Tranh tự giễu nói: “Ta muốn bái được một sư phụ lợi hại, nhưng có ai sẽ đồng ý thu ta làm đồ đệ chứ?”

Tôn Thư nhìn ra hắn không nói dối. Đời trước, trước lúc chưa giải trừ phong ấn, cậu thường xuyên cùng Nguyễn Trì Tranh đi quậy với nhau.

Lúc ấy Nguyễn Trì Tranh xác thật còn chưa có sư phụ! Sau đó vì tu luyện, cơ hội gặp mặt Nguyễn Trì Tranh ít đi, cũng không biết hắn kết bạn với kẻ thần bí kia thế nào.

Tôn Thư hỏi: “Nhị bá mẫu nàng vẫn không muốn mời người dạy ngươi âm dương thuật sao?”

Nguyễn Trì Tranh chỉ là một thiếu gia của gia tộc nhỏ nên chỉ hiểu một ít thượng vàng hạ cám huyền thuật cấp thấp! Nếu không phải nhị bá mẫu cậu là Nguyễn Lam Như là bà con xa của Nguyễn Trì Tranh thì hắn căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người của gia tộc lớn.

“Nàng vẫn luôn cảm thấy ta không thích hợp học huyền thuật, sao có thể mời người dạy ta.” Nguyễn Trì Tranh trong lòng lộ ra không cam lòng và phẫn nộ: “Hai huynh đệ chúng ta đã hơn nửa tháng không gặp, đừng nói về nàng… Đi…Chúng ta uống rượu đi.”

[Huynh đệ?] Tôn Thư trong lòng cười lạnh.

Đời trước lúc này, cậu bị thương nằm trên giường hơn một tháng, Nguyễn Trì Tranh cũng chỉ tới thăm qua một lần.

Sau đó lại nói với cậu là Hắc gia không thích hắn đến thăm cậu nên mới không tới gặp cậu, cũng bởi vậy mà làm ấn tượng của cậu về Hắc Nguyên Dực trở nên càng kém.

Hiện tại ngẫm lại, này hẳn là Nguyễn Trì Tranh không muốn nhìn thấy cậu nên mới tìm cớ thôi! Bởi vì cậu sẽ không đi tìm Hắc Nguyên Dực hỏi rõ ràng nên hắn mới dám nói dối như vậy.

Tôn Thư và Nguyễn Trì Tranh đi vào nơi cậu ở trước kia, phân phó phòng bếp đem rượu và thức ăn lên! Hai người vừa uống liền uống tới tận tối, trên mặt hai người đều hiện lên men say.

Nguyễn Trì Tranh vẻ mặt ngà ngà say cả giận nói: “Ta rõ ràng có linh lực, sao lại không thích hợp học huyền thuật? Ta thấy nàng chính là ghét bỏ ta là bà con xa thân thích, chê ta phiền toái.”

Tôn Thư say say nói: “Ngươi lợi hại như vậy, như thế nào sẽ không thích hợp học huyền thuật! Ta cảm thấy nhị bá mẫu ta nhất định là sợ ngươi vượt qua đường ca của ta nên mới không dám mời người dạy ngươi.”

Nguyễn Trì Tranh nghe được lời này, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, Thi Diệc đi vào nói: “Phu nhân! Người hầu của Nguyễn thiếu gia tới đón thiếu gia trở về.”

Tôn Thư đáp: “Để bọn họ vào đỡ Trì Tranh về.”

“Dạ.”

Thủ vệ của Nguyễn Trì Tranh cũng là vẻ mặt say rượu, cả người đầy mùi rượu, đứng không vững, miễn cưỡng có thể nâng Nguyễn Trì Tranh rời khỏi nơi ở của Tôn Thư.

Lúc bọn họ đi rồi, Tôn Thư nguyên bản còn say mèm, trong nháy mắt khôi phục vẻ mặt thanh tỉnh, như là chưa từng uống qua rượu.

Thi Diệc tiến lên thấp giọng nói: “Phu nhân! Đã bố trí xong rồi.”

Tôn Thư cười lạnh một tiếng: “Đỡ ta lên giường nghỉ ngơi.”

“Dạ!” Thi Diệc dìu cậu vào trong phòng, giúp cậu cởϊ qυầи áo.

“Nhớ rõ đem tất cả đồ vật thu hồi lại.”

Tôn Thư dặn lại một tiếng liền đi ngủ! Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng kêu: “Nhị thiếu gia! Không tốt.”